Vô Tận Đan Điền

Chương 146: Phản bội




Chỉ có máu của Lạc Khuynh Thành mới có thể phá vỡ phong ấn, chuyện này Phùng Tiêu đã biết, lúc ấy sáu người cùng quỳ nhưng hắn chỉ công kích nàng, nhất định muốn lấy máu của nàng, hiện tại xem ra hắn đã đắc thủ!

Tuy phòng ngự của Huyết Long chiến giáp kinh người, nhưng chỉ bảo vệ thân thể mà không phải tay chân!

- Máu của ta…chẳng lẽ Phùng Tiêu đã lấy đi sao?

Nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Vân, Lạc Khuynh Thành liền hiểu được.

- Hắn lấy đi máu của Khuynh Thành, có năng lực mở ra phong ấn, nói vậy…hai yêu nhân bên ngoài cũng đã vào được?

Sắc mặt Nhiếp Tiếu Thiên vô cùng khó xem.

- Nhiếp Vân, làm sao bây giờ?

Dương Ngạn siết chặt nắm tay.

- Làm sao bây giờ? Chỉ có thể đi ra ngoài, đợi ở đây cũng không phải biện pháp, một khi bị bọn hắn chặn đường, càng không thể đi ra!

Nhiếp Vân híp mắt nói.

- Nhưng mà thực lực của bọn hắn mạnh như vậy, chúng ta đi ra ngoài thì sẽ chết…Đúng rồi, chúng ta không phải có ngọc bài chí tôn phù lục sao, nếu bọn hắn dám động thủ, trực tiếp phóng thích đơn thể công kích, ta không tin hai tên yêu nhân có thể tránh thoát!

Ánh mắt Dương Ngạn chợt sáng nói.

- Phù lục? Một khi kích thích sẽ phát ra công kích cực mạnh, đích xác có thể giết chết hai yêu nhân, nhưng đây là dưới thủy đàm, một khi công kích lực lượng cường đại sẽ đem toàn bộ sơn động sụp đổ, tới lúc đó dù bọn hắn chết nhưng chúng ta cũng không sống được!

Nhiếp Vân lắc đầu.

- Vậy…

Nghe Nhiếp Vân giải thích, sắc mặt mọi người tái nhợt.

Vốn tính toán lấy xong bảo tàng mọi người tiêu hóa một phen, không cần sợ hai yêu nhân khí tông đỉnh, hiện tại chưa kịp sử dụng bảo bối lại xuất hiện tình huống này, trực tiếp làm rối loạn tiết tấu của mọi người.

- Vậy chúng ta làm sao bây giờ?

- Đi ra ngoài trước, bọn hắn hẳn còn chưa đi, chúng ta đánh không lại bọn hắn mà bọn hắn khẳng định cũng không dám quá phận bức bách chúng ta, dù sao không ai muốn chết! Đi ra xem một chút đi!

Nhiếp Vân thản nhiên nói, mang theo mọi người rất nhanh đi ra thông đạo, khi đi tới đại sảnh có phong ấn quả nhiên nhìn thấy Trữ Vương cùng Đông Vương đã đi vào đại sảnh, ánh mắt nhìn họ như nhìn người chết.

- Kiệt kiệt, các ngươi nằm mộng cũng không nghĩ tới Phùng Tiêu sẽ phản bội đi! Ha ha, hiện tại Thiên Cơ kiếm nằm trong tay chúng ta, các ngươi ngoan ngoãn đem bảo tàng giao ra đây, chúng ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng, nếu không hôm nay đều chết ở chỗ này đi!

Nhìn thấy mọi người xuất hiện, Trữ Vương cười lạnh một tiếng nói.

- Đem bảo tàng giao ra? Ha ha, chúng ta có phù lục do cường giả chí tôn lưu lại, ai sống ai chết còn chưa nhất định đâu!

Nghe được uy hiếp, Dương Ngạn tiến lên một bước nói.

- Phù lục? Ha ha, chúng ta cũng có!

Trữ Vương cười nhạt, giơ lên một ngọc bài, chính là ngọc bài mà Phùng Tiêu đã lấy trước đó.

- Nhớ kỹ tình cảnh của các ngươi, hiện tại chúng ta đang ở bên ngoài, nếu không giao ra bảo tàng chẳng qua chúng ta rời đi nơi này, ở cửa đá kích thích phù lục! Kiệt kiệt, cường giả chí tôn lưu lại, cho dù là phù lục đơn thể công kích muốn tạc hủy sơn động cũng không khó khăn đi! Tới lúc đó toàn bộ các ngươi bị chôn vùi bên trong, ngươi nói tới cùng là ai chết?

- Hơn nữa cho dù các ngươi chết cũng không có gì, chúng ta còn có thể suất lĩnh Yêu tộc đại quân tấn công chiếm lĩnh Lạc Thủy thành! Kiệt kiệt, không muốn chết, không muốn Lạc Thủy thành rơi vào tay Yêu tộc thì ngoan ngoãn đem bảo tàng giao ra đây!

Giơ ngọc bài, trong mắt Trữ Vương tràn đầy ý cười hài hước.

- Ta có vài chuyện không rõ, nếu ngươi có thể giải thích thì giao bảo tàng cho ngươi đều được!

Mọi người đang hết đường xoay sở, Nhiếp Vân đột nhiên mở miệng.

- Giao cho hắn, Vân nhi…

Nhiếp Tiểu Thiên không nghĩ tới con mình trả lời như vậy, lo lắng kêu lên.

Yêu tộc luôn không giữ lời hứa, thất tín bội nghĩa, nói điều kiện với bọn hắn quả thực là muốn chết, không đem bảo tàng cho bọn hắn có lẽ bọn hắn còn ném chuột sợ vỡ bình, không dám động thủ, nhưng nếu giao ra chính là tử kỳ của mọi người.

- Hiện tại chúng ta không còn con đường khác, chỉ có thể như vậy…

Quay đầu ngăn cản lời nói của phụ thân, Nhiếp Vân lặng lẽ nháy mắt.

- Vài chuyện không rõ? Kiệt kiệt, có phải không nghĩ ra tại sao Phùng Tiêu phản bội?

Trữ Vương không nhìn thấy mờ ám của Nhiếp Vân, nghe hắn nguyện ý giao ra bảo tàng, ánh mắt sáng ngời cười đắc ý.

- Không sai, ta muốn biết các ngươi đã khống chế hắn khi nào?

Nhiếp Vân hỏi.

- Khi nào? Trước khi ngươi chưa đi tới Lạc Khúc mộ từng cùng Phùng Tiêu đi ra ngoài thành, sau khi ngươi rời khỏi sơn động kia chúng ta đi tìm hắn, sử dụng Yêu tộc mê huyễn pháp khống chế hắn, như thế nào, không nghĩ tới đi!

Trữ Vương hưng phấn cười to.

Hiện tại tâm tình Trữ Vương rất tốt, trước đó luôn bị tính kế, lửa giận khi có nhiều thuộc hạ bị giết chết lúc này đã biến mất, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, mang theo tư thế của người thắng.

- Trong bảo khố có nhiều bảo vật như vậy, Phùng Tiêu lúc đó còn chưa bại lộ bí mật, nhưng khi bảo kiếm vừa xuất hiện hắn liền trực tiếp cướp đi, chẳng lẽ bảo kiếm này còn quý trọng hơn cả chí tôn phù lục?

Nhiếp Vân lại hỏi.

Thiên Cơ kiếm thoạt nhìn cũng chỉ là binh khí vương tộc thượng phẩm, mặc dù Lạc Thủy thành không có, nhưng đế đô Thần Phong thành không ít, thậm chí còn có cả binh khí hoàng tộc!

Theo lý mà nói giá trị chân chính của loại binh khí này còn không mạnh bằng chí tôn phù lục, vì sao Phùng Tiêu lại trực tiếp cướp đi nó mà không cướp phù lục đây?

- Ha ha!

Nghe được câu hỏi, Trữ Vương cùng Đông Vương liếc nhìn nhau, đều nở nụ cười.

- Quả nhiên vô tri là đáng sợ nhất! Nói thật cho ngươi biết, đừng nói là hơn mười phù lục chí tôn đỉnh làm ra, dù trăm trương, một ngàn trương giá trị cũng không bằng bảo kiếm!

Đông Vương lớn tiếng cười nói.

- Một trăm một ngàn cũng không bằng? Tại sao binh khí vương tộc thượng phẩm lại có giá trị lớn như vậy?

Nhiếp Vân nhướng mày.

- Nói với ngươi cũng vô dụng, một đám nhà quê chưa từng đi ra khỏi Lạc Thủy thành mà thôi. Tốt lắm, lòng kiên nhẫn của bổn vương có hạn, mau đem bảo tàng giao ra đây, nếu không ngày này sang năm là ngày giỗ của các ngươi!

Đông Vương hừ lạnh.

- Ngày giỗ của chúng ta? Có phải ngươi đã quá tự tin, chẳng lẽ xác nhận chúng ta nhất định sẽ chết? Có lẽ kẻ chết là các ngươi đây?

Thấy không còn hỏi được gì, Nhiếp Vân cười nhạt, bàn tay vừa lật trên tay hiện ra một cây trường thương.

Đây là một trong ba thanh binh khí vương tộc hạ phẩm – nhất thương lạc vân, nhất thương phúc vũ – Lạc Vân thương!