Vô Tận Đan Điền

Chương 1088: Quay trở lại Lăng Tiêu đỉnh (2)




Trong đại điện, đệ tử tám đại tông môn và đệ tử Hóa Vân tông giằng co, không khí dường như cứng lại. Cũng may mà Lăng Tiêu đỉnh có trận pháp gia trì, nếu không, ngay cả những người này cũng sẽ không nhịn được mà phun ra máu tươi.

Giữa song phương có năm người đứng đó, có một đạo thân ảnh gầy yếu, thon thả đưa lưng về phía Nhiếp Vân, mà trước mặt đạo thân ảnh này là bốn lão giả râu tóc bạc trắng.

- Vân Huyên? Chẳng những nàng không chết mà còn đột phá?

Nhìn thấy bóng lưng này, Nhiếp Vân thoáng cái nhíu mày.

Nữ nhân trước mắt này cho dù có hóa thành tro mình thì hắn cũng nhạn ra, tuyệt đối là Vân Huyên không thể nghi ngờ.

Nàng chịu một kích như vậy của Tiểu Long, không ngờ cũng không chết mà còn đột phá, vận khí của nữ nhân này cũng quá nghịch thiên a!

Nữ nhân này giống như thực sự bất tử vậy, mỗi lần đánh đều khiến cho nàng vô cùng thê thảm, thế nhưng không được bao lâu nàng lại một lần nữa vui vẻ, sinh mệnh lực so với con gián còn đáng sợ hơn.

Đương nhiên nếu như để cho hắn biết rõ thực lực của Vân Huyên là do ăn chất thải mà có được. Đoán chừng đánh chết hắn cũng sẽ không hâm mộ như vậy nữa.

Tuy rằng trong lòng rung động, thế nhưng hắn cũng không có quá khiếp sợ, hai mắt Nhiếp Vân nhìn về phía bốn lão giả râu tóc bạc trắng phía trước.

- Sư phụ?

Nhìn thấy bốn người, hai mắt Nhiếp Vân lập tức thì về phía một lão giả trong đó, hai mắt hơi đỏ lên.

Người này không phải là ai khác, chính là Bắc trưởng lão Chư Cát Thanh Vân, sư phụ kiếp trước của hắn!

Chư Cát Thanh Vân lúc này so với kiếp trước còn trẻ tuổi hơn, lực lượng cũng cường đại hơn. Hai tay như muốn xé rách thiên địa, không ngừng công tới nữ nhân trước mắt.

- Bọn hắn là Đông, Nam, Tây ba vị trưởng lão hay sao? Xem ra nương theo ta trọng sinh rất nhiều chuyện đã thay đổi a!

Kiếp trước cho dù địa vị tôn sùng, cũng trở thành Vô Thượng trưởng lão của Hóa Vân tông. Thế nhưng hắn cũng không được gặp chân thân của ba vị trưởng lão Đông, Nam, Tây, lúc này tận mắt nhìn thấy, quả thực cũng không không kém nhiều trong truyền thuyết.

Kiếp trước tám đại tông môn vây công Lăng Tiêu đỉnh, Tứ đại trưởng lão vì kiềm chế thế lực khắp nơi cho nên cũng không xuất hiện. Mà kiếp này nương theo Giao Long Hạ Tuyền khôi phục, loại kiềm chế này đã không cần bọn hắn nữa. Cho nên, tám đại tông môn vây công đã hoàn toàn khác với kiếp trước.

Nếu như không trọng sinh, Di Hoa cũng không có khả năng đi tới Kiếm Thần tông tìm mình. Khi đó cũng không có khả năng đạt được thiên phú Mị âm sư, thiên phú thân thể Đại viên mãn, sau đó lại mượn cơ hội đột phá, thực lực tăng vọt. Mà Vân Huyên này càng không kích hoạt huyết mạch U Minh hoàng tộc. Đồng thời cũng sẽ không có nhiều yêu nhân và người Loạn Thiên ngân tích tham gia như thế. Khiến cho thế cục càng thêm khó bề phân biệt.

Tóm lại, nương theo hắn trọng sinh, tám đại tông môn so với trước kia càng cường đại hơn rồi. Cũng là vây công, khiến cho Hóa Vân tông lần nữa rơi vào nguy cơ.

Trong lòng nghĩ đến những chuyện này, hai mắt Nhiếp Vân đã nhìn vào trên người Nam trưởng lão.

Nam trưởng lão này cực kỳ tương tự lão tửu quỷ mà hắn từng nhìn thấy ở Thiên Diệp thành. Nhưng chẳng biết tại sao thủy chung Nhiếp Vân vẫn cảm thấy lại không phải là cùng một người với lão tửu quỷ kia.

Chẳng lẽ người lúc trước hắn thấy cũng không phải là Nam trưởng lão hay sao?

Nhưng nếu như không phải là hắn, thì là ai?

Nhiếp Vân có chút hoảng hốt.

- Có lẽ cũng có thể giống ta, có được thiên phú Ngụy trang sư, hoặc là có thủ pháp ngụy trang cao minh.

Nam trưởng lão dạo chơi nhân gian, nhất định biết thiên biến vạn hóa, nếu như có thể dễ dàng nhìn ra như vậy thì cũng không xứng có được danh hào này.

- Ồ? Lạc Khuynh Thành, Bách Hoa Tu, Mộ Thanh, Mộ Hà không ngờ cũng tới, Hoắc Dĩnh, Dịch Thanh cũng ở nơi này.

Thấy mấy người đang chiến đấu, tuy rằng Vân Huyên lợi hại, thế nhưng tứ đại trưởng lão Đông Tây Nam Bắc liên thủ cũng không yếu hơn chút nào. Trong lúc nhất thời không ai nhường ai. Vì vậy Nhiếp Vân mới đem lực chú ý nhìn về phía nơi khác. Vừa mới nhìn qua, hắn nhịn không được có chút sửng sốt.

Chỉ thấy trong đại sảnh, đám người Lạc Khuynh Thành cũng có mặt. Các nàng như là hoa sen trong hồ vậy, xuất trần thoát tục, lại khiến cho đám người chung quanh không tự chủ được sinh ra sự tự ti, giữ lại khoảng cách nhất định với các nàng.

- Không hổ đã có danh sư, tốc độ tu luyện quả thực kinh người. Các nàng cũng đều là Nạp Hư cảnh rồi.

Nhìn thấy đám người Lạc Khuynh Thành không ngờ cũng đều đạt tới Nạp Hư cảnh, Nhiếp Vân không khỏi lắc đầu cười khổ.

Tu vi của hắn hiện tại là do cửu tử nhất sinh, trằn trọc hơn phân nửa Phù Thiên đại lục mới có được. Mà các nàng không ngờ cũng đạt tới cảnh giới như thế, tiến bộ cực nhanh, nghe mà rợn cả người.

Bất quá, Nhiếp Vân cũng biết, bất luận một ai tu luyện cũng không phải lăng không vọt tới. Cho dù có điều kiện tốt, thiên phú có cao tới đâu, nếu như bản thân không có cố gắng mà nói… Như vậy cũng không có khả năng đạt tới loại cảnh giới này.

Xem ra, mấy người các nàng vì đuổi theo bước chân của hắn mà cũng ăn không đau khổ.

- Tỷ tỷ, phụ thân không biết đang ở đâu? Dường như cũng không có ở chỗ này a.

Nhìn thấy mấy nữ tử này, Nhiếp Vân lập tức nhớ tới đám người phụ mẫu, hai mắt đảo qua đại sảnh một vòng, cũng không có phát hiện ra bọn họ. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

Kỳ thật đám người phụ mẫu không ở đây là tốt nhất. Hiện tại Hóa Vân tông đang đứng trước nguy cơ. Nếu như thực lực của bọn họ không đủ, như vậy cho dù có đi ra cũng sẽ vô cùng nguy hiểm. Dưới loại tình huống này, tự lo cho mình còn không đủ, muốn phải bảo vệ bọn họ, chỉ sợ không có dễ dàng như vậy.

Chính là bởi vì như thế cho nên hắn mới không muốn để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt đi theo.

- Ồ? Đó là... Di Tĩnh? Quả nhiên nàng không chết!

Không tìm thấy đám người phụ mẫu trong đám người, đột nhiên lại nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, Nhiếp Vân sững sờ, nhịn không được mà khẽ thở ra một hơi.

Từ trong không gina Cửu Long kéo liễn trốn ra ngoài, ở sâu trong lòng Nhiếp Vân luôn cảm thấy áy náy với nữ tử xả thân cứu hắn. Vốn hắn đã tưởng đôi bên đã cách biệt, thế nhưng hiện tại xem ra, nàng cũng không chết.

Nhìn thấy người còn sống, sự áy náy trong lòng cũng đã giảm bớt không ít. Chỉ là lại có chút kỳ quái, trong loại hoàn cảnh như vậy, sao nàng có thể sống sót mà còn sống chứ?