Đạm Đài Lăng Nguyệt cùng Tiểu Long đi không xa, không đến một lát, liền thấy hai người đứng tại nguyên chỗ, thấy hắn tới đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Cẩn thận nói cho hai người một lần, mới biết được đến cùng chuyện gì xảy ra.
- Ta từng nghe gia gia nói qua, Đạo giới Chi Chủ lưu lại bí pháp Nhất Khí Hóa Tam Thanh, chỉ là không biết đã bao nhiêu năm, ngay cả hắn cũng không biết ở địa phương nào, không nghĩ tới nguyên lai phong ấn ở trong pho tượng, thật làm cho người ngoài ý định!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cười nói.
- Ngươi tu luyện công pháp Đạo tộc, ta truyền thụ cho ngươi bộ bí pháp Nhất Khí Hóa Tam Thanh này!
Nhiếp Vân nói.
- Không cần, ta là Thiên Đạo sư, cho dù Nhất Khí Hóa Tam Thanh cũng không có khả năng biến ra ba vị Thiên Đạo sư, vẫn là ngươi luyện a, thực lực của ngươi càng mạnh hơn nữa, tu luyện thành công mà nói, đối kháng Tu La Vương nắm chắc càng lớn!
Đạm Đài Lăng Nguyệt cự tuyệt.
Thấy thái độ của nàng quyết tuyệt, chối từ không được, Nhiếp Vân không hề kiên trì.
- Tiếp tục đi về trước a, vô luận như thế nào cũng phải ở trước đám người Khâu Thánh Tôn Giả tìm được Hỗn Độn kim lệnh!
Biết rõ tiến vào Đạo giới làm trễ nãi không ít thời gian, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, Nhiếp Vân mang theo hai người lao về phía trước.
Càng đi trung tâm, càng có thể cảm nhận được Hư Hoa Thành phồn hoa.
Cho dù bị phủ đầy bụi trăm triệu năm, không có sinh cơ, nhưng từ thành thị kiến thiết cùng cửa hàng quầy hàng không biến hóa, có thể nhìn ra năm đó Đạo giới cường đại.
- Những vật này ít nhất đạt tới Tiên Khí thượng phẩm, không nghĩ tới rõ ràng có thể tùy ý bày bán, cho dù cửa hàng lớn nhất Linh giới cũng không có thủ bút cùng thực lực lớn như vậy a!
Một đường quan sát, Nhiếp Vân cũng âm thầm kinh hãi.
Trong một ít cửa hàng hai bên đường, rõ ràng bán ra Tiên Khí thượng phẩm, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù Tiên Khí thượng phẩm đối với Nhiếp Vân mà nói không có tác dụng quá lớn, nhưng ở Linh giới, tuyệt đối là bảo bối mà tông môn đệ tử muốn lấy được, loại vật này, ngoại trừ bán đấu giá, cửa hàng bình thường căn bản không có tư cách bán ra, mà ở chỗ này bày đầy trước mắt, không đáng giá nhắc tới, đủ thấy Đạo giới lúc đó, so với Linh giới hiện tại càng cường đại hơn, càng thêm phồn vinh!
- Đây là đan dược gì? Sao chưa từng nghe nói qua?
Đột nhiên, con mắt Nhiếp Vân rơi vào trên một bình đan dược.
Đan dược bên trong đương nhiên đều hóa thành bụi đất, chữ viết mặt ngoài lại rõ ràng có thể thấy được, chỉ thấy phía trên phân biệt viết Trúc Cơ đan, Hóa Anh đan,… danh tự hắn chưa từng nghe qua.
- Phương thức tu luyện của Đạo tộc hoàn toàn bất đồng hiện tại, chia làm Luyện Khí cảnh, Trúc Cơ cảnh, Nguyên Anh cảnh, Độ Kiếp cảnh... những đan dược này là đối ứng công pháp Đạo tộc tu luyện luyện chế, đối với chúng ta vô dụng!
Đạm Đài Lăng Nguyệt giải thích.
- Luyện Khí, Trúc Cơ, Nguyên Anh?
Nghe được phương pháp tu luyện của Đạo tộc cùng mình hoàn toàn bất đồng, Nhiếp Vân tán thưởng.
Mỗi một chủng tộc đều có phương thức sinh tồn bất đồng, Đại Đạo 3000, tất cả lấy một thứ, vô luận công pháp tu luyện nào, chỉ cần luyện đến cực hạn, đều có thể trăm sông đổ về một biển, đạt tới cảnh giới chí cường.
- Xem, đã đến tế đàn, nếu như Hỗn Độn kim lệnh xuất hiện ở Đạo giới, vô cùng có khả năng ở kề bên này!
Một đường cảm khái, tốc độ của ba người cũng không chậm, rất nhanh đi tới trung tâm Hư Hoa Thành.
Trong thành thị là một tế đàn cự đại, cao lớn đứng vững, phương viên mấy trăm dặm, lẳng lặng lơ lửng ở trên không trung, bị mây mù nâng lên, như Thiên đình Thần cung.
Oanh!
Vừa chứng kiến tế đàn, chợt nghe phía trên nổ vang cực lớn, gợn sóng nhộn nhạo, tản mát ra khí tức kinh người.
- Là đám người Khâu Thánh Tôn Giả, nguy rồi, bọn hắn đã tới trước, nhanh đuổi theo!
Nghe được tiếng oanh minh, Nhiếp Vân biến sắc, thân thể lập tức bay về phía tế đàn.
Toàn bộ Đạo giới không có sinh linh, hiện tại đột nhiên xuất hiện chấn động, nhất định là bọn người Khâu Thánh Tôn Giả tới trước, có chỗ phát hiện.
Vèo!
Thời gian nháy con mắt, ba người tới trên tế đàn.
Tế đàn mang theo phong cách cổ xưa, bao la mờ mịt, phía trên cũng không phải trụi lủi, mà là một cung điện cự đại đứng sừng sững, phảng phất như Thiên Cung.
- Cái tế đàn này lúc trước là hành cung của Đạo giới Chi Chủ, vì đánh chết Tu La Vương, mà diễn hóa thành tế đàn, bất quá cung điện vẫn còn, chỉ là trong đó tĩnh mịch nặng nề, có vô số oán linh, vô cùng hung hiểm!
Đạm Đài Lăng Nguyệt thấy hai người có chút ngoài ý muốn, nhỏ giọng giải thích.
- Oán linh?
Nhiếp Vân gật đầu.
Nếu là hành cung, xem như chỗ Đạo giới Chi Chủ diễn giải, trong đó vô số cao thủ, sau khi bị tế tự, những người này tử vong toàn bộ, người trong lòng còn có oán niệm sẽ hóa thành oán linh, mặc dù so ra kém pho tượng kia, nhưng cũng không đơn giản.
Dù sao oán linh có thể sống trăm triệu năm, oán khí nặng, không phải người bình thường có thể thừa nhận được.
- Ở đây khắp nơi đều là trận pháp, vừa rồi bọn người Khâu Thánh Tôn Giả là bổ ra thông đạo, nhanh đuổi theo a!
Thiên Nhãn nhìn quét một vòng, rất nhanh đã tìm được địa phương vừa rồi nổ vang, Nhiếp Vân thẳng tắp bay đi.
Cái tế đàn này đã là hành cung của Đạo giới Chi Chủ, bên trong vô số trận pháp, tuy trải qua trăm triệu năm mài mòn, có chút đã không tồn tại nữa, nhưng đại trận chính yếu nhất như trước tồn tại, không thể khinh thường.
Trận pháp Đạo giới ở Chư Thiên vạn giới là xếp hàng thứ nhất, mặc dù Nhiếp Vân là Trận Pháp Sư, cũng không dám khinh thường.
Chỉ một lát liền đi tới địa phương Khâu Thánh Tôn Giả phá vỡ trận pháp, quả nhiên thấy không gian trước mắt có chút vặn vẹo, một cầu treo kéo dài xuất hiện ở trước mặt.
Cái cầu treo này lăng không độc lập, chung quanh mây mù vờn quanh, thấy không rõ cuối cùng, không biết đi thông địa phương nào.
- Đi thôi!
Tuy không biết Hỗn Độn kim lệnh ở địa phương nào, nhưng đi theo bọn người Khâu Thánh Tôn Giả tuyệt đối không có vấn đề.
Mặc dù tìm không thấy, cũng không cho bọn hắn tìm được.
Hiện tại giao chiến với Tu La Vương, không nhất định mọi chuyện phải hơn hắn, mà là mỗi một sự kiện phải đuổi ở trước hắn, hoặc là phá hư cử động của hắn!
Như vậy, đối phương không có đi nhanh hơn mình, sớm muộn gì cũng có thể hắn đánh bại!
Ba người minh bạch điểm ấy, bước lên cầu treo, mới đi lên, Nhiếp Vân chợt cảm thấy đầu chấn động, cảnh tượng trước mắt nhanh chóng biến hóa, như trong nháy mắt đã đến một địa phương khác.