Nghìn tính vạn tính không tính tới điểm này.
Nhiếp Đồng và Tu La Vương là linh hồn cộng sinh, tuy hỗ trợ lẫn nhau, hai người có thể cùng tiến bộ nhưng cũng là gông cùm xiềng xích và là tâm ma, ý chí của Tu La Vương bao giờ cũng nghĩ biện pháp áp chế Nhiếp Đồng, thứ hai Nhiếp Đồng cũng muốn trấn áp hắn, thời gian dài đến nay Nhiếp Đồng đã biến thành tâm ma của Tu La Vương.
Tâm ma là chướng ngại sâu trong nội tâm, một khi quét dọn nhất định sẽ có tiến bộ cực lớn.
Hiện tại Tu La Vương đã có thực lực nửa bước Tru Thiên Cảnh, thật sự thành công sẽ tấn cấp Tru Thiên Cảnh gần như ván đã đóng thuyền, còn muốn đánh chết hắn là không có khả năng!
Không cho Nhiếp Đồng thoát Tu La Vương, hắn nhất sẽ đồng thời chết đi cùng Tu La Vương, không cách nào cứu được nữa, nếu hắn thoát ly Tu La Vương vô cùng có khả trợ giúp Tu La Vương đột phá bình cảnh đạt tới Tru Thiên Cảnh...
Đây là thanh kiếm hai lưỡi, thật sự quá khó lựa chọn.
- Ngươi và Tu La Vương cộng đồng cướp đoạt quyền khống chế thân thể, nếu như đoạt lấy thân thể này, hắn chẳng phải không cách nào đột phá?
Những ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu liền biến mất, đột nhiên Nhiếp Vân nghĩ ra biện pháp và hô to.
- Tốt, ta nghĩ biện pháp cướp đoạt thân thể này.
Ý niệm Nhiếp Đồng kiên định.
Muốn đột phá Tru Thiên Cảnh ít nhất phải có thân thể, không có thân thể, Tu La Vương càng lợi hại cũng không đột phá được, chỉ cần không phải Tru Thiên Cảnh thì dễ làm, bằng vào thực lực bây giờ liên thủ với Nhiếp Đồng liền có thể đánh chết hắn dễ như trở bàn tay!
Ầm ầm!
Giao phong sâu trong linh hồn, Nhiếp Vân không có khả năng nhúng tay vào, Tu La Vương không ngừng gào rú quay cuồng trên không trung, Tu La sát khí trên người không ngừng tràn ra ngoài, nó vô cùng sắc bén và giống như nước màu nhuộm đen cả thế giới thứ ba.
Trong thế giới thứ ba không có khái niệm thời gian và khái niệm không gian, không có cái gọi là trọng lực, cho dù là nơi nào cũng như nhađoông tây nam bắc trên dưới đều vô dụng, mọi người như đặt mình vào trong viên cầu, nhìn thấy Tu La Vương không ngừng rên rỉ nhưng không có chút biện pháp.
- Kỳ thật ta đã sớm muốn tách ra khỏi ngươi, nếu như không phải ta, thực lực của ngươi sẽ tăng nhanh như vậy sao? Cộng hưởng chỗ tốt của ta, muốn tranh đoạt thân thể với ta, nằm mơ đi!
- Đây là thân thể của ta, ngươi chỉ là kẻ tới cướp đoạt mà thôi, nói cho ngươi biết, ta là Nhiếp Đồng, không phải Tu La Vương!
Hai mũi kiếm sinh ra kiếm ý không ngừng va chạm trên không trung, không ai nhường ai, Nhiếp Đồng vốn có chút gầy yếu, sau khi hắn đứng lên đã càng ngày càng cao lớn, dường như hắn biến thành một thanh lợi kiếm thiết cắt nát vạn vật, đâm thủng bầu trời.
- Nhan Chi tiền bối, chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn họ chiến đấu nhưng không có chút biện pháp nào hay sao?
Cảm thụ chiến đấu kịch liệt của Nhiếp Đồng, làm ca ca chỉ có thể thờ ơ đứng nhìn, Nhiếp Vân sốt ruột nhìn sang Nhan Chi cách đó không xa.
- Linh hồn cộng sinh, trừ Hồn thạch, biện pháp gì cũng không có, hiện tại chúng ta xông lên chỉ biến thành trở ngại chứ không thể giúp được gì, nên yên lặng theo dõi kỳ biến mới thỏa đáng!
Nhan Chi lắc đầu, bất lực.
- Yên tâm đi, Nhiếp Đồng nhất định có thể thắng được, đoạt lại thân thể của mình, ngươi không cần lo.
Đạm Thai Lăng Nguyệt đi tới và nắm tay Nhiếp Vân.
- Chỉ hy vọng như thế, vì đánh chết Tu La Vương đã hi sinh quá nhiều, Nhiếp Đồng có thể chiến thắng, hắn mới thật sự là đại công thần của thiên địa lục đạo!
Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Từ khi bắt đầu chiến đấu tới bây giờ, không riêng mấy vị đại năng thượng cổ hùng hồn chịu chết, những cường giả Nho giới và các phật đà của Phật giới đều là những người vì kiên trì và mộng tưởng trong nội tâm của họ mà hùng hồn chịu chết, trả giá lớn như thế, nếu Tu La Vương vẫn không thể đánh chết, tôn hao như thế quá lớn.
- Ngươi không cần tự trách, ngươi không biết Tu La Vương thống trị thế giới sẽ là cái dạng gì đâu!
- Nếu như biết rõ thì đừng nghĩ nữa.
Nhìn thấy biểu lộ của hắn, hai mắt Nhan Chi lâm vào nhớ lại và chậm rãi lên tiếng.
- Trong suy nghĩ của Tu La Vương, thiên địa lục đạo thậm chí sinh linh trong đó giống như nông dân gieo hạt trồng lúa và hoa màu, sau khi phát triển tới mức độ nhất định, cũng giống như lúa và hoa màu đã chín và đi thu hoạch.
- Thế giới sau khi bị thu hoạch sẽ là Thiên Đạo nghiền nát, nhân đạo trầm luân, vô số sinh linh bị Tu La sát khí lây nhiễm biến thành Tu La!
- Thời điểm đó Tu La Vương sẽ lấy đi toàn bộ linh hồn của những tính mạng này lớn mạnh chính mình, việc này cũng giống như ăn hoa màu do mình trồng ra, trong lòng hắn chúng ta chính là tế phẩm giúp hắn gia tăng thực lực mà thôi.
- Sau khi thôn phệ sạch sẽ linh hồn và Thiên Đạo, khi đó hắn sẽ rời đi quay về hỗn độn lần nữa, không biết qua bao nhiêu thời gian, hỗn độn sẽ lại diễn sinh thế giới, sau đó nó lại tới, vòng đi vòng lại, Tu La Vương giống như ác mộng của hỗn độn chuyên đi phá diệt thế giới, không ai có thể ngăn cản, không ai có thể chống cự.
- Tu Du Tẩu, Thích Già Phật tổ, Khâu Thánh Tôn Giả đều trải qua cảnh tượng thống khổ như vậy, đã từng tận mắt nhìn thấy thân nhân và hảo hữu của mình biến thành Tu La, sau đó bị hắn thôn phệ đánh chết!
- Từ đó sâu trong nội tâm đã tràn ngập thống hận Tu La Vương!
- Hận không thể lột da ăn thịt hắn!
- Vì có thể chém giết hắn đã chịu nhục trăm triệu năm, hiện tại tử vong đối với bọn họ mà nói cũng là một loại giải thoát.
Nhan Chi chậm rãi nói ra, tuy trên mặt nàng không có biểu hiện gì nhưng trong mắt lại mang theo ý giải thoát, dường như với nàng mà nói chết mới thật sự là giải thoát chân chính.
- Việc này...
Nhiếp Vân không nghĩ tới Tu La Vương lại tàn nhẫn như thế, xem sinh linh chẳng khác gì lương thực của mình, trong nội tâm của hắn hiện tại có cảm giác mát lạnh
Khó trách những người này sinh ra nội tâm phản kháng kiên định như vậy, không phản kháng là chết, phản kháng có lẽ sẽ sống, vì cái gì không phản kháng chứ?
Chính mình từng nhìn thấy đám người Tu Du Tẩu tử vong, cảm xúc của hắn bành trướng, hận không thể lập tức bâm Tu La Vương thành thịt nát, những người này lại tận mắt nhìn thấy phụ mẫu thúc bá huynh đệ tỷ muội biến thành Tu La, trải qua sinh hoạt giống như súc sinh, cuối cùng còn bị đánh chết, trong nội tâm thống khổ có thể nghĩ!