Vân Huyên còn chưa nói lời nào thì một trong mấy lão giả ngồi uống rượu một bên hừ lên, thanh âm không nhanh không chậm, âm dương quái khí.
- Di Huyết, đây là chuyện của tông môn chúng ta, còn chưa tới phiên ngươi xen vào!
Nhìn về phía người vừa mới mở miệng nói chuyện, Hồng Y trưởng lão hét to.
Di Huyết, tiền nhiệm tông chủ của Di Thần Tông, Vô Thượng trưởng lão, sư phụ Di Hoa. Không ngờ lần này hắn lại tự mình đến đây.
- Sao nào? Nói chúng chỗ đau của ngươi sao? Thân thẳng thì không sợ bóng nghiêng, nếu như trong lòng ngươi không có mờ ám thì nói thế nào mặt cũng không đổi sắc mới đúng. Mà không giống như bây giờ, tìm không ra lý do là lập tức chửi loạn! Đường đường là Vô Thượng trưởng lão, không chủ trì công bằng, không tôn trọng sự thật, lại cho đi đỡ người Hóa Vân tông lên làm tông chủ. Hóa Vân tông cho ngươi chỗ tốt gì mà khiến ngươi ngay cả cơ nghiệp tổ tiên lưu lại cũng không quan tâm?
Di Huyết cười lạnh liên tục, lời nói không dài thế nhưng lại đem đại nghĩa kéo tới trước mặt. Đổ một bát nước bẩy lên người Hồng Y trưởng lão.
- Đúng vậy, tuy rằng đây là chuyện của Kiếm Thần tông. Chúng ta chen miệng vào không được. Nhưng mà tám đại tông môn đồng khí liên chi, nếu như Hồng Y ngươi đi ngược lại, đẩy Kiếm Thần tông vào hoàn ảnh vạn kiếp bất phục, như vậy chúng ta cũng phải ra tay quản một chút.
- Đúng vậy a, ngươi luôn miệng nói Vân Huyên tông chủ xúc phạm môn quy. Như vậy ta hỏi ngươi, Bạt kia hiện giờ đang ở đâu? Kiếm Thần chi kiếm ở đâu? Ngươi mang thứ đó lấy ra, không có chứng cớ thì nói gì chả được. Như vậy ta còn có thể nói ngươi là yêu nhân nằm vùng, dã tâm phải tru sát a.
- Không cần nói nhảm nhiều như vậy, ngươi gọi Nhiếp Vân tông chủ kia ra đây? Gọi hắn ra đi, loại tình huống này còn bế quan cái rắm? Ta thấy hắn ta căn bản không ở trong tông môn a. Ha ha, đường đường là chưởng giáo, không ở trong tông môn, dường như vị chưởng giáo này cũng không xứng đáng a!
Di Huyết dẫn đầu lên tiếng, mấy Vô Thượng trưởng lão đang uống rượu khác cũng nở nụ cười. Khi nói chuyện cũng không có lưu tình, toàn bộ đều giúp đỡ Vân Huyên, đầu mâu chỉ thẳng về phía Hồng Y trưởng lão và Nhiếp Vân, lời nói cay nghiệt.
Xôn xao!
Lời nói của mấy người này giống như lần nữa ném hòn đá lên trên mặt nước bình tĩnh, lập tức dẫn tới gợn sóng to lớn.
Rất nhiều đệ tử trong tông môn vốn đã cảm thấy kỳ quái về việc tông môn đột nhiên đổi tông chủ, hiện tại lại càng nhìn nhau, hi vọng Tứ đại Vô Thượng trưởng lão có thể đưa ra lời giải thích thích hợp.
- Các ngươi...
Nhìn thấy vẻ mặt của rất nhiều đệ tử cùng với vẻ mặt chủ trì công đạo của mấy vị cao thủ khác tỏng tông môn, vẻ mặt Hồng Y trưởng lão đỏ lên.
Bạt mất đi yêu hạch, đã biến thành thi thể bình thường, hơn nữa lại mai táng ở nơi tế tự, cũng không thể vì chứng minh lời nói của hắn mà lại lần nữa khiến thi thể tổ tiên không được nghỉ ngơi a! Về phần Kiếm Thần chi kiếm đã bị tông chủ Nhiếp Vân luyện hóa mang đi, sao có thể lấy ra được chứ?
Dường như đối phương đã sớm đoán ra được tình huống này cho nên vừa nói mấy câu đã làm cho hắn không có cách nào phản bác, không có cách nào xuất ra chứng cứ.
- Sao nào? Cũng không nói được sao? Không lấy ra được chứng cớ vu hãm, đường đường là Vô Thượng trưởng lão, vu hãm tông chủ phải chịu tội gì?
Thấy vẻ mặt của Hồng Y trưởng lão, Vân Huyên cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước. Hai tay chấn động, dường như đại nghĩa trong thiên hạ đều đứng ở phía nàng:
- Vân Huyên ta tự nhận sau khi lên làm tông chủ đối với bốn vị lễ ngộ có thừa. Cũng không có không tôn kính, mà các ngươi lại bức bách ta. Đuổi tận giết tuyệt, nếu như không phải lúc trước chạy nhanh thì nhất định ta đã sớm rơi vào độc thủ của các ngươi rồi!
- Đuổi tận giết tuyệt? Khi nói chuyện ngươi cũng nên nghĩ tới lương tâm, nếu như không phải chúng ta ra tay thì ngươi đã sớm chết rồi..
Nghe thấyVân Huyên nói vậy. Tứ đại trưởng lão đồng thời rống to, thiếu chút nữa không có bị tức chết.
Ban đầu ở tế tự chi địa, nếu như không phải bốn người bọn họ xuất thủ cứu giúp, Vân Huyên này đừng nói là đào tẩu, chỉ sợ đã sớm bị Nhiếp Vân giết chết rồi a!
Không nghĩ tới trước đó nhất thời hồ đồ lại để lại tai họa ngầm lớn như vậy!
- Đúng là các ngươi xuất thủ, bất quá không phải là cứu ta. Mà là ta mạng lớn, bằng không sao ta có thể sống đến bây giờ chứ?
Ngắt lời bốn người, trên mặtVân Huyên hiện lên nụ cười âm lãnh, thanh âm to rõ, phá tan mây xanh.
- Vân Huyên ta thân là tông chủ Kiếm Thần tông, cho dù có làm sai chuyện gì thì cũng có thể tổ chức đại hội tông môn, tuyên bố hành vi phạm tội. Sau khi xác nhận thì mới có thể chấp hành môn quy, bốn người bọn họ dưới tình huống tất cả mọi người không biết rõ lại dám ra tay với ta. Như vậy chỉ có thể nói rõ trong lòng bọn hắn có quỷ!
- Kính xin chư vị tiền bối, làm chủ cho ta, giải sạch nỗi oan này cho ta!
Nói đến đây, Vân Huyên đột nhiên ôm quyền nói với đám người Di Huyết.
- Vân Huyên tông chủ nói rất đúng. Nàng thân là tông chủ, cho dù có làm sai chuyện gì thì cũng có thể tổ chức đại hội tông môn huỷ bỏ địa vị tông chủ của nàng. Chứ không phải vụng trộm xử quyết, xem ra trong chuyện này quả nhiên có mờ ám!
- Đúng vậy a, không có mờ ám ở bên trong thì tại sao tới lúc này Nhiếp Vân kia còn chưa hiện thân? Vừa nhìn đã biết rõ chột dạ, căn bản không phải là Kiếm Đạo sư gì đó. Cố ý nói như vậy là muốn che dấu tội ác của mình!
- Đáng giận, đáng giận, nhiều người chúng ta như vậy lại bị bọn hắn coi là khỉ đùa giỡn. Thực sự là quá phận a...
Lời nói của Vân Huyên lần nữa kích thích các đệ tử. Dường như các đệ tử từ trong lời nói đã tìm được chân tướng. Cả đám lần nữa nhìn về phía đám người Hồng Y, ánh mắt tràn ngập vẻ bất thiện.
Mà ngay cả những đệ tử vốn là đứng sau lưng đám người Hồng Y ánh mắt mỗi người đều rời rạc.Bắt đầu tin tưởng lời nói của Vân Huyên.
Không thể không tin a, lời nàng nói quả thực rất có tính đầu độc, mà ngay cả Hồng, Hoàng, Lam, Hắc Tứ đại trưởng lão cũng không thể phản bác được.
Dù sao, huỷ bỏ chưởng giáo tông môn là chuyện oanh động Phù Thiên đại lục. Mà tứ đại trưởng lão đã khiến cho trong lòng mọi người có cảm giác là nói bỏ là bỏ. Trước đó không có một tia dấu hiệu nào. Hơn nữa vị tông chủ vừa mới xác lập, ngay cả đại điển kế vị cũng không có, thậm chí đệ tử bình thường cũng không biết bộ dáng đối phương thế nào, quả thực là trò cười.