Vô Tận Đan Điền

Chương 1839: Tha thứ (1)




- Lão đại... Ta biết rõ ngươi nói úng nhưng nghĩ tới chuyện năm đó ta không cách nào tha thứ cho mình!

- Là ta hại chết bọn họ, những huynh đệ kia, những sư trưởng kia, tất cả đều là ta sai, ta không trách tội U Minh Hoàng Vương, chỉ cảm thấy nếu như thực lực của mình mạnh hơn vài phần nhất định có thể ngăn cản... Đáng tiếc không được.

Qua không biết bao lâu, tiểu Long chảy nước mắt và tự trách mình.

- Long Hoàng đại nhân, kỳ thật ngươi không biết Hoàng Vương những năm qua đều đau khổ, nếu như biết rõ nhất định càng khổ sở hơn.

- Nàng suốt trăm triệu năm năm qua không có một ngày nào thật vui vẻ, có đôi khi ở một mình ngẩn người cả này.

Tuyết Tĩnh Nhi nói:

- Ngươi biết không, nàng biết rõ chuyện ngươi quán thâu tinh huyết cho nàng đã dùng bí pháp mang huyết dịch vốn có và linh hồn phân cách, chỉ lưu lại bộ phận tốt nhất, bài trừ toàn bộ phần xấu nhất.

- Nàng biết rõ...

Tiểu Long Tĩnh ngẩn người tịa chỗ.

- Nàng biết rõ, ai, tình yêu là thanh kiếm hai lưỡi, tổn thương người khác, cũng thương tổn tới mình, Vân Húc sư thúc, Tạ Trương Huệ Tử, các ngươi nói với tiểu Long câu chuyện của mình đi.

Nội tâm Nhiếp Vân hơi động và thảTrần Văn Húc và Tạ Trương Huệ Tử ra khỏi nạp vật đan điền.

Từ khi hai người diễn sinh trong hồn giới tới bây giờ, Nhiếp Vân cũng không có nuốt lời, lúc trước tiến vào Đạo giới đã tìm thân thể phù hợp với bọn họ.

- Ân!

Trần Văn Húc nắm bắt Tạ Trương Huệ Tử lúc này nắm tay nhau kể lại câu chuyện của mình.

Nghe được bọn họ có quan hệ đối địch, hơn nữa còn là nhân yêu chi luyến, tiểu Long sững sờ.

Câu chuyện của bọn họ thời điểm tại phàm giới, Nhiếp Vân cũng không nói tỉ mỉ với hắn cho nên cũng không biết, lúc này nghe được hai người trải qua, trí nhớ tiểu Long như trôi về quá khứ và khóc.

- Có chút yêu có thể lặp lại, có ít người một khi đã bỏ qua sẽ không gặp nhau nữa, khi yêu cần dũng cảm, giống như mẫu thân của ta, nàng vẫn yêu Bắc Đấu Tinh Quân nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, mà bây giờ... Tinh Quân không cách nào sống lại, chỉ còn lại một mình nàng thừa nhạn thống khổ vô tận.

Tuy đây là lần thứ hia nghe câu chuyện của Trần Văn Húc hai người, Tuyết Tĩnh Nhi vẫn chảy nước mắt.

- Được rồi, ta cho ngươi thời gian một ngày suy nghĩ, mặc kệ ngươi quyết định thế nào là chuyện của ngươ, ta cũng sẽ không trách ngươi!

Nên nói cũng đã nói, thuốc cũng đủ mạnh, Nhiếp Vân đứng dậy quay người muốn đi ra ngoài.

- Lão đại, không cần suy nghĩ, ta và ngươi đi gặp U Minh Hoàng Vương!

Tuyết Tĩnh Nhi đi sau lưng, hai người còn chưa rời phòng, chợt nghe lời nói kiên định của tiểu Long vang lên.

- Ngươi nói thật? Nghĩ kỹ!

Không nghĩ tới hắn suy nghĩ nhanh như vậy, Nhiếp Vân sững sờ.

- Ngươi nói không sai, có một số việc đã là quá khứ, mặc kệ tương lai là cái gì, êếu chỉ xoắn xuýt quá khứ sẽ vĩnh viễn biến thành tâm ma!

- Tuy U Minh Hoàng Vương lúc trước làm không đúng nhưng trải qua trăm triệu năm dày vò, nên trả giá đã trả giá, nếu để nàng giống như lúc trơớc là không công bằng với nàng!

Tiểu Long lên tiếng:

- Cho dù là kẻ nào cũng có thời điểm làm sai, chỉ cần thành tâm ăn năn thì không ai lại trở thành kẻ xấu, mỗi người đều có thể đạt được cơ hội được tha thứ.

- Nếu như ta không cho nàng chút cơ hội là ta quá ích kỷ.

- Tốt, đi thôi!

Vốn tưởng rằng còn phải phí miệng lưỡi, không nghĩ tới tiểu Long nghĩ thông suốt nhanh như vậy, Nhiếp Vân lúc này gật đầu.

Có thể đạt tới Xích Thiên Cảnh vào thời kỳ thượng cổ, tiểu Long không chỉ có kỳ ngộ, hắn còn có tâm tính và trí tuệ lợi hại.

Cảm tình với U Minh Hoàng Vương chính là cây gai, cây gai này vẫn đâm vào tim, chuyến đi lần này mặc kệ thành công hay không đều thuyết minh hắn chủ động đi đối mặt với vấn đề lúc trước hắn không đụng tới, trong nội tâm vượt qua đạo khảm cuối cùng, ngày sau sẽ có đột phá lớn.

Thấy hắn đồng ý, ba người không dừng lại, lúc này lại rời khỏi Liên Nguyệt Các bay đi yêu nhân ioiws.

Thực lực Nhiếp Vân và tiểu Long rất mạnh, không qua bao lâu đã quay lại thành Yêu Hoàng.

- Các ngươi chờ ở đây, ta đi xem trước.

Lại tới cung điện Hoàng Vương ở lại, Nhiếp Vân bàn giao một câu sau đó đi vào.

- Ngươi tới, hắn... Ta biết ngay hắn sẽ không tới...

Nhiếp Vân vừa mới vào trong điện đã nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của U Minh Hoàng Vương, trong ánh mắt của nàng mang theo ảm đạm.

- Ai nói hắn không tới? Hắn đang ở ngoài cửa, nếu như ngươi tương kiến thì ta sẽ dẫn hắn vào.

Xem biểu lộ của nàng, Nhiếp Vân biết rõ hiểu lầm cho nên cười nói một tiếng.

- Đến? Nhanh cho hắn vào.

U Minh Hoàng Vương đã giật mình, chuyển buồn thành vui, vội vàng sửa sang lại quần áo:

- Sắc mặt của ta tiều tụy không? Tóc rối loạn ah...

Trong nháy mắt vương giả yêu nhân giới uy danh thiên địa lục đạo bêến thành thiếu nữ lo được lo giống như mới gặp gỡ tình lang.

- Ha ha! Tiểu Long ngươi vào đi!

Thấy bộ dạng nàng như thế, Nhiếp Vân cười cười lắc đầu và nói một tiếng.

Lúc này tiểu Long đi tới.

- Ngươi... Đến!

Toàn thân U Minh Hoàng Vương run rẩy.

- Ai, ngươi... Tội gì chứ?

Có thiên ngôn vạn ngữ, muốn nói rất nhiều kết quả đến cuối cùng tiểu Long không nói gì chỉ thở dài cảm thán.

- Chỉ cần ngươi có thể tha thứ ta, ta không khổ! Là ta thực xin lỗi ngươi...

Vành mắt U Minh Hoàng Vương đỏ lên.

- Được rồi, các ngươi ở chỗ này từ từ nói chuyện đi, ta đi ra ngoài trước!

Biết rõ hai người khẳng định có không ít lời muốn nói, Nhiếp Vân không muốn lưu lại làm bóng đèn, hắn đi ra ngoài.

- Không vội đi... Nhiếp Vân đại nhân, đây là Thất Thải Phượng Linh mà ngươi muốn, cầm lấy!

Thấy hắn rời đi, U Minh Hoàng Vương hít sâu một hơi, bàn tay cầm một cây Thất Thải Phượng Linh trong tay và đưa qua.

- Đa tạ!

Không nghĩ tới hắn đạt được Thất Thải Phượng Linh, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn thu vào trong đan điền, đem trong nội tâm nghi hoặc hỏi lên:

- Còn có một việc cũng muốn hỏi ngươi, hi vọng ngươi có thể trợ giúp.

- Ngươi có thể làm cho Long ca tha thứ ta, ta vô cùng cảm kích, chỉ cần ta biết ta sẽ nói hết.

Thái độ U Minh Hoàng Vương thành khẩn.

Tiểu Long tới gặp nàng nói rõ đã tha thứ nàng, nội tâm vui sướng có thể nghĩ.

- Phàm giới Thiên Yêu Thánh Hoàng hẳn là linh hồn của ngươi lúc trước bức ra diễn hóa thành hình đúng không!

- Ngươi làm thế nào... Chẳng lẽ phân cách linh hồn trước kia và hiện tại ra?

Do dự một lúc, Nhiếp Vân tâm tình khẩn trương hỏi.