Ngốc? Hay là cảm tình thật sự không cách nào khống chế?
Người khác đều nói mình là mỹ nữ, kỳ thật, mình cũng hy vọng có thể đạt được một phần quan tâm và tình yêu!
- Tử Đàn Diệt Sát Trận, ha ha, rốt cuộc đã tới!
Không biết mọi người bên ngoài lo lắng mình, hai mắt Nhiếp Vân nhìn chằm chằm Tử Hinh. Thấy nàng thi triển ra Tử Đàn Diệt Sát Trận mà ngay cả Đông trưởng lão cũng biến sắc, cũng không bối rối, mà hưng phấn đến mắt sáng rực lên.
Vừa rồi cùng bốn người thời gian chiến đấu dài như vậy, hắn cũng biết, muốn triệt để đánh chết đối phương, bằng vào thực lực trước mắt, còn có chút khiếm khuyết, chỉ có thể tìm cơ hội, mà hiện tại ba người bọn hắn ngăn trở mình, để cho Vân Huyên thi triển ra công kích mạnh nhất, mặc dù là thời điểm nguy hiểm, nhưng cũng là thời điểm có khả năng thành công nhất!
Phải thừa dịp khoảng thời gian này, triệt để đánh chết hai hoặc ba người bên trong, sau đó lại đối phó Vân Huyên, như vậy nắm chắc chiến thắng sẽ rất lớn.
Chính bởi vì nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân vừa nhìn thấy Tử Hinh thi triển ra Tử Đàn Diệt Sát Trận, liền không phải bối rối, mà là hưng phấn!
Ầm ầm!
Thời điểm mọi người lo lắng, nhìn có chút hả hê, sợ hãi... Tử Đàn Diệt Sát Trận rốt cục triệt để thành hình, nổ vang kịch liệt bao phủ tới.
- Chết cho ta! Một kích tất sát!
Ngay lúc đó, Vân Dương cũng tựa như ếch xanh ngủ đông, ở ẩn trong bùn, đột nhiên nhảy lên, thẳng tắp phóng tới.
Động tác của hắn nắm bắt thời cơ cùng trận pháp của Tử Hinh không sai chút nào, Nhiếp Vân muốn tránh né hắn đánh lén, liền né không được trận pháp của Tử Hinh, tránh né trận pháp liền tránh né không được đánh lén.
Bất kể như thế nào, Nhiếp Vân ở dưới hai người bọn họ liên thủ đều chịu lấy tổn thương.
- Còn có ta!
Lại một tiếng la lên, bàn tay màu vàng xoay quanh nhấn xuống.
Chiêu số của Di Hoa càng thêm ngoan độc, tám mặt bao phủ, chỉ nhìn uy thế liền biết rõ vô luận Nhiếp Vân làm như thế nào, cũng trốn tránh không được, lần này là trọng thương không thể nghi ngờ.
- Hừ!
Chứng kiến ba người đồng thời công kích, Nhiếp Vân tựa hồ sớm có đoán trước, sắc mặt trầm xuống, con mắt ngưng trọng trước nay chưa có, thân thể đột nhiên động.
Chỉ về phía trước.
Một chỉ này không phải pháp lực, cũng không phải khí kình, mà là một đồ vật tối tăm lu mờ tán dật ra, còn chưa tới trước mặt, liền để cho mọi người biến sắc.
Vậy mà mang theo kịch độc vô cùng vô tận!
Đồ vật ăn mòn đặc thù trên Chiết Dực Chi Tiễn, bị thiên phú Mộc Sinh sư hóa giải, Nhiếp Vân lợi dụng thiên phú Độc Sư vận chuyển, lặng lẽ giữ lại, chờ chính là cơ hội này!
Loại kịch độc ăn mòn này, ngay cả cường giả Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong cũng khó khu trục, đủ thấy đáng sợ, lúc này tràn ra, thoáng một phát liền ô nhiễm Chưởng Giáo ấn của Tử Hinh cùng Vân Dương.
Xì xì!
Hai người đồng thời kêu thảm, Chưởng Giáo ấn rời tay.
- Đến a!
Bàn tay đưa về phía trước, lòng bàn tay xuất hiện vòng xoáy trảo hai ngọc ấn qua, bước chân của Nhiếp Vân đạp mạnh, 3000 đạo ảo ảnh xuất hiện, thả người chui vào Tử Đàn Diệt Sát Trận!
Cái đại trận này chẳng những có tác dụng diệt sát, còn có tác dụng bảo vệ.
Trận pháp này do Tử Đàn Tông Chưởng Giáo ấn khống chế, hiện tại Chưởng Giáo ấn rơi xuống trong tay mình, liền không cách nào sinh ra công kích!
Động tác liên tiếp, đều ở dưới Nhiếp Vân xếp đặt thiết kế, xảo diệu liên hệ, không sai chút nào, không chê vào đâu được!
Rầm rầm rầm!
Ngay khi Nhiếp Vân tiến vào trận pháp, thiên phú Thiên Thủ của Di Hoa đánh vào trận pháp, kích động lên nguyên khí hỗn loạn, nhưng không cách nào phá vỡ trận pháp.
- Lục Đại Chưởng Giáo ấn liên hợp, giúp ta luyện hóa!
Ở trong trận, không quản bên ngoài công kích, Nhiếp Vân thấp giọng hô, lập tức điều động sáu Chưởng Giáo ấn đã luyện hóa trong cơ thể, ầm ầm vọt tới hai Chưởng Giáo ấn kia.
Ầm ầm!
Sáu Chưởng Giáo ấn liên hợp bộc phát uy lực cực lớn, thoáng một phát lau đi linh hồn lạc ấn của Vân Dương cùng Tử Hinh, đồng thời thiên phú Trận Pháp Sư, Ám Sát sư vận chuyển, để hai đại Chưởng Giáo ấn triệt để nhận chủ.
Tử Hình cùng Vân Dương là thiên phú Trận Pháp Sư, Ám Sát sư, chỉ có đệ nhất hình thái, ngay cả hình thái thứ hai cũng không có đạt tới, hơn nữa bát đại Chưởng Giáo ấn ở giữa có liên hệ nào đó, bài trừ tinh thần lực của bọn hắn nhận chủ, vô cùng đơn giản.
- Ân? Tám Chưởng Giáo ấn liên hợp, cũng không có xuất hiện biến cố? Chẳng lẽ ta suy nghĩ nhiều?
Trước kia cho rằng tám Chưởng Giáo ấn liên hợp chung một chỗ sẽ xuất hiện biến hóa nào đó, hiện tại xem ra, cũng không phải như thế, loại biến cố này không có xuất hiện.
Bất quá, bát đại Chưởng Giáo ấn tầm đó rõ ràng có lực lượng hấp dẫn, tựa hồ cất dấu bí mật cực lớn, chỉ cần có thời gian cẩn thận nghiên cứu, tuyệt đối có thể nghiên cứu ra, chỉ là bây giờ không phải là thời điểm nghiên cứu.
Luyện hóa hai Chưởng Giáo ấn chỉ là thời gian nháy con mắt, Nhiếp Vân đang ở trong trận lập tức chứng kiến Tử Hinh cùng Vân Dương bởi vì linh hồn lạc ấn bị lau đi, đồng thời cuồng phun máu tươi.
- Là lúc này!
Điểm ấy đã được hắn tính toán đến, ánh mắt ngưng tụ, hai bàn tay đồng thời xuất hiện đường vân màu xích kim, một trái một phải, bắt đi ra ngoài.
- Nằm xuống cho ta!
Bàn tay duỗi ra, âm thanh tự nhiên mạnh mẽ vang vọng, hóa thành hai âm tiễn đâm thẳng trong óc hai người.
Tuy thực lực của Vân Dương cùng Tử Hinh không kém, nhưng linh hồn lực so với Linh cấp đỉnh phong như Nhiếp Vân, còn kém một ít, hơn nữa thiên phú Tiên Âm sư cùng thiên phú Vô Tướng sư đều đạt tới hình thái thứ ba, chỉ thoáng một phát, hai người liền buồn ngủ, có chút hôn mê.
- Tỉnh lại cho ta!
Nhiếp Vân động tác nhanh, mắt thấy sắp bắt được hai người, Di Hoa nhanh hơn, đột nhiên quát một tiếng, mang theo mị hoặc chi âm, bị thanh âm này chấn động, hai người Vân Dương có chút hôn mê lập tức tỉnh táo lại.
Vèo!
Hai người tỉnh táo lại, lập tức thấy được bàn tay xuất hiện ở trước mắt, đồng tử co rụt lại, cấp tốc lui về phía sau.
- Như vậy liền muốn chạy trốn, cũng quá coi thường ta đi!
Nhiếp Vân biết rõ mình một phen xếp đặt thiết kế bị Di Hoa đánh gãy, cũng không nóng nảy, hai tay đột nhiên bắn ra một đạo hỏa diễm cực nóng.
Bị hỏa diễm này dính vào, hai người đồng thời kêu thảm, pháp lực toàn thân thiêu cháy.
Thiên phú Diễm Hỏa sư!
Nhiếp Vân ở thời khắc mấu chốt thi triển ra thiên phú Diễm Hỏa sư bài danh thứ 25.