Đã tới một cường giả Kim Tiên, ai có thể bảo chứng phía sau không còn?
Hiện tại phải làm chính là dùng thời gian ngắn nhất chém giết gia hỏa này, sau đó lại mang khoáng thạch và thi thể Tu La đi.
Đôn Nham Tu La có tu vi Kim Tiên cảnh, cho dù bị nhốt nhiều năm và thực lực giảm xuống không ít, với hắn mà nói cũng là đại bổ vật chân chính, nếu có thể luyện hóa, cho dù không đủ giúp hắn niết bàn lần thứ bảy nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Cho nên loại đồ tốt này không thể rơi vào trong tay của kẻ khác.
- Muốn chết!
Lão giả không nghĩ tới trong tình huống như thế Nhiếp Vân còn dám động thủ với mình, đôi mắt ti hí như mắt chuột nhìn chằm chằm, lúc này hàn quang xuất hiện, hắn đánh một trảo về phía trước.
Ầm ầm!
Dưới một trảo này phong tỏa không gian, khí tức đáng sợ bắn ra khắp bốn phía.
Vũ kỹ, Thiết Xích Hoành Giang!
Hắn cũng không lưu tình, vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu.
Bành!
Nhiếp Vân đấm thẳng về phía trước, hắn ngăn cản đường đường chính chính, Thiết Xích Hoành Giang mang theo lực lượng quỷ dị, hai đại chiêu thức đối kháng với nha, hai người đồng thời lui về phía sau một bước.
- Thu!
Biết rõ muốn đánh chết đối phương là chuyện không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, Nhiếp Vân chẳng muốn nói nhảm, bàn tay của hắn vung lên và thu thi thể Đôn Nham Tu La vào trong nạp vật đan điền, đồng thời thân thể chấn động lao thẳng về phía khối khoáng thạch.
- Bọn chuột nhắt dám cướp đồ của ta.
- Mặc Hư Kim Tiên ta vừa ý vật gì, chưa bao giờ có kẻ nào dám cướp!
Thấy lực lượng của thiếu niên không có tổn thất như suy nghĩ của hắn, hơn nữa còn có thể đối kháng, Mặc Hư Kim Tiên hơi sững sờ, thời điểm nhìn thấy đối phương bay bay thẳng về phía khoáng thạch thì hắn tức giận tới cực điểm, lúc này lập tức ra tay công kích.
Tuy hắn không biết khoáng thạch này có tác dụng gì, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm bản thân thì biết rõ nó là thứ tốt.
Bằng không cũng không cần Tu La Kim Tiên cảnh trấn thủ tại đây!
Ầm ầm ầm....
Bàn tay hắn như hóa thành quỷ trảo đánh thẳng về phía trước.
Nhiếp Vân cảm giác sắp đi tới trước khoáng thạch, toàn thân không tự chủ cứng đò, hắn bị đối phương bắt lấy, lúc này cau mày tức giận.
Xem ra không giết gia hỏa này, đối phương sẽ không cho mình cơ hội thu khoáng thạch.
- Ngươi muốn chết!
Hạ quyết tâm, Nhiếp Vân không hề do dự mượn nhờ lực kéo của đối phương tông mạnh về phía sau, hắn dùng vai của mình đụng thẳng vào người Mặc Hư Kim Tiên.
Oanh!
Tốc độ vừa nhanh vừa hung ác, Mặc Hư Kim Tiên không phòng bị cho nên xương sườn của hắn bị đụng gãy vài cây.
- Ah... Ngươi chết đi cho ta1
Tuy hắn bị kích thương nhưng cũng tức giận thật sự, tức giận đến mức đầu tóc bốc khói, song chưởng nện thẳng vào ngực Nhiếp Vân.
Xem ra hắn muốn chấn vỡ tim của Nhiếp Vân.
- Ngươi nên chết đi!
Hắn cau mày tức giận, Nhiếp Vân dùng một quyền đánh thẳng vào đầu Mặc Hư Kim Tiên.
Đối phương oanh kích trái tim của hắn, hắn đánh thẳng vào đầu đối phương, không ai né tránh, cũng không ai tránh được cho nên phải dùng chiêu số lưỡng bại câu thương.
Oanh!
Hai đấm của hai người đánh trúng thân thể đối phương.
Bành!
Mặc Hư Kim Tiên như cái túi rách, hắn bị Nhiếp Vân đánh thành huyết nhục mơ hồ, óc văng bốn phía.
Thân thể của hắn bị đối phương oanh kích nổ thành mảnh vỡ.
Nhìn thì lưỡng bại câu thương nhưng Nhiếp Vân đã khôi phục như ban đầu trong nháy mắt!
Có được bất tử chi thân, loại chiêu số lưỡng bại câu thương như thế này căn bản không có tác dụng với hắn.
- Không có khả năng...
Tu vi đạt tới cảnh giới Kim Tiên, mặc dù đầu vỡ vụn cũng không chết, nhìn thấy Nhiếp Vân lại không có việc gì, Mặc Hư Kim Tiên đã không tin nổi.
- Chết đi!
Diễm hỏa bộc phát đốt đối phương thành tro bụi, lúc này Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Xem ra gia hỏa này tới tương đối trễ, không có nhìn thấy hắn đấu với Đôn Nham Tu La, nếu như hắn nhìn thấy sẽ biết rõ chuyện Nhiếp Vân có bất tử chi thân, cũng không ngu xuẩn thi triển chiêu số lưỡng bịa câu thương như vậy.
Bởi vậy có thể thấy được, bất tử chi thân là át chủ bài lớn nhất của hắn, không thể dễ dàng bại lộ bị người ta sớm phòng bị, từ đó mất đi tính chất bất ngờ có thể lật bàn vào lúc mấu chốt.
- Tới đây!
Sau khi đánh chết Mặc Hư Kim Tiên, Nhiếp Vân biết rõ chậm trễ không ít thời gian, lại tiếp tục trì hoãn sẽ bị kẻ tới sau bao phủ, bàn tay đưa về phía trước sau đó đánh tan mười mấy đạo phong ấn, lúc này hắn thu khoáng thạch vào trong nạp vật đan điền.
Không có chủ nhân phong ấn cho nên xé rách dễ dàng, nếu Đôn Nham Tu La còn sống hắn không thể làm dễ dàng như thế.
- Xem ngươi là bảo bối gì.
Sau khi thu khoáng thạch, Nhiếp Vân thở ra một hơi, hắn vung tay bao phủ Mặc Hư Kim Tiên.
Tuy gia hỏa này đã chết nhưng hắn thân là cường giả Kim Tiên lại chạy nhanh như vậy, khẳng định trên người có không ít thứ tốt.
Bàn tay cầm lấy thi thể Mặc Hư Kim Tiên, hắn vận chuyển thiên phú thần thâu trộm đồ vật trong nạp vật đan điền của đối phương.
Hô!
Làm xong những chuyện này, thân thể Nhiếp Vân chấn động và chui vào mặt đất, sau đó hắn lại tiến vào trong Bắc Đẩu tinh cung.
Rầm rầm!
Vừa vào tinh cung, hắn lập tức cầm đồ vật của Mặc Hư Kim Tiên ra ngoài.
Không hổ là cường giả Kim Tiên, trên người có không ít bảo vật, trong số binh khí không có tiên khí tuyệt phẩm nhưng mạnh nhất là một thanh thiết kiếm là bán tuyệt phẩm.
Tiên thạch cũng không ít, kiểm tra một chút, thân gia của Kim Tiên không nhỏ, có rất nhiều các loại dược liệu, hắn ném tất cả lên mặt đất.
Những dược liệu này không có bao nhiêu thứ hữu dụng với Nhiếp Vân.
Cũng đúng, cho dù là ai có thứ tốt khẳng định sẽ ăn trước tấn cấp thực lực, tuyệt đối không lưu lại cho kẻ khác.
- Ân, đây là cái gì?
Đột nhiên có một thứ xuất hiện trước mặt Nhiếp Vân.
Đây là ngọc bài không lớn, phía trên khắc đầy đường vân rậm rạp, vừa liếc mắt nhìn đã thấy rất nhiều thông đạo trong huyệt mộ.
- Chẳng lẽ là địa đồ huyệt mộ? Khó trách Mặc Hư Kim Tiên có thể xuất hiện sau vách đá.
Nhiếp Vân hiểu ra.
Vừa rồi phía sau khoáng thạch có một vách đá, hắn có được thiên phú thiên nhãn và pháp quyết vô danh cho nên thuận lợi cảm ứng ra, Mặc Hư Kim Tiên có thể tới nơi này nhanh như vậy chỉ sợ là nhờ vào địa đồ này.
Trước kia hắn còn tưởng rằng mình chiến đấu làm cho lực lượng bắn ra ngoài và bị đối phương phát hiện, hiện tại xem ra căn bản không phải chuyện như thế.
- Ân? Chí bảo phật môn? Nơi này có chí bảo phật môn?
Sau khi cẩn thận nghiên cứu ngọc bài trong tay, đột nhiên ánh mắt Nhiếp Vân mang theo một tia hưng phấn.