Phỉ Thúy Kiếm Cung là nơi rất lớn, luận phạm vi không nhỏ hơn Hóa Vân Tông Thiên Ngoại Thiên, Nhiếp Vân một đường cẩn thận quan sát chung quanh, vượt qua đủ loại đại trận, rốt cục đi vào một tiểu viện.
- Lạc Khuynh Thành đang ở bên trong!
Giấu ở bên ngoài viện, Nhiếp Vân vận chuyển thiên nhãn, hắn vừa nhìn quả nhiên phát hiện Lạc Khuynh Thành đang ở bên trong, lúc này trước mặt nàng còn có đám người lão tửu quỷ.
- Khuynh Thành muội muội, yên tâm đi, một khi tên tông chủ kia nói ra vị trí cánh cửa tầng thứ sáu, chúng ta sẽ lập tức ra tay cứu ngươi đi.
Dịch Thanh vừa cười vừa nói.
- Ta biết rõ, đáp ứng gả cho tên thiếu tông chủ kia chỉ là kế tạm thích ứng mà thôi, trước kia cũng gặp qua chuyện như thế, là Nhiếp Vân đến cứu ta...
Lạc Khuynh Thành lắc đầu.
Nàng nói tới chuyện ban đầu ở Thần Phong đế quốc bị ép gả cho công tử Triệu Hưng Phổ của Triệu gia trong tứ đại gia tộc.
Nhiếp Vân đại náo hôn lễ và giết người Triệu gia chó gà không tha, xác định thân phận Vân Vương, đạt được danh xưng đệ nhất thiên tài của Thần Phong đế quốc.
- Ai, cũng không biết Nhiếp Vân có bị sao hay không, con văn minh ma vương kia thật sự đáng sợ...
Nghe được Lạc Khuynh Thành nhắc tới Nhiếp Vân, sắc mặt Dịch Thanh cũng trầm xuống, ánh mắt ảm đạm không ít.
Lúc trước Nhiếp Vân vì cứu bọn họ cho nên bảo bọn họ rời đi trước, chính mình một mình chiến đấu văn minh ma vương, kết quả cuối cùng không biết như thế nào, cũng không có người biết rõ, nhưng nhiều ngày như vậy vẫn không nhìn thấy Nhiếp Vân đuổi theo làm nội tâm mọi người nặng nề, sinh ra dự cảm điềm xấu.
Một đầu văn minh chi ma đã có thể làm Tư Duẫn lão tổ không ngăn cản nổi, văn minh ma vương lợi hại hơn, Nhiếp Vân có thể ngăn cản hay không thì bọn họ cũng không nắm chắc.
- Yên tâm đi, tông chủ cát nhân thiên tướng, không có việc gì!
Nhìn thấy vẻ mặt của hai nữ, lão tửu quỷ an ủi một câu, tuy hắn nói chuyện kiên định nhưng trong đôi mắt mang theo lo lắng không nói nên lời.
- Yên tâm đi, không phải ta trở lại hoàn hảo rồi sao? Làm sao có thể có việc gì!
Nhiếp Vân không nghĩ tới mình ở tầng thứ năm nghiên cứu tuyệt chiêu Lôi Đình Cửu Châu lại làm mọi người lo lắng như thế, cũng không ẩn tàng thân thể, hắn cười một tiếng sau đó xuất hiện từ trên không trung.
- Nhiếp Vân? Ngươi không có việc gì?
- Ngươi tới!
Nghe được lời nói quen thuộc vang lên, lại nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, đôi mắt đám người Lạc Khuynh Thành lóe sáng.
- Đương nhiên ta không có việc gì, yên tâm đi, đầu văn minh ma vương kia bị ta luyện hóa!
Nhiếp Vân vừa cười vừa nói.
- Không có việc gì là tốt rồi! Ta biết ngay ngươi không có việc gì!
Lạc Khuynh Thành cười nói, trong mắt mang theo kiên định.
- Hạ Hành tiền bối, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao Khuynh Thành phải gả cho tên thiếu tông chủ kia?
Dừng hàn huyên, Nhiếp Vân quay đầu nhìn sang lão tửu quỷ, hắn hỏi thăm nghi hoặc trong lòng mình.
- Là như thế này, chúng ta bảy ngày trước đi tới tầng thứ sáu này, muốn tiếp tục đi tới, lại phát hiện không thể tìm được cánh cổng không gian tiến vào tầng thứ bảy, về sau gặp được thổ dân nơi đây, chính là người của Phỉ Thúy Kiếm Cung, sau khi chiến đấu một hồi, không nghĩ tới trong tông môn của bọn chúng có ba cao thủ Bí Cảnh cửu trọng!
Lão tửu quỷ nói.
- Ba? Cường giả Bí Cảnh cửu trọng?
Nhiếp Vân đã giật mình
- Là giống như ngươi dùng biện pháp phá rồi lại lập hay là thực lực thân thể đột phá chân chính thành tựu cửu trọng?
- Là thân thể thực lực chính thức đột phá đạt tới Bí Cảnh cửu trọng, hơn nữa linh hồn của bọn chúng vượt qua Thiên cấp Đại viên mãn, trong đó có kẻ giống như tông chủ có được linh hồn ba ngàn thê độ, nếu không phải lúc ấy tiểu Long tiền bối ra tay, chỉ sợ chúng ta đã sớm chết rồi.
Lão tửu quỷ nói đến đây lòng còn sợ hãi.
Hắn biết rõ thực lực chân chính của tiểu Long cho nên tôn xưng nó thành tiền bối.
- Đột phá chân chính? Còn có một có linh hồn ba ngàn thê độ? Làm... Làm sao có thể?
Nhiếp Vân đã giật mình.
Không phải không có Tiên Thiên linh khí thì không cách nào đột phá Bí Cảnh cửu trọng hay sao? Tại sao có thể có cường giả Toái Thần Cảnh chân chính được?
Lại nói linh hồn Thiên cấp Đại viên mãn không phải dễ đạt tới như vậy, ngay cả tổ tiên võ đạo sư lúc trước cũng không thể thành công, thậm chí tại nơi này có ba người siêu việt Thiên cấp Đại viên mãn, một đạt tới ba ngàn thê độ, thật sự đáng sợ.
Nếu như không phải lão tửu quỷ tự mình nói ra, Nhiếp Vân còn cảm thấy đây là việc đầm rồng hang hổ, nói chuyện giật gân.
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, mấy ngày qua ta lặng lẽ nghe ngóng một chút, rốt cục hiểu được, dường như người ở nơi này thông qua tế tự đạt được Tiên Thiên linh khí!
Nhìn thấy Nhiếp Vân khiếp sợ, lão tửu quỷ cũng chẳng suy nghĩ nhiều, vội vàng giải thích.
- Thông qua tế tự đạt được Tiên Thiên linh khí?
Nhiếp Vân chính thức khiếp sợ.
Tiên Thiên linh khí, đây là thứ chỉ ở Linh giới mới có, ngay cả Di Thần, Thiên Yêu Thánh Hoàng tế tự cũng không chiếm được, không ngờ ở nơi này lại có, thật sự cổ quái.
( Nếu Thiên Yêu Thánh Hoàng có thể thông qua tế tự đạt được Tiên Thiên linh khí cũng sẽ không sử dụng phương pháp võ đạo sư đột phá Toái Thần Cảnh, Di Thần Tông cũng như thế)
- Đúng vậy a, ta mới đầu cũng không tin, về sau mới biết được là thực, nếu không như thế, bọn họ chẳng những có thể thông qua tế tự đạt được Tiên Thiên linh khí, còn có thể thông qua ý niệm nào đó, lực lượng linh hồn bạo tăng, ta nghe nói kẻ có linh hồn ba ngàn thê độ là thông qua phương pháp này đạt được, dường như là mượn nhờ lực lượng nào đó, thật đáng sợ.
Lão tửu quỷ nói.
- Ân!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Mặc kệ dùng phương pháp gì thi triển ra linh hồn ba ngàn thê độ, chỉ cần có thể chiến đấu thì nó là thực lực của mình, không thể khinh thường.
Linh hồn ba ngàn thê độ phối hợp với thực lực Bí Cảnh cửu trọng, mặc dù mình muốn chiến cũng phải phí không ít tay chân.
Dù sao thực lực của mình cũng chỉ là Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong.
- Ta cảm thấy bọn họ tế tự cũng không phải câu thông Linh giới, mà là câu thông Bắc Đẩu tinh phủ, nếu Vạn Giới Sơn là nơi có Bắc Đẩu tinh phủ, bọn họ làm thổ dân nơi đây chỉ chính là tồn tại thủ hộ tinh phủ, câu thông tinh phủ và đạt được
tiên thiên chi khí, thậm chí đạt được linh hồn gia trì không phải chuyện khó.
Đột nhiên Thiên Huyễn lên tiếng nói ra suy nghĩ của mình.
- Tồn tại thủ hộ tinh phủ?
Nhiếp Vân gật gật đầu.