- Bốn? Ngươi nói bốn người là ta, Lạc Khuynh Thành, Bách Hoa Tu và Dịch Thanh?
Sắc mặt Nhiếp Vân phi thường khó coi.
Trong nhóm người này chỉ có bốn người trẻ tuổi nhất, nếu như nói tràn ngập sinh cơ cũng chỉ bốn người bọn họ.
- Đúng!
Minh Hoành gật đầu.
Trong nháy mắt tất cả mọi người tập trung ánh mắt nhìn lên người Bách Hoa Tu, Lạc Khuynh Thành và Dịch Thanh.
Hướng Vinh Chi Thụ bị suy bại khí tức vờn quanh biến thành cây cối đặc thù, mang theo ý cảnh vui sướng hướng quang minh, phải có sinh cơ cường đại bổ sung mới có thể làm nó phát triển.
Hiện tại trong một đám người, đại bộ phận đều đạt tới tuổi già, trong cơ thể không còn sinh cơ, mặc dù dùng máu tươi hiến tế cũng không có tác dụng gì.
Nhiếp Vân là hạch tâm của mọi người, khẳng định không thể dùng máu tươi hiến tế, có thể làm chuyện này chỉ còn ba người.
- Nhiếp Vân, để ta tới, trên đường đi ta cũng không có giúp đỡ cái gì, có thể sử dụng máu tươi hiến tế giúp ngươi tiến vào Bắc Đẩu tinh phủ, cho dù ta chết cũng cảm thấy có giá trị!
Đột nhiên Dịch Thanh nhẹ nhàng cười cười, đi tới.
- Nên để ta tới đi, ta cũng không có giúp đỡ cái gì, bây giờ có thể hỗ trợ thì không gì tốt hơn.
Bách Hoa Tu cũng đi tới.
- Ta nên đi...
Lạc Khuynh Thành nói.
- Được rồi, đều đừng nói, ba người các ngươi không cần ai hiến máu tươi cả, khẳng định có những biện pháp khác...
Khoát tay cắt lời ba người, Nhiếp Vân cau mày lại.
Nếu như phải giết một người tiến vào Bắc Đẩu tinh phủ, hắn tình nguyện không đi vào!
Cho dù là Bách Hoa Tu, Lạc Khuynh Thành hay là Dịch Thanh, mỗi đều là đồng bạn đồng sinh cộng tử với mình, mặc hắn không có yêu các nàng như với Đạm Đài Lăng Nguyệt nhưng cũng là bằng hữu tốt nhất, là bằng hữu trải qua hoạn nạn, quyết không cho phép các nàng xảy ra chuyện gì.
Bằng không thì lương tâm bên của hắn khó có ngày bình an.
- Nếu không dùng máu của ta tế tự, ta thật sự không có những biện pháp khác, trừ phi... Bây giờ trở về kiếm tâm thế giới mang một ít người trẻ tuổi tới, dùng máu của bọn họ tiến hành tế tự, chỉ có điều... Làm như vậy nhất định sẽ tốn hao thời gian rất lâu, ngắn nhất cũng một hai ngày, hiện tại Minh Hinh đã tiến vào Bắc Đẩu tinh phủ, thời gian một hai ngày đủ cho nàng làm rất nhiều chuyện!
Minh Hoành lắc đầu nói tiếp:
- Một khi nàng dùng thủ đoạn Hoàng Vương lưu lại luyện hóa tinh phủ, bất cứ kẻ nào trong chúng ta cũng không thể là đối thủ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
- Đừng nghĩ nữa, ta sẽ tới! Trong những người ở đây trừ ngươi thì ta tuổi nhỏ nhất, sinh cơ cũng nồng nặc nhất, thích hợp tế tự nhất!
Minh Hoành nói xong làm mọi người im lặng một lúc, một lát sau ánh mắt Dịch Thanh kiên định nói ra.
- Chúng ta tuổi không kém nhiều, hơn nữa huyết mạch của ta thuần khiết, có lẽ càng hữu hiệu...
Lạc Khuynh Thành cắt lời của nàng...
- Các ngươi...
Nhìn thấy hai người kiên quyết như thế, Nhiếp Vân cau mày khó chịu, trên đầu hắn sinh ra mây đen, chẳng lẽ thật sự để các nàng mất đi thân thể và tử vong mới có thể tiến vào Bắc Đẩu tinh phủ, không có những biện pháp khác sao?
- Căn cứ sách cổ của chúng ta lưu lại có ghi còn có một loại phương pháp có hi vọng, có thể được tinh phủ chi linh tán thành, chính là đạt tới cảnh giới mệnh kiếm, đáng tiếc loại cảnh giới này thật sự rất khó khăn, ngàn vạn năm qua không có một.
Thời điểm Nhiếp Vân do dự, đột nhiên Ổ Thao thở dài lên tiếng.
- Đạt tới cảnh giới mệnh kiếm? Đây chỉ alf cảnh giới trong truyền thuyết, căn bản không có người nào có khả năng đạt tới, ngay cả Kiếm Thần lão tổ của chúng ta đều kém xa, muốn tìm được người như thế là không thể nào...
Tư Duẫn lại xen vào.
- Đạt tới mệnh kiếm là có thể đạt được tinh phủ chi linh tán thành? Làm như thế nào?
Nhiếp Vân liền vội vàng hỏi.
Ổ Thao nói như vậy, hắn nhớ lại, trước khi trộm nghe bọn chúng nói chuyện với MInh Hoành, dường như có nghe nói qua người kiếm tâm thế giới chỉ cần đạt tới cảnh giới mệnh kiếm sẽ đạt được tinh phủ chi linh tán thành, do đó có hi vọng đột phá gông cùm xiềng xích của thế giới và đạt tới nơi cao cấp hơn, hiện tại hắn cũng đạt tới cảnh giới mệnh kiếm, có lẽ có thể đột phá từ điểm này.
- Người kiếm tâm thế giới từ khi bắt đầu thức tỉnh kiếm tâm, mỗi một bước tu luyện đều phải cảm ngộ dung nhập vào kiếm tâm, tinh phủ chi linh thông qua kiếm tâm có thể cảm ứng được chúng ta tu luyện tới cảnh giới gì, đạt tới cảnh giới mệnh kiếm, chỉ cần đứng trên tế đàn tế tự, thông cáo thượng thiên, tinh phủ chi linh sẽ tiếp hắn đi.
Ổ Thao nói.
- Tiếp đi? Ngươi biết tiếp đi đâu?
Nhiếp Vân hỏi.
- Trong sách vở không có tin tức, hơn nữa hổ thẹn là trong ghi chép của kiếm tâm thế giới đến nay chưa từng xuất hiện cường giả mệnh kiếm nào cả.
- Mặc dù là chúng ta cũng không biết tin tức này có phải là thật hay không, tinh phủ chi linh sẽ tiếp ở đâu!
Ổ Thao nói:
- Kỳ thật cho dù biết rõ cũng vô dụng, hiện tại không tìm được người có cảnh giới mệnh kiếm.
- Đúng vậy a, tông chủ, mệnh kiếm rất khó đạt tới, thời điểm này muốn đột phá, còn không bằng nghĩ biện pháp khác.
Thấy tông chủ cảm thấy hứng thú với mệnh kiếm, Tư Duẫn nhịn không được khuyên can.
Mệnh kiếm là cảnh giới cao nhất của kiếm đạo, gần như không có người đạt tới, lúc trước kiếm đạo sư lão tổ khổ tu mấy ngàn năm đều không có thành công, tông chủ còn trẻ như vậy làm sao có khả năng đột phá cơ chứ?
Xì xì xì xì...
Tư Duẫn còn chưa nói hết, lúc này nhìn thấy ngón tay của Nhiếp Vân giơ lên, đầu ngón tay có đoản kiếm tỏa sáng, nó du đãng và không ngừng xé rách không gian.
Đám kiếm quang này đã dung hợp với huyết dịch, linh hồn, vận mệnh của hắn, không thể phân cách, hắn lúc này không khác gì một thanh kiếm rút ra khỏi vỏ, sắc bén không thể ngăn cản.
- Mệnh kiếm... Chủ nhân đã đạt tới cảnh giới mệnh kiếm?
- Điều... Điều này sao có thể!
- Tông chủ ngươi...
Đám người Ổ Thao đều là cao thủ sử dụng kiếm, nhìn thấy khí tức của Nhiếp Vân biến hóa, tất cả đều đều run rẩy, ánh mắt đỏ ngầu.
Tuy chưa bao giờ thấy qua cường giả mệnh kiếm nhưng bọn họ biết rõ trạng thái của Nhiếp Vân hiện tại chính là cảnh giới tồn tại trong truyền thuyết.
- Mệnh kiếm, ta sớm đạt tới rồi!
Thân thể chấn động, Nhiếp Vân thu kiếm khí trở lại, hắn khôi phục trạng thái lúc trước.
- Quả nhiên là...
Tư Duẫn cảm thấy toàn thân căng cứng, trong nội tâm tràn ngập suy nghĩ không tin tưởng.