Tử Hoa động phủ là pháp bảo loại động phủ, cũng có linh tính, bất quá vô cùng yếu, có thể xem nhẹ là không có. Nhưng mà chỉ cần có linh tính thì có thể tự chủ lựa chọn. Xem ra nơi này có đồ vật nào đó hấp dẫn nó. Mới khiến cho thứ này xuất hiện hành động khác thường như thế.
Theo sát sau động phủ, chậm rãi đi về phía trước, đi ước chừng hơn trăm thước thì một cái sân rộng lớn bằng phẳng xuất hiện trước mắt hắn.
- Ồ? Không ngờ lại có người?
Nhìn về phía quảng trường, một bóng người đang đứng ở trong đó, trong lòng Nhiếp Vân căng thẳng, âm thầm tích tụ lực lượng, phòng bị phiền toái không cần thiết xảy ra. Nhưng vào lúc này, bóng người kia quay đầu lại về phía hắn.
- Sao nàng lại ở đây?
Thấy rõ bộ dáng của bóng người, toàn thân Nhiếp Vân chấn động, một tiếng thét kinh hãi từ trong miệng hắn thốt ra.
Người xuất hiện ở trước mặt hắn không phải là người nào khác mà chính là tình lữ kiếp trước kiếp này, Đạm Đài Lăng Nguyệt!
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Chuyện này cũng quá cổ quái a!
Chẳng lẽ hiểm địa nàng muốn đi chính là chỉ chỗ này? Không đúng, hiểm địa nàng nói phải hai tháng sau nữa mới đi. Hơn nữa nếu như hắn đoán không sai, hẳn là chỗ kia kiếp trước. Chỗ đó cách xa nơi này vạn dặm, căn bản không thể là nơi này được.
Lại nói, nơi này là bi lâm của tô tiên Hóa Vân tông, không có bất kỳ chút nguy hiểm nào, cũng thể gọi là hiểm địa được.
- Ngươi... Sao ngươi lại ở đây?
Dường như Đạm Đài Lăng Nguyệt cũng rất kỳ quái khi nhìn thấy Nhiếp Vân xuất hiện. Nàng sửng sốt một chút.
- Trong lúc vô tình ta đi vào nơi này!
Nhiếp Vân cười khổ, đối với vị tình lữ kiếp trước kiếp này hắn cũng không muốn giấu diếm.
- Ta được Đông trưởng lão lợi dụng đại thủ pháp đưa vào trong a.
Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
Nói tới Đông trưởng lão nàng cũng không gọi là sư phụ, cũng có thể là sợ trong lúc nhất thời Nhiếp Vân phản ứng không kịp cho nên mới cố ý nói như vậy.
- Đông trưởng lão, thì ra là thế!
Nhiếp Vân gật gật đầu.
Đạm Đài Lăng Nguyệt là đệ tử của Đông trưởng lão, thời không triều tịch hắn cũng có thể tiến vào một cách khó hiểu. Đông trưởng lão là người có thực lực mạnh nhất trong Tứ đại Vô Thượng trưởng lão, tư lịch lại già nhất, đưa đồ đệ vào có lẽ cũng không có gì là khóc a.
- Nàng tới nơi này làm gì?
Nhiếp Vân cười khổ.
Hắn muốn tiến vào bi lâm, mục đích rất đơn giản, đó là tìm kiếm Võ Đạo chi khí, cảm ngộ nó một chút để trở thành Võ Đạo sư. Nhưng mà nàng vào để làm gì cơ chứ? Nàng không có Pháp quyết vô danh, không có khả năng diễn sinh thiên phú đan điền nha.
Nếu như không có thứ này, như vậy bi lâm cũng chỉ là nơi tế tự, cũng không có quá nhiều chỗ hấp dẫn người khác.
- Là Đông trưởng lão bảo ta tới đây. Người nói Hóa Vân tông đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, bảo ta tiến vào nơi này tìm một truyền thừa có khả năng đạt được, sau đó cứu vớt tông môn!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
- Sinh tử tồn vong? Xem ra Đông trưởng lão đã biết!
Nghe thấy nàng nói, Nhiếp Vân khẽ gật đầu.
Xem ra Đông trưởng lão đã biết rõ chuyện sắp xảy ra với Hóa Vân tông, hắn ta đã biết rõ, như vậy nhất định các trường lão khác cũng đã biết. Có lẽ Hóa Vân tông sẽ vượt qua được cửa ải khó khăn này.
Đương nhiên chuyện này cũng không nhất định. Cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh đã bị yêu nhân chế ước và kiềm chế, một khi ra tay, chỉ sợ sẽ xuất hiện thêm rất nhiều biến cố. Chính bởi vì cân nhắc tới loại tình huống này cho nên hắn mới để cho đồ đệ Đạm Đài Lăng Nguyệt tiến vào bi lâm, hi vọng đạt được kỳ ngộ, có được truyền thừa.
Bi lâm của Hóa Vân tông giống như tế tự chi địa của Kiếm Thần tông vậy, ẩn chứa ý chí hài cốt của tổ tiên, đệ tử đạt được kỳ ngộ, đạt được tán thành là có thể nhận được truyền thừa nào đó. Nhất định thực lực sẽ đại tiến.
Tuy rằng loại kỳ ngộ rất nhỏ, thế nhưng có chút hi vọng còn hơn không, xem như là một loại hi vọng a.
- Nàng đã phát hiện ra cái gì chưa?
Suy nghĩ cẩn thận những điều này, Nhiếp Vân gật gật đầu, hỏi.
- Ta cũng vừa mới đi vào, còn chưa có phát hiện ra cái gì. Bất quá, dường như nơi này là một trận pháp che giấu, không biết bên trong ẩn giấu cái gì?
Đạm Đài Lăng Nguyệt chỉ về phía trước, chính là quảng trường trước mặt hai người.
Quảng trường trước mắt là một mảnh trống trải, không có thứ gì.
- Trận pháp che giấu?
Nghe nàng nói như thế, Thiên nhãn của Nhiếp Vân mở ra, cẩn thận nhìn qua phía quảng trường, quả nhiên hắn đã phát hiện ra chỗ bất thường.
Toàn bộ không gian quảng trường có chút vặn vẹo, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn không có gì, thế nhưng từ trình độ vặn vẹo đã nói rõ nhất định bên trong ẩn chứa bí mật nào đó.
- Nếu như Lăng Nguyệt suy đoán không ai, thứ ngay cả Thiên nhãn cũng không nhìn thấu, chỉ sợ trận pháp che giấu này rất đáng sợ!
Nếu không gian vặn vẹo này thực thật sự là do trận pháp này làm ra, như vậy Nhiếp Vân cũng không thể không sợ hãi thán phục sự đáng sợ của trận pháp này.
Thiên nhãn tấn cấp đến hình thái thứ hai, trên cơ bản rất nhiều trận pháp đều có thể nhìn thấu. Thế nhưng trận pháp vặn vẹo này không ngờ lại khiến cho bản thân hắn dưới tình huống này còn không nhìn ra được. Thậm chí cũng không thấy được bất luận một chút đầu mối gì. Trình độ đáng sợ, quả thực đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, nghe rợn cả người.
Thứ này không nhận ra, như vậy sao có thể đi vào? Nhiếp Vân có chút buồn rầu.
- Động phủa của ngươi dường như có tác dụng cảm ứng với trận pháp. Chúng ta có thể đi theo phía sau nó, có lẽ có thể đi vào!
Thấy Nhiếp Vân nhíu mày, đột nhiên Đạm Đài Lăng Nguyệt lên tiếng.
- Ồ? Đúng rồi!
Nghe thấy lời nói của nàng, ánh mắt của hắn sáng ngời, giương mắt lên nhìn qua. Quả nhiên hắn đã thấy Tử Hoa động phủ đang lơ lửng trên sân rộng, chậm rãi xoay tròn, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
Bất quá, tìm một vòng, dường như vẫn không có bất kỳ chút hiệu quả nào.
- Dường như không được!
Nhìn thấy bộ dạng của động phủ như vậy, Nhiếp Vân lắc đầu.
Cho dù Tử Hoa động phủ có thể cảm ứng đồ vật bên trong trận pháp kín đáo này. Nhưng mà ý niệm của bản thân động phủ quá thấp, không thể công kích, như vậy khó mà phá trận. Mà một khi như vậy sao có thể tiến vào được?
- Ha ha, động phủ quá lớn đương nhiên không được rồi. Ngươi có thể thử động phủ chi tâm xem. Có lẽ sẽ có điểm phù hợp nào đó thì sao?
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Đạm Đài Lăng Nguyệt cười nhạt một tiếng.