Răng rắc!
Đan điền vừa mới hình thành, Nhiếp Vân tâấy tảng đá trong lòng bàn tay ỏổ vang sau đó hóa thành bụi phấn, cũng không lưu lại dấu vết nào khác.
Xem ra thứ này không khác gì các khoáng thạch ẩn chứa khí tức đặc thù khác, chỉ ẩn chứa nồng độ linh khí cao hơn những thứ khác mà thôi, cũng không có gì đặc thù.
- Mà thôi mặc kệ tại sao kiếp trước lại trọng sinh, lại bởi vì sao đạt được pháp quyết vô danh, tồn tại chính là đạo lý, nếu như ông trời cho phép ta tồn tại, khẳng định sẽ không có vấn đề!
Liếc mắt nhìn bột phấn trong tay, Nhiếp Vân trầm tư một hồi, hắn cười sảng khoái.
Xoắn xuýt tại sao trọng sinh, tại sao lại trở lại ba trăm năm trước, tại sao lại đạt được thứ nghịch thiên như pháp quyết vô danh này, còn không bằng hảo hảo tu luyện và tiếp tục tiến bước lên phía trước thì tốt hơn.
- Đám người Hạ Hành tiền bối có tiểu Long bảo vệ có lẽ không có nguy hiểm quá lớn, hiện tại có lẽ đã tiến vào tầng thứ tư, ta cũng đi nhanh thôi!
Nghĩ thông suốt điểm này, Nhiếp Vân cảm thấy linh hồn càng tinh khiết, hắn tươi cười một tiếng, lúc này thả người bay thẳng về phía trước.
Giao chiến với văn minh ma vương hồi lâu, diễn sinh đan điền lại tốn hao một ít thời gian, chỉ sợ đám người lão tửu quỷ hiện tại đã tiến vào tâng thứ tư, thậm chí đã chạy tới tầng thứ năm rồi, mình cũng nên tăng thêm tốc độ mới được.
Văn minh ma vương bị đánh chết, luyện hóa, tương đương bản thân Nhiếp Vân mang theo vô số văn minh, trên đường đi văn minh chi ma không còn quấy nhiễu hắn nữa, hắn nhanh chóng đi tới cổng không gian đi vào tầng thứ tư.
Vèo!
Trên đường đi cũng không nhìn thấy đám lão tửu quỷ, Nhiếp Vân cũng không do dự nữa, hắn đánh vỡ tầng không gian và chui vào bên trong.
Xuất hiện trong khu vực núi rừng xanh mơn mởn.
- Ân, tầng thứ tư đây sao, nhìn nó có chút giống không gian đại lục Phù Thiên!
Kiếp trước chỉ đi tới tầng thứ ba đã vẫn lạc, hắn chưa bao giờ đi tới tầng thứ tư, lúc này vừa thấy khí hậu ôn hòa, thỉnh thoảng còn có gió nhẹ thổi qua, khắp nơi xuân ý dạt dào, hoàn cảnh có phần tương tự đại lục Phù Thiên.
Trước khi tầng thứ hai là sa mạc, hơn nữa còn làm linh hồn của người ta sinh ra cảm giác khát khô, ở nơi này chẳng những không có gì, nó còn làm tâm tình người ta sung sướng, chẳng lẽ ba tầng trước nguy hiểm, những tầng sau đơn giản?
- Càng như vậy càng phải cẩn thận!
Hiện tại ý chí Nhiếp Vân kiên định, linh hồn cường đại, biết rõ tình huống nơi này càng an nhàn nhưng trên thực tế càng nguy hiểm, lúc này ánh mắt ngưng trọng nhìn thẳng phương hướng của tầng thứ tư, hắn nhanh chóng bay tới phía trước.
Sưu sưu sưu!
Thời điểm Nhiếp Vân tiến lên phía trước, đột nhiên có tiếng nổ mạnh vang lên, ngay sau đó có rất nhiều mũi tên bay tới, mỗi mũi tên có phần kém chiết dực chi tiễn của Lạc Khuynh Thành nhưng đều mang theo sức chiến đấu của cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong, mấy vạn đạo mũi tên đồng thời bắn ra giống như một đám mây đen xuất hiện.
- Ân? Đây không phải mũi tên, là một loại thực vật đặc thù bắn phi châm.
Mặc dù tốc độ của những mũi tên rất nhanh nhưng Nhiếp Vân vẫn nhìn rõ tình huống, hắn nhận ra những thứ này không phải là mũi tên, mà là một thực vật đặc thù hình châm.
Những cây châm này dài chừng nửa thước, vô cùng cứng rắn, có thể so với linh binh thượng phẩm, phía trước bén nhọn, chỉ cần bị đâm trúng là có thể đoán trước, lợi mã biến thành gai nhím, không chết cũng không kém bao nhiêu.
Phá!
Biết rõ thứ này lợi hại, Nhiếp Vân đánh một quyền.
Trên nắm tay hình thành vô số đạo kiếm quang, kiếm khí bắn ra bốn phía giống như thủy triều xé rách vô số kim châm bay tới.
Đạt tới cảnh giới mệnh kiếm, người chính là kiếm, kiếm chính là người, tùy tiện một quyền, một chiêu đều mang theo vô thượng kiếm ý, uy lực không kém gì vô thượng đại kiếm thuật.
Vèo!
Xé rách các phi châm, Nhiếp Vân nhìn thấy một gốc cây cực lớn, nó là cây xương rồng mặt ngoài y gai nhọn hoắt, vô số kim châm lúc nãy là nó bắn ra.
Ầm ầm!
Dường như thứ này cảm nhận được khí tức tới gần, biết rõ Nhiếp Vân thông qua kim châm của nó cho nên một cánh tay đánh thẳng vào trong không gian, lực lượng và uy lực này chỉ có cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh mới có.
- Thực vật tánh mạng?
Nhiếp Vân hiểu ra.
Loại thực vật tánh mạng này trên đại lục Phù Thiên không có, trong thế giới yêu nhân cũng không nhiều, hắn vừa rồi luyện hóa văn minh ma vương cho nên cảm thấy không kỳ lạ quý hiếm.
Loại thực vật này cũng như nhân loại, có thể hấp thu thiên địa linh khí và tự mình tu luyện, còn có thể thôn phệ nhân loại gia tăng tu vi, có lực uy hiếp lớn với nhân loại và yêu thú.
Đại lục Phù Thiên có Cửu Thiên Hư Không Đằng giống như thứ này nhưng cũng không chủ động công kích nhân loại, xem ra có khác nhau rõ ràng.
Gia hỏa này muốn nuốt mình đây mà.
- Muốn nuốt ta, có lẽ ngươi còn không có loại thực lực này.
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân không tránh né, cánh tay hắn duỗi về phía trước sau đó cách không bắt lấy nó, cũng không đấm một quyền, hắn sử dụng lực lượng thân thể đơn thuần và phối hợp Đại Lực đan điền.
- Phá!
Tiếng gào thét vang lên, lực lượng cơ bắp bộc phát như núi cao đổ vỡ.
- Tê!
Lúc này cây xương rồng bị đánh gãy một đằng mạch, chất lỏng màu xanh tanh hôi bắn tung tóe.
Xì xì xì xì...
Một đằng mạch bị xé rách, thực vật màu xanh kia tức giận, nó phát ra âm thanh vù vù vù hô, bốn đầu đằng mạch phá không đâm tới muốn đánh chết Nhiếp Vân.
- Viêm Hỏa Diễm!
Nhiếp Vân không muốn lãng phí sức lực với nó, hắn tươi cười điểm về phía trước một cái.
Thực vật có hai khuyết điểm, thứ nhất, không thể di động, thứ hai, sợ hỏa diễm.
Diễm hỏa là hỏa diễm đáng sợ nhất thế giới, những đằng mạch trúng một ít đã bốc cháy thàn bốn hỏa xà bay trong không trung.
- Đi!
Nhìn thấy đằng mạch bị đốt, biết rõ đối phương không dám khó xử mình, hắn tiếp tục bay về phía trước.
Loại thực lực này tuy lợi hại nhưng đối với đám lão tửu quỷ mà nói không có nguy hiểm gì, Nhiếp Vân nhìn chung quanh không phát hiện bọn họ cho nên không ngừng lại.
Một đường phi hành lại gặp gỡ bốn năm cây như thế, tuy phương thức chiến đấu không giống nhau nhưng đều sợ hãi thiên phú diễm hỏa.
Rất nhanh hắn bay tới cổng không gian thứ tư.
Thực vật của tầng này cho dù hung mãnh nhưng lại đơn giản nhất từ khi tiến vào Vạn Giới Sơn đến nơi.
Hô!
Nhiếp Vân tiến vào tầng thứ năm.
Ầm ầm!
Mới vừa tiến vào trong đó đã nhìn thấy một đạo lôi điện đổ ập đánh thẳng vào người của hắn.