Cho dù mọi người có nằm mơ cũng không nghĩ tới hắn lại đột nhiên đành vào mặt Chiêm Tuấn. Nhất là Chiêm Tuấn càng không nghĩ tới. Sắc mặt hắn thoáng cái đỏ tươi, cả người như muốn nổ tung.
- Không phải mới vừa rồi ngươi bảo ta quỳ xuống nói lời xin lỗi sao? Ta thấy không bằng ngươi quỳ xuống thay ta đi!
Không để ý tới mọi người đang giật mình, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, lại lật tay tát một cái. Tát cho cả người Chiêm Tuấn xoay tít trên mặt đất, đầu gối mềm nhũn rồi quỳ sụp xuống.
- Ta muốn giết ngươi...
Hai mắt Chiêm Tuấn đỏ tươi giống như máu vậy, hắn ở dưới đất ngọa nguậy một lúc lâu, muốn đứng lên, thế nhưng lại thủy chung không có làm được. Giống như bị một cỗ lực lượng trói buộc cực lớn, khiến cho hắn căn bản không nhúc nhích được vậy.
- Đệ tử hạch tâm nho nhỏ lại làm cho đệ tử chưởng giáo phải quỳ xuống?
- Tại sao hắn lại có thể có được thực lực mạnh như vậy chứ?
- Từ lúc nào đệ tử hạch tâm lại lợi hại như vậy?
Nhìn thấy một màn này trong mắt, tất cả mọi người nhìn về phía Nhiếp Vân, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Mặc dù Chiêm Tuấn ở trong hàng đệ tử chưởng giáo không tính là top đầu, thế nhưng thực lực lại không kém chút nào. Người mạnh như vậy chưa tới một hô hấp đã bị tiện tay nắm cổ, lại còn bị tát cho hai cái. Cho dù là người mạnh nhất trong bọn họ, sợ rằng cũng khó có thể làm được.
- Dừng tay! Súc sinh không biết quy củ, muốn chết!
Phùng Tránh hoàn toàn nổi giận.
Chiêm Tuấn là người của hắn, ngay trước mặt mọi người mà lại bị đánh thành như vậy, chẳng khác nào hung hăng đánh vào mặt hắn, bảo sao hắn có thể nhịn được cơ chứ.
Một tiếng gầm thét vang vọng, hắn đột nhiên xuất thủ.
Khí lưu lan tràn, lực lượng cuồng bạo ở trên đầu hắn tạo thành một mảnh mây đen, giống như sấm sét gầm thét, dòng sông cuồn cuộn. Lực lượng hung mãnh xé rác không khí bắn thẳng tới.
Quả nhiên hắn ta mạnh mẽ hơn Chiêm Tuấn rất nhiều, vừa mới ra tay đã thể hiện ra vẻ bất phàm của mình.
Đạp Đạp Đạp!
Bị cỗ khí tức này đánh vào, tất cả mọi người vốn đứng ở xung quanh xem náo nhiệt đều co rút cổ lại, không kềm chế được mà lui về phía sau mấy bước, nhanh chóng vận chuyển lực lượng, chống cự lực lượng trùng kích.
- Là Đại Quy Thiên Tâm Chưởng!
- Đây là bí kỹ bất truyền của chưởng giáo, không ngờ lại truyền cho hắn, hơn nữa nhìn uy lực của nó, ắt hắn đã tu luyện tới cấp bậc đại thành, lợi hại…
- Tên đệ tử hạch tâm này sợ rằng sẽ phải xui xẻo rồi.
Thấy chiêu này, vẻ mặt của tất cả đệ tử chưởng giáo đều như nhau.
Bọn họ đã sớm biết Phùng Tránh lợi hại thế nào. Nhưng mà chiêu này bọn hắn vẫn chưa từng thấy.
Đại Quy Thiên Tâm Chưởng này là bí mật bất truyền của tông chủ, uy lực vô cùng, không ngờ tới tông chủ đã truyền thụ cho hắn, hơn nữa còn luyện đến cảnh giới như vậy.
Chiêu số lợi hại như vậy, cho dù là Đỗ Chiêu thực lực tương đương với hắn cũng không phải là đối thủ, huống hồ là một đệ tử hạch tâm nho nhỏ?
- Hừ!
Đối mặt với chưởng lực cuồng bạo như vậy, Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng. Cổ tay kẽ vẩy, một đạo hàn mang bắn ra, hóa thành một đạo quỹ tích huyền ảo, nghênh đón.
Cho dù bọn họ chỉ có mười người, thế nhưng nếu như thể không một lòng mà làm theo ý mình. Trận thế như vậy muốn đối kháng với ba mươi người của ba tông khác quả thật là chuyện không thể nào!
Cho nên, nếu như đã xuất thủ, như vậy hắn lựa chọn lập uy, muốn cho những người tự cho mình là đúng này biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!
Không nên bảo thủ, tự cho rằng mình là lão đại, ông trời là lão nhị.
Ầm ầm.
Kiếm khí xé rách bầu trời, dẫn động khí lưu ở Hỗn Loạn sơn cuốn lại, một đạo lực lượng xuyên qua tất cả xuất hiện ở trước mặt Phùng Tránh.
Trong kiếm khí không có chiêu số đặc biệt gì, nếu có chẳng qua chỉ là tốc độ và lực lượng.
Thình thịch!
Mũi kiếm va chạm với Đại Quy Thiên Tâm Chưởng của đối phương, không khí phát ra thanh âm bạo liệt liên tục. Khuôn mặt Phùng Tránh biến sắc, lui về sau một bước.
Ánh mắt Nhiếp Vân lạnh lẽo, chợt lại đánh về phía trước, lại là một kiếm được đánh ra.
Chiêu này không phải là đâm, mà là chém xuống bên dưới, phối hợp với toàn bộ thực lực của hắn, không gian chung quanh tựa như bị nắm giữ, vặn vẹo dữ tợn. Mây đen trên đầu Phùng Tránh cũng bị bao phủ vào bên trong, xuất hiện thanh âm sụp đổ.
- Đây là chiêu số gì?
Thấy chiêu này uy lực mạnh mẽ, thậm chí ngay cả Đại Quy Thiên Tâm Chưởng của mình cũng không ngăn cản được, sắc mặt của Phùng Tránh rốt cuộc cũng thay đổi. Mãi tới lúc này hắn mới biết được tên đệ tử hạch tâm mà hắn luôn xem thường này lại có lực lượng kinh khủng và sức chiến đấu mạnh mẽ tới bực nào.
Sưu sưu sưu sưu!
Kiếm khí ngang dọc, giống như một đạo ngân hà bao phủ toàn bộ Phùng Tránh vào bên trong, kình khí cuồng bạo không ngừng gột rửa, giống như kích đánh thẳng vào đá vụn, thanh âm chói tai không ngừng vang vọng.
Y phục trên người Phùng Tránh dưới sự xung kích của cỗ kiếm khí này lập tức vỡ tan từng tấc một. Trong nháy mắt y phục xa hoa đã biến thành vải rách, cả người giống như dân chạy nạn mới trở về vậy. Không còn vẻ khí độ tiêu sái như trước nữa.
- Nằm xuống!
Một tiếng quát lạnh vang dội như là sấm sét vang vọng chợt nổ tung ở bên tai Phùng Tránh.
Phốc!
Đường đường là người đứng đầu trong đám đệ tử chưởng giáo, mới vừa rồi còn không ai bì nổi, thế nhưng trong nháy mắt lại giống như người uống rượu say vậy, ngã xuống đất, mặt mũi mất hết.
- Phùng Tránh bị một đệ tử hạch tâm đánh bại?
- Thua thảm như vậy, ta không nhìn lầm đó chứ?
Đám người chung quanh lặng ngắt như tờ.
Thực lực của Phùng Tránh ở trong đám người tuyệt đối nổi tiếng, thế nhưng ở trong tay đối phương lại giống như đồ chơi vậy, dễ dàng bị đánh bại. Tên đứng đầu đệ tử hạch tâm này rốt cuộc có thực lực gì?
Trước đó mọi người đối với hắn còn có chút miệt thị, cho rằng đối phương tuổi còn trẻ quá mức, vừa mới trở thành đệ tử hạch tâm sẽ có chút nông nổi, cuồng mạo. Mà bây giờ bọn hắn mới biết, thực lực của đối phương đã đạt tới cấp độ mà bọn họ không thể chạm đến được.
- Phùng Tránh này bảo thủ, ỷ vào bản thân có chút thực lực mà tự cho là đúng. Hiện tại ta thu hồi ngọc bài của hắn, chắc có lẽ chư vị cũng không có ý kiến gì đó chứ?
Đánh bại Phùng Tránh, Nhiếp Vân nhìn quanh một vòng, bàn tay tạo thành trảo, một cái ngọc bài đã bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay.
- Không có...
Mọi người lập tức vội vàng gật đầu.