Vô Tận Đan Điền

Chương 1078: Tranh giành tình nhân (hạ) (1)




- Các ngươi cũng quen Nhiếp Vân hay sao?

Người hỏi lần này không phải là Di Tĩnh mà là Dịch Thanh.

Đột nhiên xuất hiện một Di Tĩnh cũng thôi đi... Sao lại đột nhiên toát ra nhiều người như vậy chứ? Từ lời nói, dường như bốn nữ nhân này đều quen thuộc vô cùng với Nhiếp Vân, Hắn... Sao vừa mới rời khỏi mình thì lại hái hoa ngắt cỏ nhiều như vậy chứ? Hơn nữa mỗi một người đều ưu tú như vậy, xinh đẹp như thế, khí chất bất phàm như thế?

Dịch Thanh có cảm giác như sắp phát điên.

- Đương nhiên là quen, hơn nữa bốn người chúng ta, mỗi người đề có quan hệ không tầm thường với hắn. Không phải Nhiếp Vân không có nói cho các ngươi biết đó chứ? Ah, cũng đúng. Đối với không người quan trọng, không cần phải nói quá nhiều, Nhiếp Vân chính là người như vậy, mong các ngươi bỏ quá cho!

Mộ Thanh vừa cười vừa nói.

Ngữ khí của nàng tuy rằng hiền lành, nhưng mà thái độ và hành động cùng với thanh âm đều mang theo thái độ ta thân mật với Nhiếp Vân hơn, khiến cho đám người Di Tĩnh, Hoắc Dĩnh, Dịch Thanh thiếu chút nữa tức giận tới mức ngất đi.

- Vô sỉ!

- Quá vô sỉ!

- Làm nữ nhân không ngờ lại không biết xấu hổ như thế, quá đáng!

Đám người Di Tĩnh, Hoắc Dĩnh, Dịch Thanh đồng thời quát, hoàn toàn nhìn không ra vừa rồi các nàng còn đối chọi gay gắt, địch ý vô cùng.

Nhất là Di Tĩnh, ngay cả lời nói song tu, cởi sạch y phục cũng thể nói ra, không ngờ lại còn nói Mộ Thanh không biết xấu hổ, khiến cho hai người Hoắc Dĩnh cũng phải im lặng một hồi.

Nếu nói không biết xấu hổ, ngươi có thể xếp hạng thứ nhất a...

- Ta mù rồi sao?

- Ta không nhìn nhâm đó chứ?

Rất nhiều đệ tử vây xem chung quanh nhìn thấy mấy mỹ nữ chói mắt nhất trong tám đại tông môn lại cùng tụ họp lại một chỗ. Lại cùng vì một nam nhân mà tranh giành tình nhân. Tất cả đều cảm thấy thiên địa sụp đổ, triệt để phát điên.

Tủy ằng tám đại tông môn cũng có không ít nữ đệ tử, nhưng mà cẩn thận tính toán. Bảy nữ tử này, vô luận dung mạo khí chất hay là thực lực, tuyệt đối đều có thể xếp trong top bảy! Những người khác so sánh với các nàng cũng chẳng khác gì rác rưởi.

Trước kia nhìn thấy mấy người này, cả đám cao ngạov tiên nữ, bộ dáng cự tuyệt ngàn dặm. Mà bây giờ lại cùng ở một chỗ, vì một nam nhân mà tranh giành tình nhân, thậm chí còn nói ra được các lời như song tu, cởi y phục. Chuyện này đã triệt để phá vỡ nhận thức của bọn hắn.

Con bà nó, nam nhân này là ai chứ? Mẹ nó đây mới là nam nhân a, nếu như ta có thể có được loại diễm phúc này, đừng nói là bảy người. Cho dù một, có chết cũng đáng!

Rất nhiều đệ tử đều ao ước, nước mắt chảy dài.

Người so với người sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Sao ta lại không có loại diễm phúc này chứ? Không được nữ tử xinh đẹp như vậy vừa ý?

- Sư huynh, kỳ thật sư muội ta đối với sư huynh cũng là loại tâm ý này a!

Một nữ tử lớn lên giống như khủng long có chút xấu hổ nhìn về phía sư huynh anh tuấn cao lớn trước mặt nàng.

Sư huynh này trước kia tầm mắt còn thấp, còn cảm thấy khủng long sư muội này lớn lên rất có ý vị. Thế nhưng nhìn thấy phong thái tuyệt thế của đám người Hoắc Dĩnh, hắn lập tức cảm thấy trời long đất lở, nhật nguyệt vô quang.

- Cút sang một bên!

Sư huynh này quát.

- Làm sao vậy sư huynh? Chẳng lẽ huynh không yêu ta sao? Chẳng lẽ thật sự không yêu ta sao? Chẳng lẽ thật sự, thật sự, thật sự không yêu ta sao? Đêm qua sư huynh còn gọi ta là Tiểu Điềm Điềm, còn cùng với người ta nhìn ngắm những ngôi sao a.

Khủng long sư muội kia hạnh phúc nói.

- Ọe...

Sư huynh và mọi người đều toàn bộ nôn mửa…

Người với người không thể so sánh. Các nàng đều ưa thích nam nhân kia. Có nhiều mỹ nữ ưa thích như vậy mà ta lại cùng với một khủng long đi xem những ngôi sao… Xem con bà ngươi a, ta nhìn ngươi giống như tinh tinh, còn là đại tinh tinh a!

Mấy nhà vui mấy nhà buồn, đoán chừng sau khi nhìn thấy bảy người này, không biết lại có bao nhiêu đôi tình lữ phải chia tay...

- Đừng có suy nghĩ nữa, người các nàng nói chính là Nhiếp Vân!

- Nhiếp Vân? Chẳng lẽ là Nhiếp Vân dương danh thiên hạ kia? Tông chủ chưa bao giờ lộ diện của Kiếm Thần tông?

- Đương nhiên là hắn rồi. Không phải là hắn thì còn người nào có thể khiến cho bảy người đồng thời ái mộ cơ chứ? Ngươi nhìn bộ dáng của các nàng kìa. Vừa nhìn đã biết đều có hảo cảm với Nhiếp Vân này, tâm hồn thiếu nữ đã có hình bóng hắn. Những nữ nhân này là nữ thần của ta, thần tượng của ta a. Ai nha. Trái tim của ta không chịu được tổn thương này rồi.

- Thật sự là đúng với một câu nói, củ cải trắng đều để cho heo ăn. Nhưng mà con mẹ nó, sao ta lại không có được một cây củ cải trắng nào chứ...

- Đổ mồ hôi, nếu quả thật để cho ngươi mới thực sự là củ cải trắng để cho heo ăn nha.

- Khục khục, ngươi nói chuyện có thể chừa chút khẩu đức được không? Tuy rằng Nhiếp Vân kia là thần tượng của ta, ngươi cũng không thể hạ thấp ta như vậy a? Đúng rồi, thấy không, Nhiếp Vân này chẳng những ngủ với hôn thê của Di Hoa tông chủ mà còn thu phục muội muội của hắn. Thật là lợi hại a!

- Vô luận là Hoắc Dĩnh Thánh nữ hay là muội muội Di Tĩnh của hắn. Dáng người, khí chất kia... Bà mẹ nó, nước miếng nhịn không được chảy xuống rồi. Ai mang giấy ra đây, máu mũi của ta...

Bảy nữ giằng co dẫn tới bạo động không nhỏ, tất cả nam đệ tử xem náo nhiệt chung quanh đều cảm thấy trái tim mình có chút không chịu nổi. Đồng thời sung bái tới tận đáy lòng với nam nhân gọi là Nhiếp Vân kia.

Nhiếp Vân này thời gian thành danh cũng không dài, chỉ là mỗi một chuyện hắn làm đều kinh thiên động địa, vô cùng kinh người.

Đương nhiên, nếu so với tình cảnh thất nữ tranh giành trước mắt mà nói, hoàn toàn không cùng một cấp bậc a. Con bà nó, nam nhân bình thường có một nữ nhân như vậy ưu ái đã phải thắp nhang thơm cầu nguyện rồi. Đột nhiên có nhiều như vậy, hơn nữa tất cả đều sặc sỡ loá mắt như thế, nam nhân này sống kiếp này quả thật đáng giá...

- Đúng vậy a, đối với người không quan trọng thì Nhiếp Vân sẽ không để ý tới. Dù sao thời gian ta và hắn ở chung hơn hai tháng. Một chữ cũng không có nhắc tới các ngươi! Ah, các ngươi tự giới thiệu một chút đi, vạn nhất các ngươi là tiểu di mụ của Nhiếp Vân, hoặc là tiểu chất nữ, như vậy chúng ta cũng không thể đắc tội a…

Đối với lời trào phúng của Mộ Thanh, Di Tĩnh đâu có chịu thiệt cơ chứ? Nàng cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước rồi nói.