Vô Tận Cường Hóa

Chương 348: Phân phối nhiệm vụ




Thời gian chờ đợi có chút nhàm chán, sau hai mươi phút, Huyết Tinh văn chương rốt cục truyền đến nhắc nhở: “E3216 giải thoát Deckard Cain, được thưởng 300 điểm tích lũy.” “Tất cả nhiệm vụ màn I đã hoàn thành, mười phút sau sẽ tiến vào màn II, Lut Gholein.” Một cánh cổng truyền tống mở ra, mấy người Ôn Nhu Hồng Lãng đi nhanh ra từ bên trong, sau lưng là lính dù của Thẩm Dịch. Haby và Knight một trái một phải, che chở một ông lão mặc trường bào cao cổ, chính là Deckard Cain, sau cùng còn có một người, đúng là Hoằng Dận đội Long Nha, trước đó song phương đã sớm thỏa thuận, Hoằng Dận cũng giống như bọn Hoàng Thiên Ngưỡng, tiếp nhận an bài của Thẩm Dịch, phục vụ cho hắn trong nhiệm vụ lần này.

Vừa nhìn thấy Thẩm Dịch, Hồng Lãng toét miệng cười lớn: “Hê sếp, ngươi đoán thật sự quá đúng, Deckard Cain biết rõ làm sao hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp, lão già này chính là một quyển bách khoa toàn thư, có vấn đề gì cũng có thể hỏi lão.” Hóa ra ngay lúc Hồng Lãng vừa hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng, hắn liền nhận được nhắc nhở: gia tăng 100 điểm thân thiện với Deckard Cain. Ngươi có thể hỏi thăm vấn đề hoặc thỉnh cầu trợ giúp khác từ Deckard Cain, đồng thời khấu trừ độ thân thiện tương ứng.

Thế là Hồng Lãng liền nói cho Deckard Cain rằng mình hi vọng có thể trở thành một vị Cuồng chiến sĩ chân chính, nhưng không biết phải làm thế nào mới được. Deckard Cain nói cho Hồng Lãng, muốn trở thành một vị dũng sĩ chân chính, không chỉ phải có võ nghệ xuất sắc, mà còn cần sở hữu huân chương biểu tượng cho thân phận và võ lực.

Từ khi địa ngục xâm lấn thế giới loài người, quốc vương Lut Gholein đã ban bố lệnh chiêu mộ dũng sĩ, hiệu triệu các dũng sĩ đi đối phó quái vật địa ngục. Bất luận dũng sĩ nào cũng có thể đến đó hoàn thành nhiệm vụ quốc vương ban bố, một khi nhiệm vụ hoàn thành, có thể đạt được huân chương dũng sĩ.

Thật hiển nhiên, đây nên là phương thức mở ra nhiệm vụ nghề nghiệp trong thế giới Diablo.

Có điều sau khi lấy được đáp án, Hồng Lãng buồn bực phát hiện, độ thân thiện giữa hắn và Deckard Cain đã bị trừ đi mất 10 điểm.

Điều này khiến hắn cực kỳ bất mãn: Lão tử cứu ngươi tự do, lại chỉ có thể đổi đáp án cho mười vấn đề. Phải chăng Huyết Tinh đô thị quá keo kiệt, hay bản tính của ngươi vốn dĩ đã cay nghiệt như thế?

Ôn Nhu đi nhanh tới: “Nghe khẩu khí của Deckard Cain, lấy thực lực của chúng ta, hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp tuyệt không khó khăn, chỉ là không biết nó có xung đột với nhiệm vụ chính tuyến hay không.” Thẩm Dịch: “Chuyện này phải chờ nhận nhiệm vụ mới biết, đúng rồi, nhiệm vụ thất bại có hậu quả tai hại gì không?” “May mà không có.” “Vậy là tốt rồi. À, nếu Deckard Cain đã có độ thân thiện, như vậy đoán chừng còn có những phương pháp khác có thể gia tăng hữu nghị, mà thứ lão Cain có thể làm cho chúng ta, cũng sẽ không chỉ là trả lời vấn đề.” Về giá trị của Deckard Cain, tất cả mọi người đều có chung một nhận thức: ông ta chính là người trợ giúp hoàn thành nhiệm vụ. Có lẽ rời khỏi thế giới Diablo, ông ta không còn giá trị gì đáng nói, nhưng chỉ cần thân ở thế giới này, giá trị của ông ta có lẽ còn hơn cả ban thưởng Andariel.

Về phần đến cùng có thể phát huy bao nhiêu, vậy thì phải xem làm sao lợi dụng.

Thẩm Dịch lại bảo Hồng Lãng hỏi Deckard Cain có biết gì về công thức hợp thành Runeword không.

Deckard Cain rất sảng khoái nói cho Hồng Lãng là ông ta biết rất rõ. Có điều mỗi công thức đều cần khấu trừ 10 điểm thân thiện, tổ hợp Runeword có hơn mười loại, trước khi sưu tập đầy đủ đá rune, dẫu có hỏi cũng bằng thừa, nếu hỏi ra thứ không có tác dụng với mình, ngược lại lãng phí độ thân thiện, cho nên Hồng Lãng chỉ có thể tạm thời bỏ qua. “Từ từ sẽ đến, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh.” Thẩm Dịch cũng không quá để ý: “Đúng rồi, tình huống điểm tích lũy thế nào?” Ôn Nhu trả lời: “Hồng Lãng 450, Kim Cương 50, em 75, mập mạp 25.” Bởi vì điểm thưởng nhiệm vụ là giao cho Hồng Lãng phụ trách, bởi vậy Hồng Lãng độc chiếm 300 điểm tích lũy. Ngoài ra trong quá trình tiêu diệt toàn bộ thủ vệ, Hồng Lãng cũng là đại triển thần uy, một người xử lý hơn nửa giết chóc. Còn ba người khác, Kim Cương và mập mạp lực công kích thật sự quá thấp, cộng lại mới chiếm được 25% điểm cống hiến tích lũy.

Cũng may nhờ vậy mà hai người Hồng Lãng và Chu Nghi Vũ đều dẫn đầu thoát ly danh sách bị gạt bỏ.

Thẩm Dịch nghĩ nghĩ nói: “Thế cũng tốt, điểm thưởng nhiệm vụ kế tiếp liền giao cho Kim Cương và mập mạp đi, Ôn Nhu, em chịu khó một chút, tận khả năng thỏa mãn 450 điểm bằng điểm cống hiến tích lũy.” “Ừm.” Với Ôn Nhu mà nói, roi dài của nàng đúng là thích hợp quần chiến, muốn cày điểm tích lũy cũng không phải quá khó khăn. Lúc trước Hồng Lãng có thể đạt được điểm tích lũy cao như vậy, cũng là mọi người cố ý chừa cho hắn, một mặt trước hết để một người thoát ly danh sách gạt bỏ, mặt khác cũng là tận lực thỏa mãn nhu cầu của Đồ Lục.

Thẩm Dịch còn nói: “Đợi toàn bộ mọi người thoát khỏi danh sách bị gạt bỏ, nếu điều kiện cho phép liền tận khả năng giao việc chém giết cho Hồng Lãng, để cho hắn phá tan mức 1800 điểm.” “Làm gi?” Tất cả mọi người khó hiểu.

Thẩm Dịch cười cười: “Chỉ là muốn chơi một mẹo số học mà thôi…” Căn cứ yêu cầu của Huyết Tinh đô thị, người có điểm tích lũy lớn hơn 450, nhỏ hơn 900, tất cả điểm thưởng tích lũy giảm phân nửa, nếu vượt quá 1800 điểm, nhân đôi phần điểm vượt qua.

Căn cứ theo đó, Thẩm Dịch ý thức được, nếu để sáu người trong đoàn đội từng người đều đạt 900 điểm, như vậy phải cần 5400 điểm.

Nếu như tiến hành phân chia không đồng đều 5400 điểm này, chia thành 5 phần 450 điểm, phần còn dư lại sẽ là 3150 điểm, phần điểm vượt mức 1800 sẽ là 1350 điểm, nhân đôi lên, tổng điểm thưởng cuối cùng sẽ thành 5625 điểm, đội Đoạn Nhận khi không được thêm 225 điểm.

Đây là một bài toán số học rất thú vị, điểm bộ phận nhỏ giảm phân nửa, điểm bộ phận lớn lại tăng gấp đôi.

Trên cơ sở này, mỗi lần đội Đoạn Nhận kiếm được thêm 1 điểm tích lũy, đều tương đương được thêm 2 điểm, chỉ cần điểm tích lũy này là thêm trên đầu người có điểm tích lũy cao nhất kia —— thông qua việc hi sinh lợi ích của đại đa số người, thỏa mãn lợi ích cá nhân, từ đó gia tăng lợi ích chỉnh thể.

Chính vì thế, Thẩm Dịch mới làm ra quyết định để cho Hồng Lãng phụ trách chém giết.

Đương nhiên, đây có thể nói là lỗ hổng quy tắc, nhưng cũng chưa hẳn thật sự là lỗ hổng.

Bởi vì không ai có thể xác định thu hoạch của mình.

Chiến đấu là một môn học vấn đối kháng, không phải toán học. Chiến đấu là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đánh bại đối thủ, mà không phải ta đánh xong lượt này tới lượt ngươi đánh. Không ai có thể cam đoan mình chỉ dựa vào điểm cống hiến là có thể thỏa mãn yêu cầu 450 điểm tích lũy. Mà một khi không đạt được tiêu chuẩn này, chính là vận mệnh bị gạt bỏ.

Bởi vậy chỗ sơ hở này là lỗ hổng, nhưng cũng là một thử thách to lớn. Nó có thể mơ hồ nắm chắc, nhưng không cách nào khống chế tinh chuẩn. Không phải mới phát hiện được lỗ hổng đã là ngon, quan trọng hơn là phải có năng lực nắm chắc lỗ hổng này, lợi dụng được nó.

Cho nên Thẩm Dịch chỉ có thể cho mọi người thoát khỏi cửa tử vong trước, sau đó mới chấp hành kế hoạch.

Bất quá Kim Cương lập tức nói: “Nếu như trước hết để cho ta và mập mạp cầm điểm thưởng tích lũy, lại chấp hành kế hoạch, sẽ xuất hiện một nghịch lý. Sau khi tất cả chúng ta thoát khỏi danh sách tử vong, chúng ta vẫn phải tiếp tục tiến hành nhiệm vụ kế tiếp, chúng ta không có khả năng để một mình Hồng Lãng tham dự chiến đấu, bởi vậy, chúng ta nhất định sẽ phân bớt điểm cống hiến tích lũy của hắn. Một khi hắn không cách nào đột phá cửa khẩu 1800 điểm, mà chúng ta cũng không đạt tới 900 điểm tích lũy, như vậy ngược lại sẽ dẫn tới lãng phí điểm. Ví dụ như Hồng Lãng được 1700 điểm, những người khác đạt được 800 điểm. Vậy có nghĩa năm người khác mỗi người lỗ hết 400.” “Đúng vậy.” Thẩm Dịch cười nói: “Dù sao cũng phải nói, đây vừa là một lỗ hổng số học, vừa là một cái bẫy số học. Biện pháp tốt nhất, chính là toàn bộ những người khác chỉ dựa vào điểm cống hiến tích lũy thoát khỏi danh sách tử vong, nhưng làm vậy mạo hiểm quá lớn, chẳng may có người không đạt được 450 điểm tích lũy, cũng sẽ bị gạt bỏ.” Mọi người đều nhìn mập mạp, với lực công kích của thằng này, hơn phân nửa là đánh tới độ khó cấp ba cũng không vớt đủ 450 điểm tích lũy. Lúc trước 300 điểm cống hiến, ba người chiến đấu, hắn chỉ lấy được mỗi 25 điểm, còn chưa được đến một phần mười, mà đây đã là mọi người cố ý nhường cho hắn.

Thẩm Dịch nói tiếp: “Cho nên về việc này chỉ có thể nhìn tình huống mà quyết định. Nếu có người nào trời đất xui khiến tăng cao điểm tích lũy, như vậy cứ để người đó lên tới 900 điểm luôn. Phương pháp là chết, người là sống. Trên cơ sở bảo đảm mọi người an toàn, chúng ta không ngại thử một lần. Tôi đã cân nhắc qua, dù cuối cùng kế hoạch này thất bại, tối đa chúng ta cũng chỉ tổn thất một ít điểm tích lũy, nhưng ít ra có thể cho chiến phủ của Hồng Lãng hấp thu nhiều năng lượng linh hồn một chút, vậy cũng đáng rồi, huống chi hắn hiện đang thức tỉnh thiên phú, chính là cần chiến đấu.” Trên vấn đề lợi ích được mất, Thẩm Dịch trước nay vẫn tính toán tinh tường, hắn vừa nói xong, mọi người cũng không ngại thử một lần. “Quyết định vậy đi.” Ôn Nhu nói: “Màn tiếp theo ít nhất phải bắt lấy hai phần điểm thưởng tích lũy, chia ra giao cho Kim Cương và mập mạp. Bây giờ chúng ta có mười hai người, đã chiếm cứ gần một phần ba thực lực nơi đây, chia binh hai đường cũng không thành vấn đề.” “Vậy mấy người bọn hắn thì sao?” Kim Cương hất miệng chỉ đám Hoàng Thiên Ngưỡng.

Thẩm Dịch trả lời: “Avril và lão Mạnh đã đủ điểm tích lũy, kế tiếp bọn họ chỉ cầm điểm cống hiến. Còn ba người Hoàng Thiên Ngưỡng, trong tay mỗi người hẳn nên có trên dưới 100 điểm tích lũy, chỉ cần bọn hắn tiếp tục tham dự chiến đấu, thoát ly danh sách tử vong không có vấn đề. Còn Hoằng Dận…” Thẩm Dịch do dự một chút.

Hoằng Dận bị Hồng Lãng bắt sống, kết quả vô duyên với chiến đấu, đến bây giờ điểm tích lũy vẫn là 0.

Nghĩ nghĩ, Thẩm Dịch nói: “Xem tình huống cho hắn một phần điểm thưởng tích lũy đi.” Vận mệnh bốn gã tù binh liền quyết định như vậy.

Trao đổi xong mọi chuyện, Kim Cương ném cho Thẩm Dịch một vật, hóa ra là bộ giáp sắt cấp D, lực phòng ngự 10 điểm, suy yếu 7% tổn thương gây ra bởi vũ khí, tốt hơn áo giáp bằng bông một chút.

Kim Cương nói: “Thứ này kiếm được từ bọn cai ngục, ngươi nhìn rồi phân phối đi.” Bộ giáp này mặc dù không đáng nhiêu tiền, nhưng lại là một món trang bị thực dụng, cũng là trang bị tăng lên lực phòng ngự nhiều nhất. Đội Đoạn Nhận hiện có ba bộ giáp, một cái cho Hồng Lãng, một cái cho mập mạp, một cái cho Ôn Nhu, bởi vậy Thẩm Dịch nói thẳng: “Bộ giáp này anh dùng đi.” Hiện giờ Kim Cương và mập mạp cường hóa ít nhất, nếu không phải Kim Cương biết đại thế, chỉ sợ sớm đã xích mích, thành ra cũng nên gia tăng chút ít “chất béo” cho hắn.

Kim Cương không khách khí nhận lấy, tuy cử chỉ này thoạt nhìn có chút dư thừa, vừa giao cho Thẩm Dịch đã thu hồi lại, nhưng lại là quy trình cần thiết để chứng tỏ quyền uy của đội trưởng, ở phương diện này, Kim Cương coi như làm không tệ, luôn chú ý bảo hộ quyền uy đội trưởng.

Dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì làm, mọi người liền giới thiệu làm quen lẫn nhau.

Chứng kiến Avril, Hồng Lãng lập tức sáng mắt: “Đây chính là cô em biết Ngược Dòng Thời Gian đó sao?” Vốn dựa theo hiệp nghị, chuyện Ngược Dòng Thời Gian là không thể nói cho người khác biết đấy. Chỉ là Avril sử dụng Ngược Dòng Thời Gian trước mặt mấy người Hoàng Thiên Ngưỡng, hiệp nghị này coi như bị chính nàng phá hư, thế nên đã mất đi hiệu lực, bởi vậy bọn Hồng Lãng cũng có thể biết đến.

Thời khắc này Hồng Lãng vừa định tiến lên chào hỏi, đã bị Chu Nghi Vũ kéo lại, nói với vẻ nghiêm cẩn chăm chú: “Là của ta.” Hồng Lãng xem hắn: “Cạnh tranh công bình, thế nào đây?” “Nằm mơ, là bạn thân thì đừng phá chuyện tốt của ta.” Hồng Lãng xoay chuyển con ngươi, cười xấu xa nói: “Kỳ thật ta cảm thấy hai ngươi đến với nhau cũng chưa hẳn là chuyện gì tốt.” Chu Nghi Vũ ngẩn người: “Tại sao?” Hồng Lãng rất chân thành trả lời: “Ngươi nghĩ xem, nàng chính là kẻ có được năng lực quay ngược thời gian. Tương lai ngươi muốn abcxyz với nàng, chẳng may thời gian của ngươi quá ngắn, chưa gì đã ra, nàng sẽ không ngại cho ngươi một phát Ngược Dòng Thời Gian… Sau đó ngươi lại ra… Nàng một lần nữa ngược dòng… Thế chẳng phải ngươi sẽ ra liên tằng sao? Ta sợ đến lúc đó ngươi không chịu nổi.” Chu Nghi Vũ nhất thời ngây người, những người khác cũng đồng thời cất tiếng cười to, còn Ôn Nhu thì hung hăng đá hắn một cước, thầm mắng: “Cả ngày trong đầu toàn nghĩ ba thứ linh tinh.” Thẩm Dịch vội vàng ngăn Chu Nghi Vũ phát biểu, trừng mắt liếc Hồng Lãng: “Bớt nói nhảm, người ta là cô bé trong sáng thanh thuần.” Hồng Lãng nhún vai: “Cô bé thanh thuần đến mấy cũng là để cho người ta abcxyz.” Trong lòng mọi người đồng thời dâng lên một cơn kích động nhào vô đập te tua thằng này.

Chu Nghi Vũ lén nhìn xa xa, chỉ thấy Avril cúi đầu không nói một lời, chẳng biết nàng có nghe được hay không.

Thời gian còn lại trôi qua rất nhanh, rồi một cánh cổng truyền tống cực lớn hiện lên ngay giữa khoảng đất trống Trại Rogue.

Đám người mạo hiểm không chút chần chờ, chen nhau tiến vào cổng.