Đã có loại ý nghĩ này, ý thức của Nhiếp Vân thoáng một phát trở lại lúc trước Đạm Đài Lăng Nguyệt lần thứ nhất chứng kiến thi thể đệ đệ, sắc mặt nàng biến hóa, toàn thân run rẩy, hơn nữa nói “xem ra đây là Thiên Ý”!
Đoán chừng, lúc ấy nàng đã nhìn ra Nhiếp Đồng là Tu La Vương!
Nhưng Thiên Ý không thể trái, mặc dù nàng là Thiên Đạo sư, cũng không cách nào nghịch chuyển.
Hơn nữa, cẩn thận hồi tưởng lại, ban đầu ở Kiếm Thần Tông tàng bảo khố, ngọc bài chứa chữ sát kia, chỉ sợ là của Tu La, mình ngăn cản không nổi, mà thi thể Nhiếp Đồng nhẹ nhàng sờ liền đánh nát ngọc bài.
Khi đó hắn còn không có tiến vào không gian Cửu Long kéo liễn!
Cẩn thận nhớ lại, rất nhiều sự tình biểu hiện, đệ đệ Nhiếp Đồng, hoàn toàn chính xác là Tu La Vương!
- Nạp vật, đan hỏa, thuần thú, truy tung, trị liệu... Lôi Điện, Phong Hành... Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi rõ ràng có nhiều thiên phú như vậy, rất tốt, ngươi đã là sinh mệnh đầu tiên sau khi ta trọng sinh, hơn nữa lại có nhiều thiên phú như vậy, coi như chất dinh dưỡng của ta, làm vật hiến tế thứ nhất a!
Tu La Vương cảm thụ thân thể trọng sinh một hồi, đột nhiên ánh mắt tập trung ở trên người Nhiếp Vân, con mắt càng ngày càng sáng.
Tuy Nhiếp Vân không có triển lộ ra rất nhiều thiên phú, nhưng Tu La Vương là nhân vật để cho cả Linh giới run rẩy, liếc liền nhìn ra.
- Muốn ăn ta, vậy trước hết giết ta rồi nói sau!
Thấy trong miệng dung nhan quen thuộc nói ra thoại ngữ lạnh lùng như thế, tâm của Nhiếp Vân sắp nát, có đè nén khó chịu, ánh mắt càng ngày càng kiên định.
Đối phương không phải đệ đệ Nhiếp Đồng, mà là Tu La Vương, đã như vậy, không cần phải giảng ân tình, có chỉ là chiến đấu cùng cừu hận.
- Ah? Chỉ bằng ngươi? Ha ha, công phu mèo quào, ngươi thật cho là mình rất lợi hại sao?
Tu La Vương như nghe được chuyện cười, cười ra tiếng.
Tiếng cười của hắn còn không có chấm dứt, một đạo lôi quang lập tức kích xạ đến, ở trước mặt hắn đột nhiên nổ tung.
Nhiếp Vân đã ra tay!
Ngươi đã không phải Nhiếp Đồng, ta liền xuất thủ!
Hắn cũng là người quyết đoán, không có ý tứ không quả quyết, tuy ân tình của Nhiếp Đồng đối với hắn rất lớn, nhưng nếu như đối phương không phải ý thức của đệ đệ, hắn đồng dạng sẽ không nương tay.
Lôi Đình Cửu Châu!
Vừa ra tay hắn liền thi triển ra công kích mạnh nhất, Lôi Điện lập loè đầy trời, hào quang văng khắp nơi.
Bành!
Toàn bộ lực lượng của Lôi Đình Cửu Châu không hề giữ lại đánh vào trên người Tu La Vương.
- Ha ha, loại công kích này cũng muốn làm tổn thương ta? Ngươi chưa ăn cơm sao!
Tu La Vương ngay cả lui về phía sau cũng không, phảng phất như người khác gãi ngứa cho hắn, con mắt huyết hồng lộ ra trào phúng nồng đậm.
- Cái gì?
Lôi Đình Cửu Châu có thể làm cho Nhiếp Vân đột nhiên bộc phát lực lượng gấp 10 lần, toàn bộ phóng thích, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên người đối phương, đối phương rõ ràng một chút việc cũng không có, loại thực lực này cũng thật là đáng sợ!
- Tu La Vương, chết!
Nhiếp Vân một chiêu thất bại, Tiểu Long bị đánh bay lần nữa bay tới, không còn bộ dạng ngốc nghếch như trước, một tiếng rồng ngâm vang lên, long trảo cực lớn lần nữa chộp tới.
Nhìn bộ dáng của nó, tựa hồ cũng nghĩ tới cái gì, đã biết cừu hận cùng Tu La Vương.
- Tiểu Long hẳn là Hoàng trong không gian Cửu Long kéo liễn a!
Lúc này sương mù tiêu hết, Nhiếp Vân hiểu được.
Cửu Long kéo liễn, được Long xưng là Hoàng, tự nhiên cũng là Long rồi, vấn đề đơn giản như vậy, lúc trước rõ ràng không biết rõ ràng!
Tiểu Long khẳng định chính là Hoàng, cũng chính là viên cầu kia, về sau phóng tới trứng rồng của mình.
Chiến đấu với Tu La Vương, Cửu Long chết, Tiểu Long lần nữa biến thành trứng rồng, không biết ấp trứng bao nhiêu năm mới một lần nữa phục sinh, nhưng bởi vậy mất đi rất nhiều trí nhớ, chỉ có thực lực đạt tới cảnh giới nhất định, mới có thể khôi phục.
Nhìn bộ dạng hiện tại, Tiểu Long hẳn là khôi phục một bộ phận trí nhớ.
- Chỉ sợ lúc trước Bắc Đẩu tinh quân đi vào phàm giới, cũng là vì chiến đấu với Tu La Vương... Biết rõ hẳn phải chết, còn làm việc nghĩa không chùn bước!
Linh quang lóe lên, Nhiếp Vân minh bạch Bắc Đẩu tinh quân vì sao mà chết rồi.
Có lẽ như Hoàng, vì đánh chết Tu La Vương, cuối cùng bị Tu La Vương giết chết, biến mất ở trong lịch sử.
Cửu phẩm Kim Vân Khu Tu sư, rõ ràng cũng bị đánh chết, đủ thấy Tu La Vương cường đại, vượt xa tưởng tượng.
Bất quá, hiện tại Tu La Vương vừa mới phục sinh, còn không có thực lực đáng sợ như vậy, tối đa chỉ có sức chiến đấu Huyền Tiên sơ kỳ.
Bành!
Những ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, Tiểu Long cùng Tu La Vương đối bính xuất hiện kết quả, người phía trước không phải đối thủ, bay rớt ra ngoài, Long Lân văng tung tóe, huyết dịch chảy xuôi.
- Thất Tinh kiếm, Tinh Thần!
Thấy Tiểu Long có hại chịu thiệt, Nhiếp Vân dứt bỏ nghĩ ngợi lung tung, Bắc Đẩu kiếm lập loè, thi triển ra kiếm chiêu mạnh nhất.
Kiếm chiêu hóa thành bầu trời đầy sao, lực lượng điên cuồng phối hợp Đại Lực Đan điền tăng phúc, phóng mà ra, lốm đa lốm đốm, mỗi một kiếm đều mang theo kiếm ý vô cùng vô tận.
Đinh đinh đinh đinh!
Tu La Vương như trước không có ngăn cản, tuyệt chiêu Tinh Thần đâm vào trên người, như mưa rơi chuối tây, không có chút hiệu quả nào.
- Chiêu kiếm pháp này có ý tứ, bất quá, không thương tổn được ta!
Cong ngón búng ra, Bắc Đẩu kiếm ông!...một tiếng, rời khỏi tay văng ra xa xa, cánh tay Nhiếp Vân chấn động, hổ khẩu vỡ ra, máu tươi bắn tung toé
- Căn cứ giao tình của ngươi cùng thân hình ta trọng sinh, đã nhường các ngươi ba chiêu, tới phiên ta!
Bắn bay Bắc Đẩu kiếm, Tu La Vương cười lạnh một tiếng, đi về phía trước, bàn tay lớn trảo một cái, sát khí vọt tới Nhiếp Vân.
- Đừng vội càn rỡ!
Tiểu Long lần nữa bay lên, đuôi rồng quét qua, đập vụn không khí, âm bạo không ngừng bên tai.
Oanh!
Đuôi rồng cùng bàn tay của Tu La Vương đụng vào nhau, Long Lân lần nữa vẩy ra, trên người Tiểu Long lại nhiều ra một mảnh thương thế.
- Hôm nay các ngươi đều phải chết!
Lần nữa đánh bay Tiểu Long, trong mắt Tu La Vương lãnh ý lành lạnh, không có chút cảm tình nào, bàn tay trảo một cái, gào thét mà đến.
- Đi!
Nhiếp Vân biết rõ lúc này tới chiến đấu chắc chắn sẽ không chiến thắng, tinh thần khẽ động liền thu Tiểu Long vào Tinh Cung, Phượng Hoàng chi dực lập loè, phi hành ra xa.
Đánh không lại bỏ chạy, lưu được núi xanh không lo không có củi đốt!
Hô...
Hai cánh của Nhiếp Vân lập lòe thoáng một phát đã bay ra mấy chục ngàn mét, vốn tưởng rằng có thể thoát khỏi Tu La Vương, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện thằng này đã xuất hiện ở trước mặt, tốc độ nhanh giống như thuấn di.