- Vũ Huân trưởng lão, dù sao công pháp Thiên cấp không có ở chỗ này. Chúng ta có thể tự do quan sát một vòng, trong vòng ba ngày sẽ đi ra có được hay không?
Nhìn thấy thế giới trước mắt rộng lớn vô cùng, bảo vật chồng chất như núi, Nhiếp Vân cười cười, quay đầu nhìn về phía Vũ Huân trưởng lão rồi nói.
Để hắn ta đi theo, muốn tùy ý quan sát sẽ rất là phiền toái, còn không bằng tự do quan sát, khi đó sẽ tự tại nhiều hơn.
Dù sao, bí mật của hắn thật sự quá nhiều, không nói đâu ra, thiên phú thiên nhãn, thiên phú thần thâu không thể thể hiện trước mặt người khác, để hắn ta đi theo sẽ không thể tùy ý thi triển.
- Ồ, được rồi!
Nhớ tới lời nói mà Hạ Tuyền từng nói qua, lại nghĩ tới thiếu niên này trước mắt có khả năng là Võ Đạo sư, Võ Huân cũng không do dự mà trực tiếp gật đầu, nói:
- Ba ngày sau, ta sẽ ở chỗ này tiếp đón các ngươi đi ra ngoài. Dụng tâm lựa chọn đi, cho dù không có tu luyện, thì đá nhiều cũng có thể công ngọc, nhìn nhiều một ít, đối với việc tu vi tấn cấp của các ngươi có thể sẽ có dẫn dắt rất lớn a.
Có thể trẻ tuổi như vậy đã có loại thực lực này, ba người trước mắt cái này đều là người có đại kỳ ngộ. Công pháp Địa cấp trở xuống của Hóa Vân tông có thể có trợ giúp rất lớn với những người khác, nhưng mà đối với ba bọn họ mà nói, cũng không có tác dụng quá lớn.
Bất quá, học tập nhiều chung quy cũng không có chỗ xấu, học thức uyên bác đối với việc đột phá cũng có chỗ tốt rất lớn.
- Đa tạ Vũ Huân trưởng lão!
Hai người Cảnh Hồng, Lưu Tế vội vàng gật đầu.
- Được rồi!
Vũ Huân trưởng lão nở nụ cười, không nói thêm lời nào mà quay người đi ra ngoài, trong nháy mắt đã biến mất.
- Ha ha, xem ra lần này hai người chúng ta đều dính lây ánh sáng của Vân Phong huynh rồi a. Bằng không sao có thể tùy ý đi dạo ở chỗ này ba ngày chứ? Loại đãi ngộ này chỉ sợ chỉ có Vô Thượng trưởng lão mới có được mà thôi!
Cảnh Hồng, Lưu Tế cũng không ngốc. Từ trên thái độ của Hạ Tuyền, Vũ Huân trưởng lão là có thể nhìn ra sở dĩ lần này có ưu đãi như vậy, nhất định là dính quang mang của thiếu niên này.
- Ha ha, không cần khách khí như thế!
Đối với hai người này mà nói, Nhiếp Vân cũng không có giả vờ giả vịt. Hắn mỉm cười, nhìn về phía Cảnh Hồng rồi nói:
- Tuy rằng hiện tại ngươi đã là Thái thượng trưởng lão, nhưng mà lời nói gia nhập Phong Vân minh được định ra khi còn là đệ tử hạch tâm a. Cho dù làtông chủ cũng không quản được. Cho nên, ngươi vẫn là người liên minh chúng ta, về sau chỗ tốt liên minh sẽ hỏi vị Thái thượng trưởng lão như ngươi a!
Tông môn có quy định, Thái thượng trưởng lão không thể gia nhập cái gọi là liên minh của đệ tử hạch tâm. Nhưng mà khi Cảnh Hồng gia nhập Phong Vân minh vẫn chỉ là đệ tử hạch tâm. Cho nên cho dù là môn quy cũng không có cách nào thay đổi sự thực đối phương là thành viên của Phong Vân minh, đã có chỗ dựa như thế, không cần mới là lạ.
- Yên tâm đi, đầy là điều tự nhiên!
Cảnh Hồng cười nói.
- Đáng tiếc a, đáng tiếc. Ta thật ngốc, không ngờ trước đó không có gia nhập Phong Vân minh, ài...
Nghe thấy hai người nói chuyện, Lưu Tế bên cạnh giả vờ giả vịt lắc đầu.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, đám người Nhiếp Vân đều cười ha hả, trong tiếng cười, ngăn cách giữa ba người triệt để bị xóa bỏ.
- Được rồi,không nhiều lời với các ngươi nữa. Ta thấy chúng ta vẫn nên phân tán ra đi, ta đi trước một bước.
Cười xong, Nhiếp Vân ôm quyền nói một tiếng với hai người, lại dãn đầu đi về phía trước.
- Cáo từ!
Hai người Cảnh Hồng, Lưu Tế gật gật đầu, ôm quyền rời đi. Chỉ chốc lát đã triệt để biến mất.
- Ha ha, các loại công pháp ta không có hứng thú, chỉ mong nơi này có khí tức đặc thù có thể làm cho Pháp quyết vô danh vận chuyển!
Thấy mọi người đều rời đi, Nhiếp Vân nhanh chóng bay vút về phía trước, hít sâu một hơi, trong mắt có quang mang lập loè, hai tay vì hưng phấn mà nắm chặt.
Đối với Nhiếp Vân mà nói, điểm quan trọng nhất chính là tìm được khí tức đặc thù có thể diễn sinh đan điền, tiến hóa thiên phú, thiên phú càng nhiều thì thực lực càng mạnh.
Kiếp trước cho dù thường xuyên ra vào Tàng Bảo Các của Hóa Vân tông, thế nhưng lúc đó hắn cũng không có Pháp quyết vô danh, cũng không biết bên trong thứ nào có ẩn chứa khí tức đặc thù có thể làm cho nó vận chuyển. Cho nên, kinh nghiệm của hắn hoàn toàn không có giá trị tham khảo, chỉ có thể một lần nữa cảm ứng lục lọi mà thôi.
Thân thể nhoáng một cái, Thiên Nhãn đan điền và thiên phú thần thâu đồng thời vận chuyển, Phượng Hoàng chi dực của Nhiếp Vân khẽ vỗ, rất nhanh đã phi hành về phía trước.
Thiên nhãn dò xét nguy hiểm, thần thâu thì tìm kiếm bảo vật, hai đại thiên phú cùng thi triển, như vậy mới có thể bảm đảm không có cá lọt lưới, đạt được chỗ tốt lớn hơn.
Có hai loại thiên phú này làm chỗ dựa, không cần giống như người khác, mỗi khi thấy được vật nào cũng phải dò xét một phen, muốn biết đồ vật có trân quý hay không, bằng vào thiên phú thần thâu là nhìn ra được bảo quang mạnh yếu thế nào. Khi đó hoàn toàn có thể đoán ra được.
Bảo Quang mạnh, như vậy nhất định bảo vật này trân quý, yếu, như vậy không cần nghiên cứu làm gì.
Cứ như vậy, tốc độ tiến lên của Nhiếp Vân rất nhanh, qua mấy tức đã phi hành mấy trăm thước, xuất hiện ở phía trước là một dòng sông hoàn toàn do võ kỹ tạo thành.
Trong sông có đủ loại võ kỹ, không ngừng diễn biến, tản mát ra quang mang sáng chói.
Tàng bảo khố của Hóa Vân tông, đem các loại bảo tàng phong ấn vào trong đó. Thời gian dài, vô luận là bảo vật hay là võ kỹ, đều đã có linh trí của mình, hơn nữa linh khí chung quanh hùng hậu cũng đã biểu hiện đẳng cấp của chúng mạnh yếu ra sao.
Dòng sông này thoạt nhìn giống như gợn sóng, nhưng trên thực tế toàn bộ đều do võ kỹ tạo thành, mỗi một lạoi võ kỹ đều đại biểu cho lý giải đạo đại của người sáng tạo ra nó, đồng thời còn là diễn hóa đại đạo.
Mỗi người đều có lý giải khác biệt, bất quá, đến cuối cùng thì trăm sông sẽ đổ về một biển, vạn pháp quy nhất.
- Những thứ này đều không kém, thế nhưng cấp bậc chiêu số quá kém, còn kém xa Ma Ha thần chưởng, Bất Động Minh vương quyền,dù có tu luyện vô ích!
Từ không trung bay qua, chỉ nhìn thoáng qua thì Nhiếp Vân đã biết rõ cấp bậc những võ kỹ này quá thấp, đối với bản thân mình chẳng những không có trợ giúp mà một khi không cẩn thận còn sẽ có chỗ hỏng.