Vô Tận Đan Điền

Chương 1091: Nhiếp Vân xuất hiện




Cho dù tốc độ có mau hơn nữa, đánh không trúng địch nhân thì làm được gì chứ? Lực lượng có lớn nhưng mà không có đánh trúng chỗ hiểm thì cũng không có cách nào phát huy ra hiệu quả a.

Cho nên, thời cơ là quan trọng nhất, không nắm bắt được thời cơ, cùng là một quyền, cùng là một lực lượng, thế nhưng uy lực lại giảm đi.

Công kích của Tứ đại trưởng lão hiện tại căn bản không có nắm chắc thời cơ. Giống như bốn người già si ngốc, từng chiêu đều là sơ hở!

- Ta biết rồi, không phải là Tứ đại trưởng lão phản ứng trì độn, mà là sau khi ta trở thành Võ Đạo sư, vô luận là kiến thức hay là ánh mắt đều tăng lên gấp bội, cho dù thực lực củaĐông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão không kém. Ý thứ võ đạo cũng rất mạnh, thế nhưng vẫn không có biện pháp so với ta!

Trong đầu lóe lên linh quang, Nhiếp Vân nghĩ tới điểm quan trọng trong chuyện này.

Sau khi trở thành Võ Đạo sư, điểm lợi hại nhất cũng không phải là lực lượng tăng lên bao nhiêu, mà là ánh mắt chiến đấu tăng lên bao nhiêu a.

Chiến đấu với người khác, tùy tiện liếc mắt là có thể nhìn ra sơ hở của người khác, loại năng lực này so với tăng lên lực lượng đơn thuần, còn cường đại hơn nhiều!

Khó trách Võ Đạo sư lại được xưng là thiên phú Chiến Thần, vừa nhìn vào mắt là có thể nhìn ra sơ hở của chiêu số. Sau đó tiến hành lợi dụng, như vậy chẳng khác nào còn chưa chiến đấu, đã đứng ở thế bất bại, đó không phải là chiến thần thì là cái gì?

- Chiêu này của sư phụ Chư Cát Thanh Vân nên tiến về phía trước thêm nửa bước, uy lực rất tốt... Nếu như hồ lô rượu của Nam trưởng lão cao hơn nửa phần, như vậy nhất định Vân Huyên sẽ luống cuống tay chân...

Người khác kiến thức nửa vời với chiến đấu trong sân, nhưng mà Nhiếp Vân lại càng nhìn càng hiểu rõ. Đối với vận dụng thiên phú Võ Đạo sư cũng càng ngày càng thuần thục.

Võ Đạo sư là siêu cấp thiên phú bài danh top mười, cho dù có được thì cũng phải học sử dụng. Muốn đem nó phát huy tới mức vừa ý nhất với mình thì cũng cần thời gian tôi luyện rất lâu.

Thật giống như Nhiếp Vân hiện tại vậy, cho dù đạt được thiên phú Kiếm Đạo sư. Thế nhưng vẫn như trước không có cách nào sáng chế ra tuyệt chiêu đồng cấp với Vô Thượng Đại kiếm thuật.

Cũng không phải là hắn ngốc, mà là đối với thiên phú Kiếm Đạo sư hắn vẫn chưa hoàn toàn khống chế được thuần thục như cánh tay của mình.

Võ Đạo sư cũng giống vậy, có thể nhìn ra sơ hở của người khác, nếu như không lợi dụng thì cũng không thể phát huy năng lực của thiên phú một cách hoàn mỹ!

Nhìn một hồi. Nhiếp Vân cảm thấy lý giải đối với thiên phú Võ Đạo sư càng ngày càng thâm sâu hơn, sức chiến đấu của bản thân lại lần nữa gia tăng lên ít nhất là gấp đôi.

- Được rồi. Được rồi. Dừng tay a!

Ngay khi Nhiếp Vân đang đắm chìm trong lý giải, vận dụng thiên phú Võ Đạo sư, đột nhiên trong đại sảnh vang lên một đạo thanh âm cô đơn.

Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy tứ đại trưởng lão và Vân Huyên đã ngừng chiến đấu.

Vẻ mặt Tứ đại trưởng lão tiều tụy, thần sắc uể oải. Trên người cũng bị thương, máu tươi tuôn ra, khí tức uể oải.

Người nói chính là Đông trưởng lão, hắn lắc đầu, vẻ mặt tràn ngập vẻ thất bại.

- Không nghĩ tới bốn lão giả chúng ta bế quan nhiều năm, không ngờ lại là ếch ngồi đáy giếng. Liên thủ chiến đấu cùng ngươi, đã là hành động mất mặt đến cực điểm, đánh thành như vậy lại không nhận thua, quả thực là vô lại a.

- Sóng sau đè sóng trước, chúng ta nhận thua!

- Thực lực của ngươi quả thực còn hơn chúng ta, chúng ta không phải là đối thủ!

Sắc mặt Ba vị trưởng lão còn lại cũng khó coi vô cùng, mỗi người đều thở dài một hơi.

Bốn người liên thủ, chẳng những không có đánh thắng Vân Huyên trước mắt này mà còn bị động khắp nơi, khiến cho bọn hắn cảm thấy mất hết mặt mũi.

- Tứ đại trưởng lão liên thủ cũng thất bại sao?

- Chẳng lẽ Hóa Vân tông thật sự sẽ rơi xuống từ bảo tọa đệ nhất thiên hạ hay sao?

- Tứ đại trưởng lão cũng không phả là đối thủ, ai còn có thể thắng được bọn hắn chứ? Lần này thật sự xong rồi!

Nghe được tứ đại trưởng lão cũng đã thừa nhận, Hóa Vân tông lập tức bị không khí bi ai bao phủ, sắc mặt cả đám đệ tử, Thái thượng trưởng lão đều tối tăm phiền muộn, khó coi tới cực điểm.

- Nếu như lão tổ Võ Đạo sư còn sống, nhất định Hóa Vân tông sẽ không xảy ra chuyện như vậy!

- lão tổ Võ Đạo sư đánh khắp thiên hạ không địch thủ, cho dù là yêu nhân nhất tộc cũng chỉ có thể lui lại, không có người nào có thể được như lão tổ. Hiện tại bốn hậu nhân liên thủ cũng không đánh lại một nữ nhân...

- Lão tổ Võ Đạo sư vừa chết, Hóa Vân tông nhất định sẽ rớt xuống ngàn trượng.

Trong đám đệ tử Hóa Vân tông vô luận tranh đấu thế nào, thế nhưng đối với bên ngoài, đối với tông môn khác đều có kiêu ngạo thuộc về mình.

Tông môn Đệ nhất thiên hạ, Võ Đạo sư truyền thừa, nhất mạch Chiến Thần. Hiện tại bốn người liên thủ cũng không thể đánh lại được một nữ nhân. Loại đả kích này so với giết bọn hắn đi còn khó chịu hơn.

- Nhận thua là tốt rồi, còn không mau đồng ý ba điều kiện trước đó?

- Ngoan nghe lời giao ra Thiên Khu, Thiên Cơ, Thiên Quyền kiếm! Cút ra khỏi Thiên Ngoại thiên, chẳng lẽ còn định để cho tám đại tông môn chúng ta cùng nhau động thủ hay sao?

- Mau cút đi, danh hiệu đệ nhất Phù Thiên đại lục của Hóa Vân tông đã là dĩ vãng rồi.

Nhìn thấy hào khí bi ai bao phủ trong đám người Hóa Vân tông, trong đám người tám đại tông môn có ba người đi ra. Bọn hắn nhìn về phía tứ đại trưởng lão cùng với tất cả đệ tử Hóa Vân tông đệ tử rồi hét lớn, trên mặt hiện lên vẻ tiểu nhân đắc chí.

- Ba điều kiện? Ba điều kiện gì?

Nghe thấy mấy người này gầm rú, Nhiếp Vân nhướng mày, đi về phía trước vài bước. Đi tới trước mặt đám người Trúc Âm, hắn nhịn không được mà hỏi.

- Ồ? Minh chủ tới rồi sao?

- Minh chủ trở về rồi...

- Minh chủ trở về là tốt rồi, tông môn được cứu rồi...

Nhìn thấy Nhiếp Vân xuất hiện, bầu không khí vốn có chút uể oải, lập tức bắt đầu được nhen nhóm, chúng đệ tử hạch tâm chấn động, bắt đầu huyên náo.

- Có chuyện gì xảy ra?

Thấy trong đám đệ tử hạch tâm xuất hiện biến cố, Đông Tây Nam Bắc tứ đại trưởng lão cùng với đám người Võ Huân quay đầu nhìn sang.

- Là Vân Phong? Hồi bẩm tứ đại trưởng lão, người này chính là thiên tài Vân Phong!

Nhìn thấy Nhiếp Vân không ngờ đã trở về, Võ Huân cũng sững sờ, vội vàng giải thích cho tứ đại trưởng lão.