Thấy mọi người bắt đầu điều chỉnh, Nhiếp Vân đi tới trước mặt phụ thân rồi nhỏ giọng hỏi.
- Vũ kỹ Vương tộc thượng phẩm cho dù trải qua đơn giản hóa đi cũng không phải dễ dàng luyện thành như vậy.
Nhiếp Khiếu Thiên lắc đầu.
vũ kỹ giống như bí tịch của Võ lâm cao thủ vậy, rất nhiều công phu cho dù dùng cả đời cũng không luyện tới đỉnh phong. Trong thời gian ngắn ngủi như vậy đã muôn luyện thành chẳng khác nào người ngốc nằm mơ.
Nghe phụ thân nói còn chưa luyện thành, Nhiếp Vân biết rõ thời gian quá ngắn cho nên hắn cũng không suy nghĩ gì nữa.
Chí Tôn đại bi thủ là vũ kỹ Vương tộc thượng phẩm, nói thật, khong có mười năm, tám năm tu hành, căn bản không có khả năng tu luyện ra được. Nhưng mà bây giờ căn bản không có thời gian dài như vậy để cho phụ thân hắn chuyên tâm nghiên cứu.
- Ồ, đúng rồi. Phụ thân, người đừng chống cự, hiện tại con dùng chân khí vận chuyển chân khí trong cơ thể người theo lộ tuyến vận chuyển của Chí tôn đại bi thủ một lần. Người cảm thụ một chút, có lẽ có trợ giúp đối với việc tu luyện chiêu này của người.
Nhớ tới một phương pháp, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng, nói.
Vũ kỹ tu luyện khó khăn nhất chính là phương pháp vận chuyển, chỉ cần nắm giữ thứ này, muốn đánh ra một chiêu kia cũng không khó.
Hiện tại Nhiếp Vân muốn lợi dụng chân khí bản thân trợ giúp phụ thân vận chuyển theo lộ tuyến của Chí tôn đại bi thủ một lần. Chỉ cần phụ thân có thể nhớ kỹ phương pháp lưu chuyển, như vậy muốn luyện thành bộ vũ kỹ này cũng không quá phức tạp.
- Được.
Nhiếp Khiếu Thiên không phải là kẻ ngu, nhi tử vừa mới nói hắn đã lập tức hiểu ra. Chỉ là hắn có chút nghi hoặc, Chí Tôn đại bi thủ này là vũ kỹ Vương tộc thượng phẩm, làm sao nhi tử lại biết được phương pháp vận chuyển cơ chứ?
Nếu nói đã xem qua bí tịch mà nhớ kỹ, điểm này có đánh chết Nhiếp Khiếu Thiên hắn cũng không tin.
Bí tịch cho dù được nhớ rõ toàn bộ chi tiết, một khi không có tu luyện qua cũng chỉ là uổng công mà thôi.
Giống như mỗi ngày ngươi đều đọc sách, nhưng mà lại chưa từng lái xe qua, cho dù tri thức lí luận có phong phú tới mấy, khi mới lái xe cũng là tay mơ, cũng xuất hiện nguy hiểm như thường.
Trong lòng còn đang suy nghĩ thì chân khí của nhi tử hắn đã từ bàn tay lan tràn vào trong. Nhiếp Khiếu Thiên lập tức cảm nhận được chân khí trong cơ thể mình dưới sự dẫn dắt của cỗ lực lượng này, dựa theo phương thức đặc biệt vận chuyển, rất nhanh đã vận chuyển một vòng.
Sưu...
Lực lượng vận chuyển hoàn tất, hắn lập tức cảm thấy chân khí cơ thể giống như ếch xanh mở miệng, lập tức tuôn ra.
Ầm ầm.
Chân khí tạo thành chưởng ấn cực lớn, hùng hậu mà cường đại, vừa mới xuất hiện đã tỏa ra uy áp nồng đậm.
- Thành công.
Nhiếp Khiếu Thiên hưng phấn từ trên mặt đất nhảy lên, vẻ mặt hắn kinh ngạc, không thể tin được.
Thứ Nhiếp Khiếu Thiên sợ không phải mà uy lực của Chí Tôn Bi thủ, mà là khiếp sợ chẳng những nhi tử mình hiểu rõ lộ tuyến vận chuyển của chiêu thứ này rõ ràng, thậm chí còn hết sức quen thuộc với kinh mạch trong cơ thể hắn.
Cùng một chiêu số, bởi vì vấn đề thiên phú của mỗi người khác nhau cho nên hiệu quả tu luyện cũng khác biệt. Thế nhưng nhi tử khống chế nội tức vận chuyển trong cơ thể hắn lại linh hoạt giống như là cánh tay mình vậy. Có thể làm được điều này chứng minh nhi tử hắn hiểu rõ kinh mạch trong cơ thể cùng với chiêu thức này sâu rộng bao nhiêu cơ chứ?
Chỉ sợ cho dù là cường giả Chí tôn cũng chưa chắc đã làm được như vậy a.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Tuy rằng hiện tại Nhiếp Khiếu Thiên thấy nhi tử càng ngày càng hiếu thuận, càng ngày càng nghe lời, nhưng mà hiểu biết của hắn về nhi tử lại càng ngày càng ít. Khoảng cách giữa hai người bề ngoài dường như càng ngày càng xa.
Ài, trước kia nhi tử không có thực lực, hắn sốt ruột. Bây giờ thực lực mạnh hắn lại vẫn sốt ruột, thực không biết tình trạng nào mới tốt đây?
- Phụ thân, không cần suy nghĩ nhiều, con vĩnh viễn là nhi tử của người. Trong cơ thể chảy xuôi máu của người, bây giờ cũng vậy, về sau cũng vậy, vĩnh viễn không có cách nào thay đổi.
Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung thì chợt nghe thấy tiếng cười nói của nhi tử. Nghe nhi tử nói như vậy, toàn thân Nhiếp Khiếu Thiên chấn động, hai mắt lập tức trở nên đỏ au.
Đúng vậy a, nó là nhi tử của hắn, mặc kệ biến hóa như thế nào thủ chung vẫn là nhi tử của Nhiếp Khiếu Thiên hắn, độc nhất vô nhị.
- Phụ thân, người tập luyện chiêu này thêm mấy lần. Con đi giúp bọn hắn luyện thành vũ kỹ.
Nhìn thấy phụ thân như vậy Nhiếp Vân biết rõ cảm tình giữa hai phụ tử cũng không bởi vì cách nhau ba trăm năm mà ngăn cách. Hắn cười cười, đi về phía đám người Lạc Chiêm Hào, giúp bọn hắn cô đọng vũ kỹ.
Hiện tại bọn hắn không có một thân chân khí, lại không có vũ kỹ tốt, đánh không ra uy lực mạnh nhất được. Truyền thụ một ít vũ kỹ có thể lần nữa gia tăng sức chiến đấu tổng thể một chút.
Trải qua điều chỉnh, tu luyện, bầu trời ngày càng đen kịt hơn. Thực lực đám người Lạc Chiêm Hào lần nữa có tăng vọt. Nhất là Lạc Khuynh Thành, bản thân nàng thông minh, thiên phú cũng cao, chẳng những học được hai bộ vũ kỹ Quý tộc thượng phẩm mà tu vi cũng có đột phá, đạt tới Xuất Thể cảnh trung kỳ.
Dương Ngạn dưới sự trợ giúp của Nhiếp Vân luyện thành thức thứ hai, thức thứ ba Xi Tiêu thần phủ. Thêm hai thức này, phối hợp với thực lực Xuất Thể cảnh đỉnh phong của hắn, cho dù gặp phải cường giả Thành Cương cảnh hậu kỳ cũng có sức chiến một trận.
Đương nhiên tiến bộ lớn nhất cũng không phải là những người này, mà là chính bản thân Nhiếp Vân.
Trong khoảng thời gian này bởi vì bận, không có thời gian tĩnh tâm tu luyện, để mặc cho bảy đại đan điền vạn chuyển, thực lực Binh Giáp cảnh sơ kỳ đỉnh phong không ngờ lại lần nữa buông lỏng, dường như tùy thời đều có thể đột phá, đạt tới Binh Giáp cảnh trung kỳ.
Một ít chênh lệch cấp bậc đối với người khác mà nói không có tác dụng quá lớn, nhưng mà đối với lão ngoan đồng như Nhiếp Vân mà nói, lại có khác biệt rất lớn.
Giống như nếu như kỹ thuật ngươi không đủ, cho dù cho ngươi xe đua công thức một tốt nhất cũng không thể có hiệu quả. Mà nếu như đưa vào tay cao thủ đua xe, chỉ cần xe tinh chỉnh một chút, tăng lên một chút cũng có thể làm ảnh hưởng rất lớn tới thành tích của ngươi.
- Được rồi, xuất phát.
Sau khi tu luyện, điều chỉnh hoàn tất, nhìn thiên địa bên ngoài đã tối đen, tất cả mọi người cảm thấy tinh thần đại chấn. Nhiếp Vân tiến lên gọi Tiểu hổ, sáu người một thú thừa dịp đêm tối nhanh chóng chạy về phía Lạc Khúc mộ.
...