Vô Tận Đan Điền

Chương 1313: Mẫn Tích Tích




Kịch Độc đan điền rốt cục tấn cấp đến hình thái thứ ba!

Kịch Độc đan điền bài danh rất gần phía trước, nhưng Nhiếp Vân dùng không nhiều lắm, cũng không phải bởi vì không lợi hại, mà là đối với độc vật, bản thân không quá ưa thích, khi thực lực bản thân có thể giải quyết, liền chẳng muốn dùng độc vật.

Chính bởi vì ít dùng, nên đan điền này một mực không tấn cấp, duy nhất một lần tấn cấp là ở Vạn Giới Sơn.

Lúc ấy đánh chết vô số độc xà, độc trùng, tấn cấp hình thái thứ hai.

Vốn tưởng rằng muốn để cho nó tấn cấp, còn cần hấp thu rất nhiều kịch độc, không có nghĩ đến Sát Độc vừa tiến vào thân thể, liền thành công tấn cấp rồi.

Bởi vậy có thể thấy được Sát Độc lợi hại, đổi lại những người khác, đừng nói hấp thu, chỉ sợ sớm đã bị tươi sống độc chết!

Tu La Sát Độc liền cường đại như vậy, thật không biết khi Tu La Vương còn sống lợi hại bao nhiêu.

May mắn thời điểm ở trong không gian Cửu Long kéo liễn, Tu La Vương chỉ là thi thể, nếu không chỉ cần có một tia Sát Độc hoặc Tu La sát khí tiết lộ ra ngoài, tu vi khi đó căn bản ngăn cản không nổi.

Hấp thu Sát Độc, Tu La sát khí còn lại liền không nguy hại rồi, ba loại thiên phú dung hợp hình thành dung hợp chi khí, rất nhanh liền khu trừ.

- Ân? Sao còn không tỉnh lại?

Hóa giải Tu La sát khí trong cơ thể Mẫn Tích Tích sạch sẽ, Nhiếp Vân phát hiện nữ hài như trước nằm ở trên giường, không có ý tứ tỉnh lại.

- Có thể là Tu La sát khí xâm nhập cơ thể nàng thời gian quá lâu, vô luận thân thể hay linh hồn đều nhận lấy tổn thương thật lớn, mặc dù Tu La sát khí bị khu trừ, nhưng trong lúc nhất thời cũng khó có thể tỉnh lại... Được rồi, người tốt làm đến cùng, giúp ngươi một chút a!

Khẽ cười một tiếng, ngón tay của Nhiếp Vân điểm một cái, một đạo Mộc Sinh chi khí dọc theo kinh mạch của nữ hài lan tràn đến.

Mộc Sinh đan điền xếp hạng thứ 26, chỉ cần không chết có thể để cho người khôi phục, một đạo Mộc Sinh chi khí tiến vào trong cơ thể Mẫn Tích Tích, chỉ chốc lát trên mặt liền lộ ra hồng nhuận phơn phớt, chậm rãi mở mắt.

- Ngươi là..

Nữ hài ngồi dậy, vẻ mặt mê mang.

Nhiếp Vân cũng không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn vừa đi ra, liền chứng kiến thành chủ Mẫn Ngạn cùng trung niên phụ nhân vẻ mặt lo lắng kia.

- Nhiếp Vân tiền bối, nữ nhi của ta thế nào rồi?

Cẩn tuân mệnh lệnh của Nhiếp Vân, bọn hắn không dám vào, đã sớm có chút nóng lòng, lúc này chứng kiến Nhiếp Vân vội vàng hỏi.

- Nàng... vẫn là chính nàng nói a!

Nhiếp Vân vừa định nói một chút, đột nhiên nghĩ đến thái độ của trung niên phu nhân, lắc đầu.

- Chính nàng nói với chúng ta?

Vô luận Mẫn Ngạn hay thê tử của hắn, tựa hồ còn không có minh bạch chuyện gì xảy ra, bất quá còn không đợi bọn hắn đa tưởng, chợt nghe cửa phòng lần nữa két… một tiếng, một thiếu nữ đi ra.

- Cái này... Tích Tích? Ngươi có thể đi...

Chứng kiến con gái xuất hiện, mấy người đều sững sờ.

Tình huống của con gái làm cha mẹ tự nhiên biết rõ ràng, quanh năm bị Tu La sát khí xâm nhập, vô luận cơ năng thân thể hay linh hồn đều trở nên suy yếu không chịu nổi, cho dù chữa tốt, chỉ sợ cần ít nhất điều dưỡng nửa năm mới có thể khôi phục, mà bây giờ đột nhiên đi ra, quả thực để cho người hoảng sợ.

- Tích Tích, ngươi cảm giác như thế nào? Có không thoải mái hay không? Nhanh trở về nghỉ ngơi, mẹ làm thuốc bổ cho ngươi...

Trung niên phu nhân vội vàng tiến lên, vẻ mặt lo lắng.

- Mẹ, ta không sao, tất cả đều tốt rồi, ngươi xem!

Chứng kiến dáng vẻ lo lắng của cha mẹ, Mẫn Tích Tích khẽ cười một tiếng, như trăm hoa đua nở, tú quyền xiết chặt, mạnh mẽ chấn động không trung.

Đùng!

Không trung xuất hiện thanh âm khí bạo liên tiếp.

Bởi vì đối phương là nữ hài, không tiện dùng Thiên Nhãn quan sát, Nhiếp Vân cũng không nghĩ đến nữ hài tuổi không lớn lắm kia, vậy mà đã đạt đến Tiên Thể cảnh, so với mình còn mạnh hơn.

- Quả nhiên tốt rồi... Nhiếp Vân tiền bối, đa tạ ngươi cứu nữ nhi của ta...

Thấy con gái có thể đánh ra công kích cường đại như thế, trung niên phu nhân rốt cuộc biết thiếu niên trước mắt thần kỳ, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống đất, không còn thái độ cao ngạo như trước kia.

- Tiện tay mà thôi...

Nâng nàng dậy, Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.

- Đối với ngươi mà nói chỉ là tiện tay, nhưng với ta, so với cứu tánh mạng của ta còn trọng yếu, Mẫn Ngạn, còn không mau chuẩn bị lễ vật tạ ơn ân nhân!

Trung niên phu nhân vội nói.

- Đúng, đúng, ngươi xem ta cũng quên...

Mẫn Ngạn nở nụ cười, thời gian nháy con mắt lấy ra một đống đồ vật.

Những vật này có dược liệu, có Tiên thạch, có các loại binh khí,… làm Nhiếp Vân hoa mắt.

- Ta liền không khách khí...

Lần này cứu người mục đích đúng là vì đạt được đồ vật, Nhiếp Vân tự nhiên sẽ không chối từ, cười nhạt một tiếng thu những vật này vào.

Đã có những vật này, chẳng những chính hắn có thể tấn cấp đến Tiên Lực cảnh hậu kỳ, ngay cả lão tửu quỷ cũng có thể đạt được đột phá.

- Ta có chuyện muốn hỏi một chút!

Nhiếp Vân nói.

- Ân nhân cứ việc nói, chỉ cần ta biết tuyệt đối sẽ không giấu diếm!

Mẫn Ngạn cùng trung niên phu nhân đồng thời cười nói.

- Ta muốn hỏi một chút, các người biết rõ dây chuyền kia do khoáng thạch gì điêu khắc thành hay không, loại khoáng thạch này lại phát hiện ở đâu?

Con mắt của Nhiếp Vân rơi vào dây chuyền của Mẫn Tích Tích.

- Đây là ta ở Cửu Dương Sơn trong lúc vô tình đạt được một viên khoáng thạch điêu khắc thành, về phần tên gì, ta cũng không biết, chỉ cảm thấy cầm ở trong tay có loại cảm giác thoải mái đặc biệt, cho nên giữ lại!

Mẫn Ngạn cùng trung niên phu nhân còn chưa nói, Mẫn Tích Tích liền giải thích.

Lúc này nàng cũng biết sau khi hôn mê chuyện gì xảy ra, đối trước thiếu niên tuổi không kém nàng nhiều kia tràn đầy cảm kích.

- Cửu Dương Sơn?

Đây là lần thứ ba nghe được địa danh này rồi.

Lần thứ nhất Ngụy Dã nói Tu La di tích ở đó, lần thứ hai thành chủ nói nữ nhi của hắn ở đó thí luyện gặp được nguy hiểm, chẳng lẽ Cửu Dương Sơn này thực quái dị như vậy?

- Ân, Cửu Dương Sơn cách nơi này hơn một vạn dặm, tới gần Cửu Dương thành!

Mẫn Tích Tích nói.

- Cửu Dương thành là thành thị lớn nhất phụ cận, lớn hơn Thiết Long Thành rất nhiều, cũng phồn hoa hơn nhiều, Khu Tu sư nhị phẩm lần trước tới cứu Tích Tích, là con gái của Cửu Dương thành thành chủ chuyên môn mang đến!

Mẫn Ngạn thấy Nhiếp Vân vẫn nghi hoặc, lần nữa giải thích.

- Ah!

Nhiếp Vân gật đầu.