Vô Tận Đan Điền

Chương 1575: Gặp lại Lăng Nguyệt (2)




Nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên Nhiếp Vân nhìn thấy một trung niên nhân với mạch tức cường đại đứng trong đám người Độc Cô gia.

Loại khí tức sắc bén này rất giống với Độc Cô Tiếu lúc trước, mang theo tự tin đậm đặc, bị khí thế này lây nhiễm làm cho người ta nhìn rõ người này không sợ trời không sợ đất, có được lực lượng và thực lực chúa tể thiên địa.

- Vô địch gia tộc...

Nhiếp Vân cũng không biết loại tâm tính này là tốt hay xấu, muốn nói không tốt, có được tín niệm tất thắng thì kẻ đó thường là người cười tới cuối cùng trong chiến đấu, muốn nói không tốt, Độc Cô Tiếu từng chiến đấu với hắn lúc trước, một khi chính thức thất bại sẽ hao tổn đạo tâm, rất khó tinh tiến.

Lúc trước mặc dù Độc Cô Tiếu không tự sát, cho dù sống sót cũng biến thành phế vật.

Có khuyết điểm có ưu điểm, có thể đi thế nào phải do người đó lựa chọn.

- Đó là đại gia chủ Hiên Viên gia tộc, Hiên Viên Mộc Phong, cầm Xã Tắc Ấn trong tay, thực lực gần với Độc Cô Phóng, một chiêu vạn dân thỉnh nguyện, từng đánh chết qua ba đầu Tu La Vương Tiên cảnh, đáng sợ đến cực điểm!

Đôi mắt Tiêu Nhiên nhìn sang đội ngũ Hiên Viên gia tộc, nhìn thấy một lão giả đang đứng trước đội ngũ.

Dường như lão giả cũng cảm ứng được ánh mắt của hắn, hắn cũng quay đầu nhìn sang, ánh mắt lập lòe, toàn thân sinh ra hàn ý.

Nhiếp Vân lặng lẽ quan sát chung quanh, thực lực người này cực kỳ đáng sợ, nhất cử nhất động mang theo xu thế phong lôi, dường như chỉ cần hắn nguyện ý, không gian sẽ bị xé rách nhưng không gây ra hỗn loạn.

- Đó là gia chủ Dương gia, Dương Chân, ta không biết thực lực cụ thể, tuy, phụ thân ta vẫn cảm thấy đáng sợ, theo ta đoán hắn có thực lực không kém gì Hiên Viên gia chủ và Độc Cô gia chủ.

Nhiếp Vân nhìn vào đội ngũ của Dương gia.

Đội ngũ này có không ít cao thủ, khác với cường giả vô địch gia tộc, mỗi người thu liễm khí tức vào trong thân thể, cũng không ai biết bọn họ mạnh cỡ nào.

Nhất là gia chủ Dương Chân, hình như đang nhắm mắt dưỡng thần không quan tâm chuyện chung quanh, nhưng Nhiếp Vân bằng vào cảm giác biết rõ đối phương khẳng định nắm rõ tình hình chung quanh trong tay, thậm chí ai quan sát hắn cũng biết rõ ràng.

- Ân!

Trong nội tâm đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy có sát ý lăng không xuất hiện, thân thể Nhiếp Vân không nhịn được lui về phía sau hai bước.

Sát ý này từ Dương gia truyền tới, dường như hắn quan sát đã bị phát hiện, sát ý đang nhắc nhở hắn không nên tiếp tục

- Hừ!

Nhiếp Vân lui về phía sau, tiểu Long nhìn vào trong mắt, quay đầu phân phó Hắc Long Thánh Tôn một tiếng.

Hắc Long gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương.

Bành!

Một trưởng lão Thánh Tiên đỉnh phong của Dương gia nổ tung.

Bởi vì sát ý nhắm vào Nhiếp Vân vừa rồi là do hắn phát ra.

- Ngươi...

Trận đấu còn chưa bắt đầu đã có giao phong trước, mấy trưởng lão của Dương gia đứng lên nhìn về phía Nhiếp Vân, sát ý cuồn cuộn.

- Không nên động thủ!

Dương Chân mở to mắt nhìn và ngăn cản mọi người, cũng không nói chuyện, hắn nhìn Hắc Long Thánh Tôn sau đó nhắm mắt lại.

Cũng không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.

Hắc Long Thánh Tôn cử động và quyết định của Dương Chân cũng không làm nhiều người chú ý, ngay cả Tiêu Nhiên cũng không phát hiện, hắn tiếp tục giới thiệu thập đại gia tộc với Nhiếp Vân.

- Vị kia chính là gia chủ Đoan Mộc gia tộc Đoan Mộc Húc!

- Đó là gia chủ Hoàng Phủ gia tộc Hoàng Phủ Kỳ!

- Đó là gia chủ Hùng gia Hùng Đình!

- Đó là gia chủ Cơ gia Cơ Tương!

Thấy Dương Chân cũng nhìn ra Hắc Long Thánh Tôn cường đại và không muốn truy cứu, Nhiếp Vân quan sát đối phương, hơn nữa cũng quan sát thập đại gia tộc một vòng.

Thập đại gia tộc đúng là lực lượng cương đại nhất Linh giới, mỗi một nhà tộc đều có khác nhau nhưng vô cùng cường đại, mang theo lực đạo không nhỏ.

- Cảm tạ mọi người có thể tề tựu tham gia thi đấu tuấn tài lần này.

Thời điểm Nhiếp Vân nhìn sang tất cả mọi người một vòng, đột nhiên trên bầu trời có tiếng nổ vang, mọi người lập tức cảm thấy lực lượng quy tắc hàng lâm nơi đây, vô số khí lưu bắt đầu khởi động phụ trợ khí chất của trung niên nhân.

- Đó là gia chủ Đạm Thai gia tộc, Đạm Thai Sang Vũ!

Nhìn thấy bộ dáng trung niên nhân, sắc mặt Tiêu Nhiên nghiêm túc.

- Đạm Thai gia chủ Đạm Thai Sang Vũ, phụ thân Lăng Nguyệt?

Nhiếp Vân rùng mình cẩn thận quan sát nhân vật trong truyền thuyết, đột nhiên thân thể hắn chấn động như bị sét đánh.

- Nguyệt Nhi...

Trong hào quang khí lưu bắn sang bốn phía, sau lưng Đạm Thai Sang Vũ có một thiếu nữ bước ra khỏi hào quang, để lộ ra dung nhan tuyệt thể kinh thiên địa khiếp quỷ thần.

Đạm Thai Lăng Nguyệt!

Người yêu nhất kiếp trước kiếp này, sau lưng phi thăng Linh giới đã có thể gặp lại lần nữa.

Lúc này Đạm Thai Lăng Nguyệt hoàn toàn khác khi so với lúc gặp vào kiếp trước, ánh mắt không ăn khói lửa, tỉnh táo mà trầm mặc, dường như mọi thứ chung quanh không có quan hệ gì với nàng, tất cả cảm tình đều được che giấu sâu trong mắt, cũng không nhìn ra gợn sóng gì.

Tuy không nhìn ra cái gì nhưng Nhiếp Vân biết rõ tình yêu sâu trong nội tâm của nàng dành cho mình tuyệt đối không cải biến, bởi vì nhiệt độ ấm áp từ khuyên tai ngọc đã nói rõ điểm này, nói rõ nhớ mong chỉ sâu hơn chứ không giảm đi.

Bốn mắt nhìn nhau.

Thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành hư ảo trong nháy mắt.

Đạm Thai Lăng Nguyệt quay đầu đi.

- Nguyệt Nhi...

Thấy nàng vừa quay đầu, trong mắt để lộ ra thần thái lạnh lùng, trái tim Nhiếp Vân đau đớn như dao cắt.

Chẳng lẽ nàng đã quên ta?

- Mọi người đều biết, Tu La Vương đã xuất thế lần nữa, Linh giới bắt đầu lâm vào kiếp nạn lần nữa...

Trên không trung, phụ thân Đạm Thai Lăng Nguyệt, Đạm Thai Sang Vũ lên tiếng.

Lời nói của hắn mang theo uy năng không thể phản kháng, dường như đại biểu trật tự, quy tắc, Thiên Đạo, uy nghiêm và tôn quý, không ai có thể sinh ra suy nghĩ chống đối.

Nhưng Nhiếp Vân lại không nghe thấy, đôi mắt của hắn nhìn thẳng vào Đạm Thai Lăng Nguyệt, hắn không nháy mắt lần nào.

Nàng không có chút biến hóa nào, cho dù dung mạo hay khí chất, nhưng vì cái gì nàng không nhìn ta?

Nếu quả thật quên đi, vì sao Đạm Thai gia lại hao tổn cái giá lớn như thế, mời tất cả gia chủ tới bố trí cái gọi là Ma Thiên Vong Tình Đại Trận?

Toàn thân Nhiếp Vân cứng ngắc, dường như hắn không quan tâm chung quanh, hắn chỉ để ý ánh mắt đối phương.

Tất cả mọi thứ chung quanh biến thành vô nghĩa trong mắt hắn.