Phong ấn này giấu trong đống gạch tàn phá tại một góc thần điện, cũng bao phủ một gian phòng cực lớn vào trong, nó cùng loại với hỗn độn ngôn tường, dường như phong ấn đồ vật gì đó.
Không biết bên trong là cái gì, hiện tại không có biện pháp, một khi Chủ Tể Phù Ấn tiêu tán sạch sẽ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nếu đã như vậy hắn không bằng đánh cược một lần.
Ầm ầm ầm...
Phượng Hoàng chi dực tỏa ra hào quang và bay thẳng về phía phong ấn.
- Phù Hư Đam Sơn, PHÁ...!
Biết rõ thời gian trì hoãn không nổi, Nhiếp Vân không dám giữu lại thủ đoạn gì, ngọn núi trong lòng bàn tay không ngừng biến lớn và bay thẳng tới phía trước, đồng thời Cương Vực Đồ dần dần biến lớn, nó mang theo áp lực nặng nề nện thẳng xuống phía dưới.
Ầm ầm!
Phong ấn này rõ ràng không có đáng sợ như phong ấn hỗn độn ngôn tường, hai đại pháp bảo vận chuyển toàn lực, tiếng nổ mạnh vang lên, Nhiếp Vân chui vafot rong phong ấn.
Hô!
Vừa mới vào trong phong ấn, lực lượng Chủ Tể Phù Ấn biến mất sạch sẽ, khí thế và lực lượng không còn bao nhiêu.
Tiện tay thu hồi hai đại bảo vật vào trong người, hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trước mắt là gian phòng phi thường to lớn, nó giống như tiểu thế giới, ở nơi này có một tượng đá cao lớn đứng thẳng như cự nhân kinh thiên, mang theo uy nghiêm có một không hai trong thiên hạ.
Đối diện là một thân ảnh gầy yếu đơn bạc, hắn đang ngồi khoanh chân dưới đất, tóc rối tung không chịu nổi, hai mắt đỏ thẫm.
Từng đạo hào quang bắn ra khỏi mắt của tượng đá và bao phủ thân ảnh đơn bạc kia vào trong, dường như thân ảnh kia đang thừa nhận thống khổ cực lớn, hàm răng cắn chặt, sắc mặt dữ tợn và tái nhợt như tuyết.
- Nhiếp Đồng?
Nhìn thấy thân ảnh ấy, Nhiếp Vân biến sắc.
Xuất hiện ở nơi này không phải người nào khác, chính là đệ đệ Nhiếp Đồng, quả nhiên hắn đi tới nơi đây, hơn nữa đang tiến hành giao chiến thiên nhân.
Hắn la lớn mang theo thiên phú tiên âm sư, âm thanh vang vọng cả cung điện nhưng Nhiếp Đồng đang ngồi đó giống như không hề nghe thấy, hai mắt của hắn nhắm chặt, toàn thân không ngừng run rẩy, dường như căn bản không chịu nổi hào quang bao phủ.
- Đây là cái gì?
Nhìn thấy đệ đệ có biểu lộ như thế, hắn biết chắc hắn rất thống khổ, nào dám dừng lại, thân thể lập tức đi tới sau lưng, bàn tay duỗi ra nắm lấy Nhiếp Đồng.
Ầm ầm!
Hắn còn chưa chạm tới đã bị một lực lượng cường đại truyền dọc theo cánh tay tiến vào người, Nhiếp Vân cảm thấy ngực của mình bị siêu cấp cường giả đạp mạnh, hắn lập tức bay ra xa, trong lúc bay ngược về phía sau đã phun máu tươi tung tóe, cánh tay của hắn nổ thành bụi phấn.
Bành!
Hắn đâm vào vách tường mới dừng lại, Nhiếp Vân lập tức cảm thấy thần hồn mệt mỏi, toàn thân rã rời không sức lực.
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Mộc sinh chi khí khôi phục cánh tay tan vỡ rất nhanh, nội tâm Nhiếp Vân rất sốt ruột.
Còn chưa đụng vào Nhiếp Đồng, chỉ bằng vào lực lượng trên người của hắn đã đáng ơợ như vậy, rốt cuộc hắn trải qua cái gì, những hào quang này là thế nào?
Chẳng lẽ là thủ đoạn Tu La Vương lưu lại năm đó, Nhiếp Đồng đang tiếp thụ truyền thừa?
Không đúng!
Tiếp nhận truyền thừa, Nhiếp Đồng không có khả năng có biểu lộ như thế, mà thông qua tiếp xúc vừa rồi, hắn có thể cảm nhận được khí tức linh hồn của Nhiếp Đồng đang bị hào quang kia áp chế và không ngừng suy yếu, dường như tùy thời sẽ dập tắt.
- Hỏng bét, nhất định là ý thức của Nhiếp Đồng và Tu La Vương đang giao chiến với nhau.
Đồng tử co rụt lại, Nhiếp Vân nhớ tới cái gì.
Tuy Nhiếp Đồng là Tu La Vương chuyển thế thân nhưng lại không phải bản thân Tu La Vương, ý thức của hắn sinh ra sau đó, hoàn toàn khác bản chất tàn khốc của Tu La Vương.
Trước kia Tu La Vương có ý niệm tàn khốc bị linh hồn thạch tách ra và hắn đã tử vong, vốn tưởng rằng chuyện này đã hoàn tất, hiện tại xem ra không đơn giản như thế.
Tu La Vương khẳng định còn lưu thủ đoạn, muốn đoạt lại thân thể của mình, Nhiếp Đồng cũng muốn mượn nhờ lực lượng của đối phương gia tăng thực lực bản thân, chỉ sợ chính vì nguyên nhân này cho nên song phương giao chiến.
Giao chiến ý thức này vô cùng hung hiểm, hơi không cẩn thận sẽ thần hồn câu diệt, lúc này xem bộ dạng Nhiếp Đồng cũng không lạc quan, chỉ sợ hắn không kiên trì nổi.
Trước kia linh hồn Nhiếp Đồng là ý thức cộng sinh với Tu La Vương, tuy khó khăn vẫn có thể đủ tách ra, nếu như muốn tiêu diệt đối phương chẳng khác nào không sống nổi nữa.
Ầm ầm!
Thời điểm hắn đang suy nghĩ, bên ngoài có tiếng nổ vang rất mạnh, đám người Tô Lâm sử dụng Phá Thần Chu xé rách không gian cũng tiến vào tiểu thế giới này.
Bọn họ vừa vào nơi này cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa sợ, sau khi quan sát một lúc và nhìn hai người Nhiếp Vân và Nhiếp Đồng.
- Đó là cái gì?
Nhìn Nhiếp Đồng với gương mặt khó coi ngồi dưới đất, trên mặt Thích Huân mang theo kỳ quái, tuy bọn hắn kiến thức rộng rãi nhưng không biết xảy ra chuyện gì.
Chuyện Nhiếp Đồng là Tu La Vương không có người biết rõ, cho dù nói ra cũng không ai tin, không cho rằng thiếu niên đang ngồi gầy yếu không chịu nổi chính là một trong tứ đại cường giả hỗn độn phong vương.
- Không quản xảy ra chuyện gì, xem ra tiểu tử này không kiên trì được bao lâu, giết tên kia nói sau.
Phục Giang vương tử cũng không biết Nhiếp Đồng là ai, tại sao xuất hiện nơi này, từ biểu lộ của Nhiếp Đồng thì hắn biết rõ đối phương không thể kiên trì bao lâu, nếu theo đúng hắn suy đoán, như vậy không bằng giết Nhiếp Vân trước nói sau.
Lại nói cảnh tượng nơi này quá quỷ dị, làm cho hắn cảm thấy kiêng kị, hắn cũng không biết Nhiếp Đồng rốt cuộc là ai cho nên không dám động thủ.
- Không sai, nên giết tiểu tử này trước.
Tô Lâm nhìn một vòng, cũng cắn răng lên tiếng.
- Trên người hắn không có lực lượng Chủ Tể Phù Ấn, có lẽ đã sử dụng hết ấn phù, hắn phải chết!
Thấy bọn họ có quyết định, Thích Huân cười ha ha, Phá Thần Chu chấn động cải biến phương hướng, lúc này lại nhắm vào Nhiếp Vân.
- Hỏng bét!
Thấy đối phương đi vào truy kích mình trước, sát cơ không giảm, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống biến thành khó coi tới cực điểm.
Lúc này không có lực lượng Chủ Tể Phù Ấn, nếu thật bị đánh trúng sẽ không sống nổi.
Hắn vừa chết, bộ dạng đệ đệ hiện tại tất nhiên không kiên trì nổi.
Nên làm cái gì bây giờ?
Nhiếp Vân cảm thấy da đầu như tróc ra.
Thời gian không cho phép hắn nghĩ nhiều, Phá Thần Chu đã cải biến phương hướng nhắm vào hắn, lúc này đang tiến nhanh tới trước mặt Nhiếp Vân.
- Mặc kệ, Nhiếp Đồng, chỉ mong như vậy có thể cứu ngươi!
Tình cảnh nguy cấp, căn bản không có thời gian nghĩ lại, Nhiếp Vân cắn răng một cái, Phượng Hoàng chi dực mở ra.