Vô Tận Đan Điền

Chương 1111: Đại Nghĩa Vương Pháp (1)




Đương nhiên, cùng Tư Duẫn lão tổ quan hệ tốt nhất là tông chủ trước đây của Hóa Vân tông, bất quá tông chủ này đã sớm ở mấy chục năm trước biến mất, Chưởng Giáo ấn cũng không biết đến địa phương nào, cũng bởi vì như thế, Hóa Vân tông mới bắt đầu suy sụp.

- Không nghĩ tới ngươi là Nhiếp Vân ngụy trang, đã như vậy cũng giảm bớt phiền toái, thù mới hận cũ liền cùng nhau giải quyết a!

Nghe được Vân Huyên nói ra thân phận của Vân Phong rõ ràng là cừu nhân của mình Nhiếp Vân, hai mắt Di Hoa đỏ thẫm.

Vị hôn thê bị đoạt, muội muội bị cua, là tiểu tử này, thật vất vả có cơ hội giết hắn, Chưởng Giáo ấn còn bị trộm... đối với Nhiếp Vân trước mắt này, trong lòng hắn tràn ngập cừu hận, tội lỗi chồng chất.

- Nhiếp Vân? Vân Phong, ta mặc kệ ngươi rốt cuộc là ai, đã vì Hóa Vân tông xuất đầu, phải cân nhắc đến hậu quả!

Tử Hinh cười lạnh.

- Đúng vậy, nếu ngươi là người của Hóa Vân tông, không phải là minh hữu của chúng ta, thì đừng hi vọng ta có thể tha thứ!

Vân Dương nói.

- Ta thừa nhận thực lực của ngươi không kém, nhưng khiêu chiến bốn người chúng ta liên thủ, ta cam đoan đây là quyết định sai lầm nhất của ngươi kiếp này!

Thấy ba người cũng không có bởi vì vạch trần thân phận chân thật của Nhiếp Vân mà lùi bước, Vân Huyên cười lạnh một tiếng, sát ý như nước thủy triều.

Bốn đại cao thủ đang khi nói chuyện liền vây quanh Nhiếp Vân ở trung tâm, tràng diện trong nháy mắt cứng lại.

- Ca ca, các ngươi bốn người vây công hắn, có phải có chút không công bình hay không...

Thời điểm đại điện yên tĩnh đến cực điểm, đại chiến hết sức căng thẳng, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang lên.

Nói chuyện đúng là Di Tĩnh, nàng đi ra đám người, kéo Di Hoa thoáng một phát, nói.

- Trở về!

Không nghe nói thì thôi, vừa nghe trong lòng Di Hoa đột nhiên sinh ra một ngọn lửa vô danh, phổi thiếu chút nữa tức điên, hét to.

- Ca ca, trong lòng ta ngươi vẫn là vĩ đại nhất, thực lực mạnh nhất, nhưng bây giờ cùng người khác liên thủ vây công một Nạp Hư Cảnh, thật sự có nhục thân phận...

Di Tĩnh lầm bầm.

- Câm miệng!

Di Hoa nhướng mày, vung tay đẩy Di Tĩnh ra.

Từ vừa rồi cùng những nữ nhân khác tranh giành tình nhân, Di Hoa đã biết cô muội muội này bị Nhiếp Vân bắt lấy hồn, lúc này đứng ra nói lời này, y tứ như thế nào mọi người đều biết, mình làm sao có thể mắc lừa!

Cơ hội có thể giết Nhiếp Vân tốt như vậy, đương nhiên sẽ không bỏ qua!

Mấu chốt nhất chính là... Ngươi là thân muội muội của ta a, ta cùng Nhiếp Vân chiến đấu, ngươi không quan tâm ta, ngược lại lo lắng hắn...

Di Hoa cảm thấy có loại xúc động muốn phun huyết.

- Di Tĩnh, ngươi tới!

Nghe được ca ca quát lớn, trong mắt Di Tĩnh sinh ra vẻ lo lắng, đang muốn tiếp tục nói chuyện, chợt nghe chính giữa đại điện có một thanh âm vang lên.

Ngẩng đầu nhìn, sắc mặt thoáng một phát đỏ lên.

Gọi nàng đúng là Nhiếp Vân.

Do dự một chút, vẫn nhấc chân đi tới, đi tới trước mặt thiếu niên.

- Cảm ơn!

Thấy nữ hài đi tới trước mặt, Nhiếp Vân mở ra hai tay, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.

Mặc kệ cùng ca ca của nàng có ân oán gì, mặc kệ nàng đã từng đối phó qua mình như thế nào, nhưng cái kia như không gian nghiền nát, tan thành mây khói rồi, hôm nay nàng có thể vi phạm ý tứ của ca ca, chỉ vì mình, nói không cảm động là giả dối.

- Nhiếp Vân, ta và ngươi chung một chỗ chiến đấu!

Vừa ôm nữ hài vào trong ngực, chợt nghe Tiên Âm vang lên, lập tức một thân ảnh uyển chuyển xuất hiện ở trong đại điện, đi tới trước mặt Nhiếp Vân.

Linh Lung Tiên Tông Thánh nữ, Hoắc Dĩnh!

- Các ngươi...

Chứng kiến còn không có chiến đấu, Nhiếp Vân liền ôm muội muội, từng đã là vị hôn thê của mình xông lại muốn đối phó mình. Di Hoa thiên lôi trận trận, sắp tức đến bất tỉnh.

Vẽ mặt quá độc ác, quả thực quá vang dội a.

- Nhiếp Vân, chúng ta cũng cùng ngươi chung một chỗ! Lúc trước ở Khí Hải đại lục chung một chỗ chiến đấu, ai cũng không sợ qua, hôm nay cũng muốn đồng sinh cộng tử!

Lại có hai thanh âm chỉnh tề vang lên, một đôi bích nhân giống như đúc bay tới.

Hai tỷ muội Mộ Thanh, Mộ Hà.

- Mộ Thanh, Mộ Hà, các ngươi muốn làm gì? Nhớ kỹ thân phận của mình!

Tử Đàn Tông tông chủ Tử Hinh biến sắc.

Sau khi Mộ Thanh, Mộ Hà đến Phù Thiên đại lục, bái Tử Đàn Tông Vô Thượng trưởng lão Tử Lăng làm sư, thuộc về đệ tử Tử Đàn Tông, nhưng bây giờ cùng với tông chủ địch nhân kết minh, lập tức làm cho nàng thể diện tổn hao nhiều.

- Có lỗi với Tử Hinh tông chủ, Nhiếp Vân là chủ nhân của ta, ta là nô bộc của hắn, chủ nhân gặp nạn, thứ cho ta không thể khoanh tay đứng nhìn!

Mộ Hà khẽ khom người.

Mặc dù nàng có chút thế lực, nhưng sự tình đáp ứng, tuyệt sẽ không đổi ý, lúc trước đáp ứng làm nô bộc của Nhiếp Vân, thì quyết sẽ không thay đổi. Hôm nay dù lại nguy hiểm, cũng sẽ không lui về phía sau.

- Cái gì? Nô bộc?

- Nữ tử xinh đẹp như vậy dĩ nhiên là nô bộc của hắn?

Nghe được Mộ Hà nói, trong đầu mọi người rút gân.

- Nô bộc?

Tử Hinh tông chủ cũng sửng sờ, vốn chỉ cho rằng nàng cùng Nhiếp Vân chỉ là quan hệ nam nữ đơn thuần, lại không nghĩ rằng còn có tầng thân phận này.

- Đúng vậy, kính xin tông chủ thứ lỗi, từ hôm nay trở đi. Ta cùng tỷ tỷ Mộ Thanh, chính thức thoát ly Tử Đàn Tông, một lần nữa đi theo chủ nhân, hắn chết ta chết, hắn sống, ta sống!

Mộ Hà cao giọng nói ra, thanh âm chém đinh chặt sắt, không chút do dự.

- Thoát ly Tử Đàn Tông? Rất tốt, rất tốt, đã muốn làm phản đồ của tông môn, ta thành toàn các ngươi!

Nghe nói như thế, sắc mặt của Tử Hinh tông chủ dữ tợn, da mặt không ngừng run rẩy.

Thoát ly tông môn là tội lỗi thật lớn, là phản đồ của tông môn, mỗi người đều có thể chém chết, Mộ Thanh, Mộ Hà quyết định như vậy, tương đương với phong kín đường lui của mình, một tia cũng không có lưu.

- Đồng sinh cộng tử sao có thể thiểu thầy trò chúng ta!

Bách Hoa Tu cùng Lạc Khuynh Thành bay tới.

- Di Hoa, ta và ngươi bất cộng đái thiên, hôm nay phải giết ngươi!

Lại một tiếng la lên, Dịch Thanh cũng bay tới.

Thất nữ tề tụ, mặc kệ lý do gì, đều cam tâm tình nguyện vì Nhiếp Vân mà chết, thấy một màn như vậy, đại điện đồng thời an tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

- Như vậy cũng được? Minh chủ quá có mặt mũi a...

Trúc Âm nói thầm một tiếng, cùng Âu Dương Thế Hùng liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn lại Đạm Đài Lăng Nguyệt cách đó không xa.