Vô Tận Đan Điền

Chương 232: Ngọc chi kiếm đáng sợ




Nhìn thấy xu thế đại địa vô cùng cường đại, lúc này Đồ Tân mới có cảm giác sợ hãi, đột nhiên hắn thúc dục đại lực chi khí sau đó lực lượng toàn thân biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Đại Lực Sư cũng có được các loại thiên phú khác, chỉ có thời điểm thúc dục đan điền mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, thật giống như Nhiếp Vân có thiên phú của Truy Tung Sư, Thuần Thú Sư, không thúc dục đan điền sinh ra truy tung chi khí, thuần thú chi khí, cho dù có thiên phú thì uy lực cũng không quá lớn.

Đại Lực Sư có được đại lực chi khí, bình thường có thể rèn luyện cơ bắp, trợ giúp bản thân gia tăng lực lượng rất nhiều, tuy loại tăng trưởng này còn kém xa khi sử dụng đại lực chi khí!

Trong tình huống nguy cơ, Đồ Tân cũng không giữ thực lực, hắn không ngừng thúc dục đại lực chi khí bạo phát, thân thể của hắn lúc này bành trướng biến thành đại hán cường tráng, cơ bắp toàn thân nổi lên rõ ràng, thiết chùy hóa thành một đạo hào quang đánh tới

Oanh!

Chùy, kiếm giao kích, hai người đồng thời lui về phía sau, lần này thế lực ngang nhau.

Nhìn thế lực ngang nhau nhưng trên thực tế Nhiếp Vân thua, đối phương cũng không thi triển tuyệt chiêu, chỉ dựa vào man kình có thể phá vỡ xu thế đại địa, từ đó đủ thấy lực lượng to lớn đã vượt qua tưởng tượng của hắn.

Chỉ có điều Đồ Tân Chí Tôn có lực lượng vô cùng, binh khí bản thân lại quá kém, phía trên thiết chùy xuất hiện một lỗ thủng lớn, so lực thì yếu hơn, dường như nếu có thể tăng thêm chút sức lực là có thể chém thiết chùy của hắn thành hai nửa.

- Hô... Hô! Không nghĩ tới ngươi lại có thể ngộ ra chiêu số công kích cường đại như vậy, lại có thể vượt qua đại lực chi khí của ta, rất tốt!”

Thở dốc dồn dập, đôi mắt Đồ Tân Chí Tôn nhìn về phía Nhiếp Vân đã mang theo khiếp sợ.

- Đại lực chi khí có thể gia tăng lực lượng của ngươi lên nhiều như thế cũng vượt qua dự kiến của ta, ta cũng muốn xem ại lực chi khí của ngươi có thể thi triển mấy lần.

Hắn cười nhạt lên tiếng, Nhiếp Vân lại phi hành về phía trước, bắt đầu thúc dục xu thế đại địa.

Khí hải của mình tăng lớn, số lượng chân khí dự trữ nhiều hơn trước kia gấp mười lần, trước kia sử dụng xu thế đại địa đã hao hết, hiện tại hắn có thể thi triển ít nhất là mười kiếm.

Nhiếp Vân không tin khí hải của đối phương cũng có gia tăng, có thể đột nhiên bộc phát một lần đại lực chi khí đã là rất không tồi rồi, nhìn xem hắn làm sao có thể ngăn cản lần thứ hai.

Oanh!

Kiếm chùy lại đánh tới lần nữa, hai ngườing thời lui về phía sau, lần này sắc mặt Đồ Tân tái nhợt, toàn thân run rẩy, dường như hắn tùy thời sẽ rơi xuống mặt đất.

Tuy đại lực chi khí là chân khí bình thường trải qua Đại Lực đan điền chuyển hóa mà thành nhưng khí hải chỉ có thể dự trữ số lượng nhất định mà thôi, làm sao có thể so với loại biến thái như Nhiếp Vân.

- Ha ha, lại tới một lần!

Không cho đối phương cơ hội thở dốc, Nhiếp Vân tiến lên lần nữa hắn lại vận dụng xu thế đại địa.

Bành!

Đồ Tân không có sức ngăn cản, tiếng răng rắc vang lên, thiết chùy bị chém thành hai nửa, hắn bay đi như đạn pháo, cũng giống như Triệu Huân nện thẳng vào lòng đất, xương cốt toàn thân vỡ vụn không biết bao nhiêu khối.

- Hắn... Thậm chí hắn có thể liên tục sử dụng ba chiêu như thế liên tục, lực lượng lại không giảm bớt chút nào... Xem ra ngày đó hắn đấu với ta vẫn còn giữ lại rất nhiều.

Nhìn thấy thiếu niên liên tục sử dụng đại địa chi thế nện Đồ Tân Chí Tôn rơi xuống mặt đất, ánh mắt Bách Hoa Tông chủ ngưng trọng, nội tâm khiếp sợ không nói thành lời.

Giao thủ với thiếu niên vào ba ngày trước, nàng cho rằng mình bại trong tay đối phương là bị lời lẽ đối phương đầu độc, cho nên không thể phát huy lực lượng toàn thân, nếu thật muốn giết hắn cũng không phải chuyện khó khăn, hiện tại xem ra cũng không hoàn toàn như nàng suy nghĩ.

Công kích ẩn chứa uy nghiêm của đại địa cường đại như thế, cho dù cường giả Chí Tôn đỉnh phong đánh ra một kích như vậy cũng phải tiêu hao hết lực lượng, hiện tại thiếu niên có thể đánh ra ba chiêu như thế liên tục.

Thời điểm bản thân mình giao thủ thật muốn liên tục đánh ra ba chiêu, cho dù hiện tại bản thân mình lĩnh ngộ Hoa Vũ Tâần Quyền thức thứ hai cũng tuyệt đối không ngăn cản nổi.

Buồn cười trước khi còn dương dương tự đắc, cho rằng đối phương chỉ có điều dựa vào ba đại yêu sủng mới có tư cách bình khởi bình tọa với mình, hiện tại xem ra đối phương thật có thể đánh chết mình, không dựa vào yêu sủng cũng có thể chiến thắng dễ dàng.

Nếu như cho Nhiếp Vân biết rõ suy nghĩ của Bách Hoa Tông chủ chỉ sợ hắn sẽ lắc đầu cười khổ.

Lúc đấu với nàng ba ngày trước, số lượng chân khí dự trữ nhiều như vậy, cho dù trong nội tâm biết rõ liên tục đánh ra ba chiêu đại địa chi thế tuyệt đối có thể đánh bại nàng nhưng tâm lực chưa đủ.

- May mắn ta không dám có dị tâm, xem ra ngày đó hắn có biện pháp dự phòng.

Hoắc Cương đứng ở gần đó cũng hoảng sợ không nhỏ, hiện tại hắn không dám thở mạnh cái nào.

Nhìn hai người vừa chiến đấu, hắn biết rõ ngày đó thiếu niên này không nương tay với mình, chỉ sợ một chiêu cũng có thể đánh mình thành thịt nát, còn hàng phục cái gì đó cũng vô dụng.

Sau khi nghĩ xong hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

Sắc mặt Bách Hoa Tông chủ, Hoắc Cương biến thành khó coi, hoàng thất lão tổ Phong Dụ và La Thiên Tường, Mạc Ngạn Thanh cũng sợ hãi gương mặt tái nhợt, nhất là Mạc Ngạn Thanh, hắn đã từng giao thủ với Nhiếp Vân,, lúc ấy thiếu niên vừa mới lĩnh ngộ đại địa chi thế, hiện tại đối phương nám giữ đại địa chi thế thành thục, vừa rồi chính mình muốn cố ý tiến lên chỉ sợ hiện tại đã biến thành người chết!

Đáng sợ ah!

Tại sao có thể có thiếu niên đáng sợ như vậy! Hắn thực chỉ có mười bảy tuổi hay sao?

- Đi ra cho ta!

Sau khi đánh Đồ Tân Chí Tôn rơi xuống mặt đất, một cái hố to xuất hiện, Nhiếp Vân hơi cúi người nhìn xuống, huyền ngọc chi kiếm chỉ thẳng vào mặt đất, kiếm khí chém chung quanh hố sâu tạo thành chữ “Điền“.

Ngay sau đó hắn vươn tay đánh một trảo vào mặt đất.

Ầm ầm!

Ngay sau đó một khối đắt hình vuông lớn hai ba mươi trượng bị kéo lên, Đồ Tân Chí Tôn rơi xuống hố sâu cũng nằm trong khối đất.

Mặt đất quảng trường đế đô được tu kiến cứng chắc, phía trên có đá hoa cương tạo thành, bùn đất phía dưới trải qua phong vân nhiều năm cho nên trình độ cứng rắn cũng không thua kém nham thạch, mọi người thấy thiếu niên tiện tay đã có thể đào một khối đất lớn hình vuông như vậy cũng sợ hãi không nhỏ.

- PHÁ...