Vô Tận Đan Điền

Chương 1488: Xuất hiện (2)




Nàng vừa ra tay, thực lực trên người đã thể hiện rõ rang, không ngờ đã đột phá gông cùm Thiên Tiên cảnh, đạt tới La Tiên cảnh.

Lôi Thần Chi Nộ là vũ kỹ mà chỉ có Lôi Điện sư như nàng mới có, có thể phát huy hoàn mỹ lực lượng của Lôi Điện sư.

- Chỉ có chút tài mọn mà đã muốn giết ta? Ta sẽ cho ác ngươi chôn cùng với Mạc Thuyên!

Rít lên một tiếng, trên đầu bóng đen Tu La trước mắt sinh ra vẻ dữ tợn, tiếng gầm gừ còn đang vang vọng thì quỷ trảo đã rơi xuống, mang theo uy lực lật úp trời xanh.

Phanh!

Lôi Thần Chi Nộ va chạm với quỷ trảo của hắn, lập tức bị tức nghiền nát, đầu gối Hứa Hinh Thiến mềm nhũn, tức thì quỳ xuống.

- Chớ làm tổn thương sư muội ta!

- Ta liều mạng với ngươi...

Nhìn thấy một màn trước mắt, đám người Từ Thao đồng loạt rống lên, từng người đánh ra công kích mạnh nhất, đánh úp về phía Tu La bóng đen.

Thời kỳ toàn thị bọn hắn cũng không phải là đối thủ của đầu Tu La này, thực lực bây giờ tiêu hao nhiều như vậy lại càng không phải là đối thủ của hắn. Khí kình liên tiếp sụp đổ, sắc mặt chúng nhân trắng bệch, máu tươi từ trong miệng chảy ra, lại lần nữa bị thương.

So với thương thế chiến đấu với Mạc Thuyên Tu La trước đó, hiện tại bọn hắn càng bị thương nghiêm trọng hơn, không còn năng lực tiếp tục chiến đấu nữa.

- Tới đây tham gia khảo hạch lại phải chết ở chỗ này, khó trách nơi này lại được coi là chỗ nguy hiểm nhất, hóa ra lời đồn không sai a.

- Bóp nát ngọc bài đi! Chỉ cần chúng ta bóp nát là có thể được dịch chuyển về, khi đó sẽ an toàn!

- Bóp nát ngọc bài trở về sớm thì chẳng khác nào chứng minh chúng ta chủ động đầu hàng, thể diện của sư phụ sẽ không còn!

...

Đám người Từ Thao nằm trên mặt đất, biết rõ lần này khó có thể may mắn thoát khỏi, thế nhưng cả đám lại không nghĩ tới việc trốn tránh, ngược lại còn mang vẻ theo thấy chết không sờn.

Thân là Khu Tu sư, khi săn giết Tu La bị giết là một chuyện vinh dự, mà gặp được Tu La chỉ biết chạy trốn, chẳng những khiến cho sư phụ bọn hắn bị mất mặt. Mà ngay cả trong lòng chính bọn hắn cũng sẽ gieo xuống hạt giống thất bại, về sau nếu như còn muốn đột phá sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều!

Từ Thao vươn tay đánh ra Tiên Khí phòng ngự thượng phẩm, tạm thời ngăn cản Tu La trên không trung tấn công, nhớ tới kết cục lần tỷ thí này, hắn không khỏi thở dài một tiếng.

- Đáng tiếc, lần này lại để cho Tô Dương đạt được thắng lợi rồi...

Bọn hắn toàn quân bị diệt, tương đương với việc tỷ thí lần này cuối cùng vẫn là Tô Dương kia chiến thắng, sư phụ bọn hắn, lại thất bại lần nữa.

- Không đúng, Nhiếp Vân không chết... chỉ cần hắn không chết thì chúng ta còn có hi vọng chiến thắng...

Đột nhiên trong lòng bàn tay Hứa Hinh Thiến có một đạo quang mang lập loè, ngọc bài cống hiến hiện ra điểm cống hiến sau khi săn giết Tu La Mạc Thuyên của mọi người.

Không phẩy hai!

Năm người chia đều, chuyện này nói rõ Nhiếp Vân cũng không có gặp nguy hiểm tới tính mạng!

Có thể không chết dưới sự đuổi giết của Tu La Huyền Tiên cảnh, như vậy bọn hắn muốn chiến thắng cũng không phải khó khăn như trong tương tượng, cũng không phải là không có khả năng!

- Nhiếp Vân không chết thì sao chứ? Hắn bất quá chỉ là Thiên Tiên cảnh, cho dù mạnh mẽ hơn nữa, muội còn tưởng rằng hắn có thể thắng được Tu La Huyền Tiên cảnh sao? Đừng ôm hy vọng quá lớn...

Từ Thao lắc đầu.

Thực lực Thiên Tiên cảnh cho dù thiên phú khủng bố tới, có thể vượt cấp chiến đấu thì cũng không có khả năng chiến thắng được Tu La Huyền Tiên cảnh, thực lực song phương thật sự hơn kém quá lớn.

Đối với hắn mà nói, chỉ sợ hiện tại Nhiếp Vân cũng đang giống như bọn họ, bị đuổi giết, phải trốn tránh bốn phía. Tuy rằng không chết thế nhưng có lẽ bản thân đã sớm trọng thương.

Loại tình huống này sao có thể so với Huyễn Vũ là Ngũ phẩm Kim Vân Khu Tu sư chứ?

- Ha ha, các ngươi cũng không quá có lòng tin vào ta nha!

Từ Thao vừa mới dứt lời thì đột nhiên có một tiếng cười tràn ngập chế nhạo vang lên.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Vân không biết dùng cách gì đã hiện lên sau lưng bọn hắn không xa, đang chậm rãi đã đi tới.

Mỗi đi một bước, dưới chân hắn đã bước qua khoảng cách vài trăm thước. Chỉ trong nháy mắt đã thấy hắn đi tới trước mặt mọi người.

- Đừng tới đây... Đầu Tu La này một khi đột phá Tiên Khí phòng ngự, nhất định sẽ động thủ, khi đó chúng ta nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ...

Thấy hắn đi tới, đám người Hứa Hinh Thiến lại càng hoảng sợ, đồng loạt lên tiếng.

- Ngươi không được tới đây... Chỉ cần ngươi không có việc gì, cho dù chúng ta chết đi thì sư phụ vẫn còn có hi vọng chiến thắng. Nếu như thực sự toàn quân bị diệt, thi đấu lần này sẽ thực sự không có khả năng chiến thắng i... Ngươi đi mau, chúng ta ngăn cản giúp ngươi!

Lưu Nguyên lúc trước bị Nhiếp Vân đả thương sốt ruột quát lớn, trong mắt toát lên vẻ quan tâm từ tận đáy lòng.

- Khặc khặc, muốn đi? Đã đến rồi thì ở lại hết đi. Ta không quản các ngươi là do ai phái tới, dám giết Mạc Thuyên thì phải chết cho ta!

Oanh!

Lưu Nguyên vừa mới dứt lời thì Tiên Khí phòng ngự trên không trung rốt cục cũng không chịu nổi áp lực, linh tính phai mờ, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Tu La bóng đen nhanh chóng đi tới, tiếng cười sắc bén chói tai, cực kỳ khó nghe.

- Sao ngươi lại nói nhảm nhiều như vậy chứ? Đã như vậy thì đi chết đi!

Tu La bóng đen còn chưa nói cho hết lời thì ngay sau đó đã có một đạo thanh âm bay bổng vang lên, lập tức có một nắm tay mang theo lực lượng mạnh mẽ đánh xuống.

Oanh!

Tu La bóng đen còn chưa kịp phản ứng lại thì đã biến thành bánh thịt tại chỗ, linh hồn bị đánh nát, chết tới không thể chết hơn.

- Cái này...

- Một quyền đánh chết Tu La La Tiên cảnh trung kỳ...

Đám người Từ Thao ngây ngốc tại chỗ.

Thực lực của Tu La bóng đen đám người Từ Thao rất rõ ràng, La Tiên cảnh trung kỳ phối hợp với huyết mạch Tu La, cho dù là cường giả La Tiên cảnh đỉnh phong nhân loại thậm chí bán bộ Huyền Tiên cảnh cũng không phải là đối thủ!

Người mạnh như thế, tiện tay một quyền đánh chết, muốn làm được như vậy cần thực lực gì chứ?

Trong vòng một ngày ngắn ngủi không gặp, thực lực trước mắt của Nhiếp Vân

đã vượt qua bọn hắn rất nhiều.

- Đáng tiếc... Cảnh giới quá thấp, đối với ta vô dụng...

Đối với việc mọi người giật mình Nhiếp Vân cũng không để ở trong lòng, mà khẽ lắc đầu.