Vô Tận Đan Điền

Chương 1870: Liên Nguyệt kiếm thuật chân chính




- Nếu ngươi không tin vào kiếm pháp của mình, vậy thì chết đi!

Hắn la hét một tiếng, Tu La Vương sử dụng một chiêu Nhất Kiếm Hỗn Độn cuối cùng phá không đánh tới.

Chiêu này còn cương mãnh hơn cả Nhiếp Vân thi triển lúc trước, bí mật mang theo sức chiến đấu Xích Thiên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, kiếm khí như hoàng, không thể ngăn cản, còn chưa tới trước mặt đã phá tan hỗn độn, không có thứ gì chịu nổi gánh nặng.

- Không phải ta không tin vào kiếm pháp của mình, mà là ngươi căn bản không hiểu hàm nghĩa chân chính của kiếm pháp.

Đối mặt với kiếm pháp cương mãnh, Nhiếp Vân không chút hoang mang, sắc mặt lạnh nhạt, Thự Quang Kiếm trong tay bay bổng chém một sợi dây nhỏ về phía trức.

Tu La Vương thi triển Nhất Kiếm Hỗn Độn hung đâm vào sợi dây nhỏ, lúc này bị oanh kích tầng tầng và cuốn lấy như bánh chưng.

Một sợi dây nhỏ có uy lực yếu ớt, rất dễ dàng bị kiếm lực cuồng bạo đánh tan, nhưng mười đạo, trăm đạo, nghìn đạo... Thì rất khó, chỉ trong nháy mắt sợi dây nhỏ bao phủ kiếm khí, không dưới hàng tỉ đạo, cho dù khí lưu hỗn độn cũng không thể phá vỡ, chưa tới trước mặt Nhiếp Vân đã dừng lại và không ngừng thu nhỏ

- Điều... Điều đó không có khả năng!

Lúc này tới phiên Tu La Vương giật mình, Nhiếp Vân lại có thể sử dụng một sợi dây nhỏ như thế ngăn cản kiếm chiêu hung hãn của hắn, làm sao có thể?

- Cứng quá dễ gãy, nhu quá không giữ!

- Nhật đầy tắc trắc, nguyệt đầy tắc khuyết!

- Ngươi thân là Tu La Vương lại khong biết điểm này, thật sự quá đáng buồn.

Nhiếp Vân cười khẽ, Thự Quang Kiếm tiếp tục chém tới, kiếm khí như dây nhỏ bao phủ tầng tầng, chúng như nước chảy không ngừng chảy mãi về đông.

- Liên Nguyệt kiếm của ta sáng chế vì Nguyệt Nhi, đặt tên là Thương, biểu đạt tình cảm và nhớ nhung, một loại trách nhiệm và nghĩa vụ, Tu La Vương ngươi chỉ biết phá hư, không có bất kỳ cảm tình gì, bất cứ kẻ nào trong mắt ngươi cũng chỉ là lợi ích và không lợi ích, làm sao có thể hiểu được trìu mến? Làm sao hiểu được chân lý của kiếm pháp!

Vừa thi triển kiếm thuật, Nhiếp Vân không ngừng lẩm bẩm.

- Thế giới này cái gì cũng phá, cái gì cũng diệt vong, chỉ có chân tình là vĩnh hằng bất diệt, cho dù ngươi có thể hủy diệt thiên địa, tru diệt Thiên Đạo thì thế nào? Ngươi có thứ do mình thủ vững không? Ngươi có nguyện ý vì bằng hữu của ngươi mà chết? Ngươi có ái mộ người yêu không? Ngươi biết cảm ơn không...

- Ngươi không biết cái gì cả, sanh ở trong thiên địa, chỉ biết có phá hư, cho dù hủy diệt thế giới này thì têế nào? Thích Già Phật tổ, Tu Du Tẩu, Nhan Chi, Khâu Thánh Tôn Giả đều là người sống sót của kỷ nguyên giới trước, bọn họ có được kiên trì và thủ hộ của bản thân, vì kiên trì này bọn họ sẵn sàng trả giá tính mạng, ngươi có không?

- Trong mắt chỉ có lợi ích và danh lợi, quyền lợi và thực lực!

- Ngươi không nghĩ rằng ngươi chẳng có gì cả, ngươi thống trị qua vô số kỷ nguyên giới, cuối cùng được cái gì? Thời điểm quyền lợi đạt tới một loại trình độ nào đó, đạt được hư không, không có bằng hữu, không có thân nhân, không có người nào chia sẻ vui sướng do quyền lực mang lại, chỉ có những kẻ nhận mệnh lệnh của ngươi, ngươi quát lớn người khác, chém giết người khác, đây là việc ngươi nghĩ tới chưa?

Kiếm pháp như mưa và nhanh chóng bao phủ Tu La Vương, Nhiếp Vân nói giống như lưỡi đao đâm vào linh hồn, từng câu đâm thẳng vào trong đầu Tu La Vương, thân thể hắn không tự chủ run rẩy, thần sắc hoảng hốt, dường như ngộ ra cái gì đó.

- Ta không có bằng hữu, không có thân nhân, không có tình bạn, tình yêu... Đạt được quyền lực thì có ý nghĩa gì? Không có người chia xẻ, không có người lý giải, chỉ có sợ hãi cùng phục tùng... Chẳng lẽ ta làm như vậy là sai?

Sắc mặt Tu La Vương hoảng hốt như nhập ma.

Không riêng gì hắn, ngay cả đám người Tu Du Tẩu, Đạm Thai Lăng Nguyệt, Thích Già Phật tổ cũng ngưng trọng và lâm vào trầm tư.

Nhiếp Vân nói chẳng những có đạo lý, còn xen lẫn hiệu quả tiên âm làm người ta không tự chủ lâm vào trong đó, suy nghĩ ý nghĩa sống, bản chất của tính mạng.

- Đúng vậy a, chúng ta vì cái gì...

- Sống như công dã tràng, người sống có truy cầu chân chính là gì?

Kiếm ý chân chính của Liên Nguyệt kiếm vừa thi triển ra có tác động tới linh hồn, tuy mỗi người đều nằm trong phạm vi công kích kiếm pháp của Nhiếp Vân, từng nhìn thấy chiêu kiếm này, bọn họ lâm vào trầm tư không tự kiềm chế được.

- Không đúng!

- Ta có sai lầm gì chứ? Ta đường đường Tu La Vương, vương giả trong hỗn độn, diệt thế chính là phải diệt vong thế giới tội ác, một lần nữa diễn biến hỗn độn, ta đúng, ta không cần bằng hữu và người thân, ta không cần tình bạn, tình yêu, ta cần lực lượng tuyệt đối.

Ầm ầm!

Trong lúc này có tiếng nổ mạnh vang lên, đôi mắt vốn đang nghi hoặc lại mang theo kiên định, toàn thân Tu La Vương toàn thân, khí lãng tuôn ra bức bách và ngăn cản kiếm khí như tờ đang đánh tới.

- Đáng tiếc!

Nhìn thấy Tu La Vương vững chắc nội tâm vào thời khắc mấu chốt, Nhiếp Vân nói thầm một tiếng.

Vừa rồi hắn thật sự dùng công tâm chiến, chỉ cần có thể kiên trì một lúc là có thể đánh chết hắn, không nghĩ tới tên này ý chí kiên định, lại có phản ứng vào thời khắc mấu chốt, hắn thoát khỏi công tâm của Liên Nguyệt kiếm thuật.

- Nhiếp Vân, ngươi nói bậy nói bạ, chẳng lẽ cảm thấy ta có thể tin tưởng? Tu La Vương ta huyết thống cao quý, làm sao có thể làm bằng hữu và người yêu với loại người như các ngươi, tuy Liên Nguyệt kiếm chân chính lợi hại nhưng không gì hơn thế này.

Tỉnh táo lại, Tu La Vương quát lớn một tiếng, Tu La cốt kiếm nghịch chuyển, hắn cũng không thi triển Liên Nguyệt kiếm, mà là hình thành vòng xoáy với quỷ khí um tùm.

Kiếm pháp chỉ Tu La Vương hắn mới có.

- Ai, xem ra cũng phải đại chiến mà thôi.

Thấy đối phương thanh tỉnh, Nhiếp Vân biết rõ chiêu số vừa rồi đã vô dụng.

Loại người như Tu La Vương chẳng những có thực lực mạnh, tâm trí càng kiên định, muốn phá hư là không có khả năng.

Tâm tình trầm ổn, Thự Quang Kiếm hóa thành bóng kiếm, Nhiếp Vân xông lên.

Hắn thân kiêm thiên phú võ đạo sư, thiên phú kiếm đạo sư, càng có lợi khí trong tay, rất nhiều chiêu số không cần phải cân nhắc qua, mọi cử động phù hợp đại đạo hàm nghĩa không chê vào đâu được.

Tuy Tu La Vương có thực lực Xích Thiên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, càng là thôn phệ Thiên Đạo Đạo giới, kiếm thuật cũng cực kỳ cường đại, hai người giao thủ, hỗn độn triệt để sôi trào, từng đạo kiếm đạo đen kịt nứt vỡ không gian, làm cho đám người Đạm Thai Lăng Nguyệt không xen vào được.