Vô Tận Đan Điền

Chương 1890: Rời đi (2)




Nhìn thấy bộ dạng nhi tử như thế, Nhiếp Linh biết rõ hắn không có khả năng cưới Lạc Khuynh Thành cho nên thu làm nghĩa nữ, thành nghĩa muội của Nhiếp Vân, lúc này nói mẫu thân chính là nàng.

- Các ngươi đều là cường giả Tiên Quân, nên biết thực lực của ta không có việc gì!

Nhiếp Vân khoát khoát tay, đôi mắt vẫn nhìn bầu trời xa xôi.

Khoảng cách Đạm Thai Lăng Nguyệt hóa thân Thiên Đạo cứu vớt chúng sinh đã qua ba vạn năm, lâu như vậy thời gian, cho dù Nhiếp Khiếu Thiên, Nhiếp Linh, Nhiếp Tiểu Phượng hay là Lạc Khuynh Thành, tất cả đều tấn cấp trở thành cường giả Tiên Quân, cũng là cường giả danh chấn một phương tại Linh giới.

Nhất là Tiêu Nhiên đã có thực lực Tiên Quân đỉnh phong, từ khi Nhiếp Vân không quan tâm chuyện Liên Nguyệt Các cho nên hắn ẩn ẩn trở thành thủ lĩnh của Linh giới.

Thiên địa lục đạo xác nhập thành thế giới, rất nhiều thế lực cũng phải phân chia lần nữa, hiện tại cả Linh giới thế lực lớn nhất là Liên Nguyệt Các, thập đại gia tộc, Khu Tu Tháp trước kia toàn bộ cúi đầu nghe lệnh, phong hắn làm chủ.

- Đã biết không thể khuyên được ngươi...

Nhìn thấy bộ dạng kiên trì của hắn như thế, Lạc Khuynh Thành biết rõ khuyên can không được, thần thái cô đơn.

Tuy trong nội tâm không cam lòng nhưng nội tâm của nàng không cách nào sinh ra ghen ghét với Đạm Thai Lăng Nguyệt, cũng chỉ có nữ nhân lòng mang thiên hạ như nàng mới có thể phối hợp Nhiếp Vân, phối hợp với kỳ nam tử hiếm có trong thiên hạ.

- Đúng rồi, một trăm hai mươi Tiên Quân chúng ta tạo thành đại trận, tốn hao thời gian bốn trăm năm rốt cục cũng làm xong chuyện ngươi cần làm, trong đó đệ đệ Nhiếp Đồng của ngươi ra lực rất lớn.

Cũng vứt bỏ một ít hi vọng xa vời trong nội tâm, đột nhiên Lạc Khuynh Thành lên tiếng.

- Chuẩn bị xong rồi?

Thân thể Nhiếp Vân như tượng đá cũng chấn động.

- Địa ngục hàn tinh của ngươi đã dùng luyện chế không còn, chúng ta chỉ phụ trách tổ hợp gia cố, nếu như gây chuyện không tốt sẽ mất mặt.

Lạc Khuynh Thành cười khổ lắc đầu.

Dưới Cửu Dương Sơn phát hiện rất nhiều địa ngục hàn tinh, Nhiếp Vân lợi dụng lực lượng Tru Thiên Cảnh luyện hóa chúng, luyện chế thành các loại đồ vật, hơn nữa cho bản vẽ, từ đó các nàng sẽ tổ hợp chúng lại, tốn hao bốn trăm năm mới thành công, nói ra thật sự mất mặt.

- Nếu chuẩn bị xong cũng nên xuất phát rồi.

Nhiếp Vân đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đôi mắt đen nhánh như nhìn xuyên thấu thế giới, chiếu rọi sâu trong hỗn độn vô cùng vô tận.

- Xuất phát? Chẳng lẽ ngươi muốn đi... Hỗn độn?

Lạc Khuynh Thành cắn bờ môi đỏ mộng.

- Không sai, ta sớm nên đi, chỉ vì không nỡ Nguyệt Nhi, hiện tại Long Chu Cổ Thuyền đã chữa trị xong ta cũng nên đi.

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Long Chu Cổ Thuyền là đồ vật hắn mua được tại đấu giá hội Thiên Quân, đã tổn hại, trải qua chữa trị nhiều năm và sử dụng địa ngục hàn tinh luyện chế mà thành, nó dã đột phá cấp bậc tạo hóa tiên khí, trở thành một kiện pháp bảo vô thượng có thể ngao du hỗn độn.

- Có thể mang ta đi cùng hay không?

Lạc Khuynh Thành thở ra một hơi, trong mắt mang theo hi vọng.

Tuy biết rõ không có khả năng với thiếu niên trước mắt nhưng nàng vẫn muốn ở cạnh hắn, muốn nhìn thấy hắn và nghe hắn nói chuyện.

Thế giới hỗn độn to lớn khôn cùng, không có người nào biết rõ rộng lớn bao nhiêu, nàng không biết Nhiếp Vân đi lần này phải mất bao lâu, thầm nghĩ đi theo phía sau hắn, cho dù làm tùy tùng cũng tốt.

- Ngươi muốn đi?

Nhiếp Vân xoay người lại, đôi mắt thanh tịnh như trẻ con.

- Đúng, ta muốn đi!

Lạc Khuynh Thành nghiêm túc gật đầu.

- Lưu lại đi, duyên tới duyên đi, duyên phận của ta và ngươi đx hết, không cần phải cưỡng cầu!

- Nếu không chỉ thống khổ! Nên buông gông xiềng trong nội tâm, có lẽ có thể tìm được thích hợp hơn!

Nhiếp Vân thản nhiên nói, thân thể của hắn biến mất tại chỗ, mặc dù Lạc Khuynh Thành có được thực lực Tiên Quân cũng không biết hắn rời đi như thế nào.

- Duyên tới duyên đi? Ta không tin duyên phận, ta chỉ tin tưởng ở cạnh ngươi mới là khoái hoạt nhất.

- Cho dù thống khổ cũng là ta một mình thừa nhận...

Lạc Khuynh Thành cắn chặt hàm răng, nước mắt chảy xuống.

Mỗi lần đều là như thế này, chẳng lẽ Nhiếp Vân ngươi không hiểu ta cũng không yêu cầu xa vời hay sao? Đáng tiếc... Trong nội tâm của ngươi lại không cho ta yêu cầu đơn giản như thế...

Gió mát thổi qua gương mặt, Nhiếp Vân nhắm mắt lại, hắn hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra hai đạo hào quang bắn ra ngoài.

- Nguyệt nhi, ta đi, ta muốn đi thế giới hỗn độn tìm kiếm phương pháp giúp ngươi thoát khỏi Thiên Đạo, phục sinh Di Tĩnh, Tu Du Tẩu, Phật giới chi chủ, yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng quay về, mặc kệ thành công hay không thành công, ta vẫn ở cạnh ngươi, bất ly bất khí!

Ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xa, Nhiếp Vân nhẹ nhàng nỉ non.

Dường như bầu trời nghe được hắn nói chuyện, mây đen tụ hợp đầy trời và phát ra tiếng nổ vang giống như tại gật đầu đáp ứng.

- Ca ca, chúng ta đi thôi!

Một thân ảnh gầy yếu xuất hiện, Nhiếp Đồng nhìn ca ca trước mặt và nói nhỏ.

- Đi thôi!

Nhiếp Vân gật gật đầu, hắn vẫy tay một cái, Long Chu Cổ Thuyền xuất hiện trên không trung, thân thể khẽ động và đáp lên thân thuyền.

Ầm ầm!

Long Chu Cổ Thuyền phá không bay đi.

- Nơi này là một điểm truyền thâu trong hỗn độn, chúng ta đi vào có thể giảm bớt không ít đường quanh co!

Long Chu Cổ Thuyền đi vào một nơi và dừng lại, Nhiếp Đồng tươi cười chỉ về phía trước.

Nơi này là một vòng xoáy màu đen trong không gian loạn lưu, còn chưa tới trước mặt đã nhìn thấy sóng gió gào thét như dao găm đâm tới.

Loại sóng gió này, cho dù là tạo hóa tiên khí, Tiên Quân cũng không chịu nổi, đối với hai người hiện tại mà nói không đáng kể chút nào, dưới lực chân hơi động, Long Chu Cổ Thuyền cải biến phương hướng sau đó phong vào trung tâm của vòng xoáy.

Long Chu Cổ Thuyền không biết là bảo bối bán đấu giá Thiên Quân lấy được từ nơi nào, trước kia tàn phá nhưng nội tình vẫn còn, Nhiếp Vân dung nhập toàn bộ tài liệu của Bắc Đấu Tinh Quân lưu lại vào trong đó, hơn nữa vô số địa ngục hàn tinh mới

làm nó khôi phục hùng phong, cấp bậc của nó còn cao hơn Thự Quang Kiếm lúc trước.

Đương nhiên, Thự Quang Kiếm cũng bị hắn luyện chế lại lần nữa, hiện tại nó tỏa ra hào quang sáng ngời chói mắt, đã sắc bén hơn lúc chiến đấu với Tu La Vương, nó đang đại phóng dị sắc.

Nhiếp Vân tập trung ba ngàn thiên phú vào một thân, thiên phú luyện bảo sư trải qua luyện chế nhiều năm như vậy, đơn thuần luận luyện khí thuật hắn còn đáng sợ hơn cả Bắc Đấu Tinh Quân lúc trước, có đầy đủ tài liệu hắn sẽ luyện chế Thự Quang Kiếm lần nữa, cũng không cảm thấy khó khăn gì.