Vô Tận Đan Điền

Chương 2113: Ta có ngọc bài (1)




Bất quá, còn đang mơ hồ thì trên mặt đã cảm thấy đau đơn. Lập tức có một bàn tay nhanh chóng thu hẹp khoảng cách, đánh vào trên mặt hắn. Đánh cho hắn liên tiếp lui về phía sau. Khi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vẻ mặt tông chủ Giang Hào tràn ngập lửa giận. Trong mắt mang theo sát khí ngập trời.

- Rốt cuộc ngươi và Cừu Thiên làm chuyện gì ở trong Hỗn Loạn sơn?

- Làm chuyện gì? Chính là tìm người Quy Khư Hải rồi đi đoạt ngọc bài của đám người này a. Những chuyện khác… Cũng không có gì a..

Thương Cầu vội nói, bất quá hắn còn chưa nói hết lời thì một bàn chân đã đá tới.

Phanh phanh!

Bàn chân đá trúng ngay ngực, ngực Thương Cầu cứng lại, thân thể bay ra ngoài, toàn thân giống như là bị điện giật, liên tục run rẩy.

- Không làm gì? Ngươi nhìn một chút xem đây là cái gì? Mở mắt to ra mà nhìn đi.

Dùng một cước đạp bay hắn, Giang Hào vung tay, một ngọc bài bắn ra, rơi xuống trước mặt Thương Cầu.

- Không hổ là tông chủ một tông, thật là thông minh...

Những người khác của Quy Khư Hải thấy Giang Hào làm vậy đều ngây ngốc, trợn mắt há hốc mồm. Thế nhưng Nhiếp Vân lại không tự chủ được mà gật đầu, thầm than Giang Hào này quả thực là lão làng thành tinh.

Làm như vậy mặc dù có chút cảm giác tự đánh vào mặt. Thế nhưng lại biểu hiện với Đoạn Thiên nhai một loại thái độ chịu thua. Như vậy cũng giống như tiểu hài tử gây ra rắc rối, bị cáo về đến nhà, gia trưởng không hỏi lý do, đúng sai, trước tiên đã đánh tiểu hài tử nhà mình. Như vậy cho dù đối phương vốn có lý do tràn đầy thế nhưng cũng chỉ có thể ngượng ngùng trừng phạt mà thôi.

Đại tông môn như Đoạn Thiên nhai, Vạn Nhận sơn giao dịch tạo thành liên minh, trong đó tất có dính dáng tới lợi ích rất lớn. Cho nên không có khả năng bởi vì mấy người đệ tử chết mà đã trực tiếp chiến đấu. Hiện tại Giang Hào trực tiếp làm như vậy coi như đã chịu thua. Khi đó Ứng Thiên Triệu muốn nói gì cũng không nói ra được!

Làm như vậy, cho dù có chút mất mặt, thế nhưng lại có thể bảo vệ đệ tử, lại bảo vệ được lợi ích, hợp tác giữa hai tông môn. Tuyệt đối là phương thức giải quyết tốt nhất hiện tại. Nếu như trực tiếp không thừa nhận, rất có thể sẽ đưa tới hiệu quả trái ngược. Sợ rằng sẽ làm cho Đoạn Thiên nhai lạnh lẽo trong lòng. Khi đó chuyện hợp tác tất sẽ không thông thuận như trước đây nữa.

Không hổ là người đứng đầu một tông, là lão quái vật không biết đã sống bao nhiêu năm. Suy nghĩ chu toàn, nhìn xa trông rộng.

Hiểu rõ những chuyện lẩn khuất này, Nhiếp Vân nhìn về phía Cổ Ung, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt hắn có chút xấu xí. Hai hàng lông mày ngày càng nhíu chặt lại.

Chuyện lúc trước tuy rằng hắn không biết nguyên nhân thế nào. Nhưng mà cũng biết tam đại tông môn có chút mâu thuẫn, mà chuyện này đối với Quy Khư Hải mà nói, cực kỳ tốt. Chỉ là hiện tại, không ngờ lại bị Giang Hào áp chế xuống dưới.

- Cừu Thiên và Tần Đào liên hợp động thủ với Khánh Hồng? Chuyện này… Quả thực ta không biết! Ta vừa tới Hỗn Loạn sơn là lập tức tách khỏi Cừu Thiên, không biết hắn lại làm ra chuyện phát rồ như vậy...

Nhìn trên ngọc bài, lông mày của Thương Cầu không ngừng nhảy lên, giờ hắn mới hiểu được vì sao tông chủ nổi giận, cho nên mới vội vã giải thích.

Ngọc bài này chính là ngọc phù đưa tin đặc thù của Đoạn Thiên nhai. Bên trong có tin tức mà Khánh Hồng lưu lại. Bên trên có viết hắn bị đám người Cừu Thiên, Tần Đào đả thương. Tùy thời cũng có thể tử vong. Hắn cũng đã chuẩn bị tử vong, nhưng mà hắn muốn tông chủ báo thù cho mình, các loại lời nói độc ác đều có.

- HỪ, rốt cuộc là thế nào tự nhiên sẽ có Ứng Thiên Triệu tông chủ tự mình cân nhắc quyết định. Chuyện này ngươi giải thích với hắn đi!

Bàn tay chộp một trảo, Thương Cầu lập tức bị một cỗ lực lượng bao vây, cả người như bị trói lại, lực lượng toàn thân không thi triển được, bị tông chủ mình tiện tay ném tớiv Ứng Thiên Triệu.

- Hừ...

Thấy hành động của Giang Hào, lửa giận của Ứng Thiên Triệu hạ thấp xuống không ít. Hắn cúi đầu nhìn về phía Thương Cầu trước mắt, hai hàng lông mày dựng thẳng lên, trong ánh mắt bắn ra một đạo quang mang đặc thù.

Bị đạo quang mang này chiếu rọi, hai mắt Thương Cầu lập tức trở nên mê ly.

- Xem ra ta vẫn xem thường thủ đoạn của tứ đại tông chủ a.

Trong lòng Nhiếp Vân rùng mình.

Trước đó thủ đoạn của hắn mặc dù không tệ, thế nhưng lại không nghĩ rằng tứ đại tông chủ cũng không phải là người có thể bị hắn chơi đùa một cách đơn giản. Muốn làm cho bọn hắn tự giết lẫn nhau, xuất hiện ngăn cách cũng không dễ dàng.

Giống như Ứng Thiên Triệu bây giờ vậy, có lẽ đang thi triển một loại thủ đoạn mê hoặc nào đó, có thể làm cho Thương Cầu nói ra sự thật.

Một khi Thương Cầu bị đối phương mê hoặc, nói ra lời nói thật, như vậy chuyện về Cừu Thiên cũng trở nên rõ ràng. Chút mưu mẹo nhỏ của hắn cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Ngược lại sẽ bởi vì đám người bọn hắn đột nhiên lấy ra ngọc bài mà làm cho người khác nghi hoặc.

Đương nhiên, cho dù nghi hoặc thì đối phương cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Dù sao tam tông chỉ là ngầm liên thủ, không thể nào đặt lên trên mặt bàn được. Vạn nhất ép Quy Khư Hải quá đáng, ngọc thạch câu phần, đám người này cũng không có chỗ tốt gì.

Quả nhiên, một lát sau dường nhưỨng Thiên Triệu đã biết cái gì đó, sắc mặt xấu xí vô cùng. Hắn vung tay lên, hai mắt nhìn về phía đám người Nhiếp Vân lộ ra vẻ nghi hoặc nồng đậm.

Bất quá, một chút nghi hoặc này lập tức bị hắn áp chế xuống dưới đáy lòng, không có biểu hiện ra ngoài. Hắn liếc mắt nhìn đám người Giang Hào dường như đang trao đổi cái gì đó.

- Cổ Ung tông chủ, vừa xuất hiện một vài vấn đề nhỏ, có chút thất lễ mong rằng tông chủ bỏ qua. Vừa rồi đệ tử Thương Cầu của ta nói những ngọc bài là giả, chúng ta đều có thể nhìn ra là thật. Cho nên trong chuyện này nhất định có chút hiểu lầm, có thể để cho ta hỏi vị đệ tử này của ngươi mấy câu được hay không?

Trao đổi một hồi, hai mắt Giang Hào nhìn về phía Nhiếp Vân nhiều lần, sau đó lại cười nhìn về phía Cổ Ung rồi lên tiếng.

- Hỏi? Ta thấy cũng không cần a! Mấy vị đệ tử của ta chưa thấy qua các mặt của xã hội, ta sợ bị kinh hãi nha.

Cổ Ung cũng không thỏa hiệp, dường như hắn cũng nhìn ra cái gì đó. Cho nên thấy đối phương hỏi vậy, sao hắn có thể đồng ý được chứ? Vạn nhất đối phương ra vẻ hỏi, trên thực tế lại vận dụng ưu thế linh hồn, áp bách Nhiếp Vân. Khi đó ai biết sẽ xảy ra chuyện gì cơ chứ?