Dù sao cường giả có càng nhiều tài nguyên cùng bảo tàng, có lẽ giúp chúng đột phá binh giáp cảnh, đạt tới cấp bậc càng cao hơn.
Thiếu niên trước mắt không cần dùng chân khí cũng có thể đánh cho nó răng rơi đầy đất, sau này nhất định có thể trở thành một đời kiêu hùng, trở thành yêu sủng của hắn dù kiêu ngạo như Đồng Tí Cự Viên cũng bội phục tự đáy lòng.
Không nghĩ tới là người ta không nhìn trúng mình…
- Quả nhiên là tuần thú khí! Ngươi thật sự là tuần thú sư!
Chứng kiến chân khí từ lòng bàn tay thiếu niên phun mạnh ra, sắc mặt Thiết Lan Nhi thay đổi.
Trước đó nàng luôn kiêu ngạo nói mình là tuần thú sư, dùng sức đả kích người ta, nhưng không nghĩ tới người ta cũng như mình, thậm chí trình độ tuần thú còn cao minh hơn mình!
- Trời đã khuya rồi, mọi người sớm nghỉ ngơi đi. Dương Vân, đầu yêu thú Đồng Tí Cự Viên kia…
Tựa hồ nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt cháu gái, Thiết Long chuyển đề tài.
- Việc này đơn giản, Đồng Tí Cự Viên, nếu ngươi nguyện ý trở thành yêu sủng của Thiết Lan Nhi tiểu thư, ta cam đoan trong vòng nửa năm cho ngươi đạt tới cấp bậc khí tông! Nếu không muốn thì rời đi đi!
Nhiếp Vân cười ha ha nói.
Trí tuệ của Đồng Tí Cự Viên không thua kém nhân loại, Nhiếp Vân biết nó khẳng định nghe hiểu lời mình, vì vậy nói thẳng.
Nếu Đồng Tí Cự Viên trở thành yêu sủng của Thiết Lan Nhi, như vậy có thể cam đoan an toàn của nàng, về phần trợ giúp nó thăng cấp khí tông cảnh, Nhiếp Vân cũng không phải tùy ý hứa hẹn, bởi vì hắn là người của hai thế giới, chỉ cần kiếm đủ dược liệu tùy tiện luyện chế đan dược giúp yêu thú thăng cấp cũng không phải vấn đề gì lớn.
- Hống! Hống!
Đồng Tí Cự Viên ngửa mặt lên trời gào thét, nắm tay hung hăng vỗ lên ngực mình, một lát sau cân nhắc lợi hại, rốt cục cúi thấp đầu đi tới trước mặt Thiết Lan Nhi.
Nó xưng vương xưng bá trong rừng sâu nhiều năm như vậy nhưng không cách nào đạt tới khí tông cảnh, nếu trong vòng nửa năm thật sự làm được, nó vẫn nguyện ý làm.
Dù sao sức chiến đấu của nó không kém, nhưng tuổi ngày càng lớn, nếu không nhanh chóng đột phá khí tông, chỉ sợ ngày sau không còn cơ hội.
- Thiết Lan Nhi tiểu thư, đầu Đồng Tí Cự Viên đã tự nguyện trở thành yêu sủng của ngươi, ngươi thu phục đi!
Nhiếp Vân nở nụ cười nói.
- Ngươi…ngươi khiến cho nó trở thành yêu sủng của ta sao?
Thiết Lan Nhi hoảng sợ.
Tuy Đồng Tí Cự Viên là cường giả binh giáp cảnh đỉnh, nhưng sức chiến đấu chân chính tuyệt đối so sánh được với cường giả khí tông trung kỳ, thậm chí Thiết Long thúc cũng không phải đối thủ, thiếu niên này lại tùy ý tặng cho mình làm yêu sủng…
Chẳng lẽ hắn…hắn thật yeu thích mình…
Sắc mặt Thiết Lan Nhi cổ quái.
Tuy nàng thích cường giả, nhưng không phải tùy tiện ai cũng thích, vẻ mặt thiếu niên này háo sắc, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt, nếu nàng tiếp nhận ân huệ của hắn mà hắn lại đưa ra yêu cầu vô lễ…
- Thật có lỗi, ta không thể nhận!
Thiết Lan Nhi cắn môi nói.
Nàng là người tri ân đồ báo, nếu hắn thật sự muốn đem điều kiện này uy hiếp nàng, thật sự làm nàng khó xử, chi bằng hiện tại không cần!
- Hống?
Đồng Tí Cự Viên lảo đảo thiếu chút nữa vấp té.
Mẹ nó, mình làm yêu sủng đã giảm thấp tôn nghiêm bản thân, thế nhưng lại không ai cần, cả hai đều không muốn…nghĩ mình là ai đây?
- Không tiếp nhận?
Nhiếp Vân sững sờ.
- Không nhận thì thôi, Đồng Tí Cự Viên, sau này ngươi chỉ cần bảo hộ Thiết Lan Nhi tiểu thư, chỉ cần bảo hộ nàng an toàn, lời hứa của ta vẫn có nghĩa!
Nhiếp Vân nói.
- Hống!
Không trở thành yêu sủng đương nhiên rất tốt, Đồng Tí Cự Viên vội vàng gật đầu.
- Ngươi…ngươi muốn cho ta, ta không nhớ ơn ngươi, sau này nếu ngươi muốn dùng điều kiện áp chế ta, ta tuyệt sẽ không đáp ứng…
Thiết Lan Nhi không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, cắn chặt răng nói.
- Lấy chuyện này áp chế?
Nhìn thấy biểu tình do dự của thiếu nữ, Nhiếp Vân rốt cục đã hiểu, cười lắc đầu.
- Xem ra dù sống lâu bao nhiêu năm mình cũng không học được cách đối nhân xử thế!
Trong lòng thở dài, hắn tùy ý nói:
- Ta mệt nhọc, các ngươi cứ tán gẫu, ta đi rồi…
Dong binh vì thi hành nhiệm vụ thuận tiện cho nên cũng không mang theo lều trại gì đó, mệt nhọc sẽ tùy ý tìm chỗ nghỉ ngơi, Nhiếp Vân cũng biết quy củ này cho nên tìm một địa phương trong sơn cốc nằm xuống nhắm mắt lại.
- Thiết Long thúc, người này…
Nhìn thấy ánh mắt trong suốt của thiếu niên, tựa hồ không có tâm tư mờ ám, Thiết Lan Nhi có chút khó hiểu, nghi hoặc nhìn qua Thiết Long.
- Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, chỉ sợ thiếu niên kia không đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu hắn thật sự đưa ra yêu cầu vô lý, tiếp tục nghĩ biện pháp từ chối là được!
Thiết Long cũng không biết tại sao Nhiếp Vân lại ra sức lấy lòng Thiết Lan Nhi rốt cục là vì cái gì, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
- Hai người đúng là kẻ ngu ngốc trong tình cảm!
Nghe được hai người nói chuyện, Liêu Phong cười đi qua:
- Dương Vân huynh…tiền bối làm như vậy khẳng định là sản sinh chân ái với tiểu thư, chỉ có chân ái mới vô tư trả giá, không cầu hồi báo! Tiểu thư yên tâm đi, ta tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không bức bách ngươi!
Hắn vừa định gọi là Dương Vân huynh đệ, nhưng khi nghĩ tới thiếu niên kia có thể thu phục Đồng Tí Cự Viên, vì thế đổi xưng hô thành tiền bối.
- Ai!
Nhiếp Vân đang nằm nhắm mắt phía xa nghe được Liêu Phong nói như thế, trong lòng thở dài.
Xem ra mình biểu hiện thực lực khiến hán tử thuần phác kia sợ hãi, chỉ sợ cảnh tượng tùy ý uống rượu trò chuyện sẽ không còn cơ hội chứng kiến.
- Chân ái?
Thiết Lan Nhi không trả lời, trong lòng đột nhiên cảm giác buồn bực.
Đại ca, ngươi yêu thích ta điểm nào, ta sửa còn không được sao…
…
- Đáng giận, đáng giận, Khương Du, tại sao ngươi không giết đám người đó, trái lại đánh bị thương ta? Hôm nay không giải thích, ta sẽ về nói với phụ thân!
Cách sơn cốc mười dặm, Ngụy Thần nhìn chằm chằm Khương Du tức giận quát.
- Ta cũng muốn giết bọn hắn, nhưng trong bọn hắn có cao thủ, ngay cả ta cũng không là đối thủ, vừa rồi nếu ra tay chỉ sợ chúng ta đã sớm chết!
Khương Du ôn hòa nói.
- Ngươi cũng không phải đối thủ? Ai? Thiết Long hay Đồng Tí Cự Viên?
Ngụy Thần cũng không ngu ngốc, nghe được có người có thực lực mạnh hơn Khương Du liền tỉnh táo trở lại.
- Đều không phải, là thiếu niên đã nói chuyện với cự viên!
Sắc mặt Khương Du ngưng trọng nói.
- Thiếu niên kia? Thực lực của hắn còn mạnh hơn ngươi?
- Ân, ngươi xem tay của ta!
Khương Du đưa qua tay phải.