Pháp quyết vô danh có thể làm tăng độ rộng khí hải đã khiến cho hắn rất giật mình rồi. Không nghĩ tới lại có pháp quyết có cùng công hiệu như vậy. Tuy rằng không biết phương pháp tu luyện cụ thể của Vạn Khoảnh chi thân, nhưng mà có thể làm cho Nạp Hư Cảnh đỉnh phong có khí hải hùng hậu vượt qua cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh, nhất định là không đơn giản.
- Đây chỉ là một điểm mà thôi, nghe nói thân pháp của Cảnh Hồng cũng nhanh vô cùng. Ngay cả Lưu Tế xếp thứ hai trên tiềm lực bảng cũng bị hắn dùng một chiêu đánh bại, không có chút năng lực phản kháng nào.
Trúc Âm nói tiếp:
- Cho nên khi minh chủ chiến đấu với hắn nhất định phải cẩn thận, tốt nhất không nên so tiêu hao và tốc độ với hắn, như vậy rất là bất lợi!
- Đúng vậy, hai thứ này là hạng mục hắn mạnh. Nếu như không đối chiến cùng hắn trên hai phương diện này, có lẽ cũng có thể có một ít phần thắng!
Nói tới đây Âu Dương Thế Hùng nhịn không được lắc đầu một cái:
- Kỳ thật minh chủ không nên đáp ứng như vậy a. Bất kể nói thế nào, thời gian người tu luyện quá ngắn, nếu như để cho người tu luyện thêm một năm hoặc là nửa năm nữa. Muốn đánh bại hắn quá dễ dàng, mà bây giờ chỉ sợ có chút khó khăn!
- Ta sẽ cẩn thận
Thấy hai người thật tâm lo lắng cho mình, Nhiếp Vân cười cười, đang định nói cho hết lời thì đột nhiên toàn bộ Thiên ngoại thiên lắc lư một hồi. Một đạo quang mang thất thải chiếu rọi bầu trời, phía trên xuất hiện một đài tỷ thí bóng loáng.
Luận Thiên thai!
- Cảnh Hồng xếp thứ nhất trên Phá không bảng ước chiến Lưu Tế đứng thứ hai tại Luận Thiên thai, hiện tại bắt đầu tỷ thí!
Lập tức, một đạo thanh âm như tiếng sấm nổ vang vọng, vang vọng toàn bộ bầu trời.
- Cảnh Hồng còn khiêu chiến Lưu Tế sao?
- Xem ra hắn thực sự đã tới cửa ải, muốn đột phá rồi. Nếu không không có khả năng ước chiến Lưu Tế và minh chủ nữa.
- Tuy rằng lần trước Lưu Tế một chiêu đã bị thua trong tay người này. Thế nhưng hắn ta cũng không dễ dàng đối phó như vậy. Nghe nói lần này hắn khổ tu có cực tiến bộ lớn, mục đích chính là đánh bại Cảnh Hồng, một trận long tranh hổ đấu sắp bắt đầu!
- Xem ra Cảnh Hồng này đã sớm suy nghĩ kỹ trình tự khiêu chiến, trước tiên khiêu chiến Lưu Tế, sau đó lại khiêu chiến minh chủ. Xem ra hắn có tin tưởng tất thắng
Nghe hắn nói như vậy tất cả mọi người sững sờ, sau đó đều hiểu ra.
Xem ra Cảnh Hồng này có dã tâm rất lớn, liên tục khiêu chiến vài người, lợi dụng áp lực khiêu chiến, khiến cho bản thân mình triệt để đột phá.
Quả thực không biết ngoài Lưu Tế và minh chủ Vân Phong ra hắn ta còn khiêu chiến người nào nữa.
- Đi, chúng ta đi Lăng Tiêu đỉnh nhìn xem một chút. Cũng vừa vặn có thể nhìn xem Cảnh Hồng này dựa vào cái gì mà có tên tuổi như vậy!
Tất cả mọi người đều biết, Nhiếp Vân sao lại không biết được chứ? Cho nên đối với hành động của Cảnh Hồng hắn cũng phải âm thầm tán thưởng một câu.
Dám làm như vậy, quả thực là có phách lực.
Có thể trổ hết tài năng trong hàng ngũ đệ tử Hóa Vân tông, trở thành người đứng thứ hai, Lưu Tế kia nhất định cũng có thủ đoạn mạnh mẽ. Cho dù thực lực Cảnh Hồng mạnh mẽ, khiêu chiến phải loại nhân vật này sợ rằng cũng phải nghỉ ngơi một chút mới có thể tiếp tục khiêu chiến. Mà người này lại không, ngay sau đó còn hẹn khiêu chiến Nhiếp vân. Phần phách lực và gan dạ sáng suốt này hoàn toàn làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Dù sao, pháp lực của một người có hạn, cho dù Khí Hải có rộng lớn, liên tục chiến đấu một hồi thì cũng sẽ tiêu hao rất lớn. Không đi khôi phục lại tiếp tục chiến đấu, đối với bản thân là một chuyện cực kỳ không công bằng.
- Vâng!
Mọi người nhanh chóng bay tới Lăng Tiêu đỉnh.
Đám người Trúc Âm cũng báo danh tham gia thi đấu, bất quá hiện tại còn chưa bắt đầu mà đã xảy ra loại chuyện lớn này. Rất hiển nhiên, thi đấu chính thức giữa các đệ tử nhất định sẽ bị hoãn lại sau đó.
Trên quảng trường phía trước Lăng Tiêu đỉnh, rộng lớn vô cùng, trời xanh mây trắng, chung quanh có tiên hạc bay lượn, một chiếu cầu hoàn toàn do cầu vồng dựng lên xuất hiện trên không trung, phụ trợ khí tức tiên môn nồng đậm.
Thiên ngoại thiên cũng không phải là không gian mà Võ Đạo lão tổ mở ra, mà là thứ trong lúc vô tình hắn phát hiện ra!
Lúc ấy rất nhiều người đều muốn tranh đoạt bảo địa Vô Thượng này để thành lập đạo thống. Thế nhưng chỉ có Võ Đạo lão tổ chiến thắng, một lần hành động thành công đoạt được bảo địa.
Chính là bởi vì như thế cho nên khí tức của Thiên ngoại thiên rất là đặc biệt, tiên môn chi khí nồng đậm Là đối tượng mà các tông môn khác hâm mộ, cũng là cam đoan cho Hóa Vân tông xuất hiện nhân tài lớp lớp.
Bằng không cho dù Hóa Vân tông rất mạnh thì cũng không có khả năng vượt qua bảy đại tông môn khác quá nhiều, thực sự trở thành cự phách Phù Thiên đại lục.
Đương nhiên, có hưng thì có suy, có mạnh thì có yếu. Đây là quy luật tự nhiên, hiện tại Hóa Vân tông cũng bắt đầu đi tới thời kỳ suy sụp, địa vị cự phách đã không còn sót lại một chút gì.
- Thật là nhiều người a!
- Chỉ sợ toàn bộ các đệ tử trong tông môn đều tới a!
Mọi người đi tới quảng trường đã nhìn thấy dòng người tấp nập, cơ hồ liếc mắt nhìn không thấy tận cùng.
Bao nhiêu năm qua Hóa Vân tông chiêu thu rất nhiều đệ tử, hơn nữa lượng đệ tử bình thường, đệ tử hạch tâm càng kinh người, chỉ sợ đã quá trăm vạn.
Một vạn người đã đủ để coi là dòng người tấp nập rồi. Thế nhưng lại nhiều hơn gấp trăm lần, tình cảnh này không cần phải nói.
- Chúng ta đã tới chậm, không còn nơi nào đặt chân a!
- Càng tới gần Luận Thiên thai thì càng có thể nhìn thấy rõ trận chiến. Lợi ích có được, cũng lại càng lớn. Những đệ tử khác chỉ sợ đã sớm biết có trận chiến này cho nên vài ngày trước đã xếp hàng chờ đợi ở đây rồi!
- Xem ra chúng ta chỉ có thể ở phía xa nhìn vào thôi a.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, vị trí tốt đều bị chiếm hết, đám người Trúc Âm, Âu Dương Thế Hùng cười khổ.
Quan sát chiến đấu ở hiện trường so với việc quan sát qua bức màn của Thiên ngoại thiên hoàn toàn là hai loại khái niệm khác nhau. Mà quan sát ở hiện trường, có thể chiếm được vị trí đầu tiên cũng là tốt nhất. Bình thường loại vị trí này đều là do những đệ tử nhanh chân tới trước ngồi chờ mà có được. Cho dù có đưa ra chỗ tốt bọn hắn cũng không nhường a.
Mọi người đã tới chậm, xem ra cũng chỉ có thể đứng sau đám người quan sát mà thôi.
- Mau tránh ra!
- Chúng ta đang ngồi ở đây, sao phải tránh ra?