Đoạt được cầu lớn, cũng không có nghĩa chiến đấu chấm dứt, bờ bên kia cầu lớn còn có rất nhiều lính Đức. Mất đi địa lợi, lính Đức đã không còn sức chống cự Tiểu đoàn lính dù số 2 tiến công.
Tiểu đoàn lính dù số 2 thừa cơ xông qua cầu, về sau trải qua kịch chiến dài đến 12 giờ, rốt cục đến chiều đánh tan ba trăm tên lính Đức cuối cùng tại bờ nam sông Ranh. Ước chừng hơn một trăm tên lính Đức bị đánh gục tại chỗ, những kẻ còn lại đều bị bắt làm tù binh, trong đó hơn phân nửa bị đánh chết tại chỗ, chỉ có hơn một trăm người may mắn còn sống, bị lính dù Anh quốc nghiêm mật canh giữ.
Làm cho người cảm khái chình là, trong đó có hơn ba mươi tên lính Đức bị dân chúng địa phương đánh chết, khi thấy lính dù Vương quốc Anh thành công giành lại cầu lớn, bọn họ đã phát ra hoan hô nhiệt liệt. Thời điểm chiến đấu phát sinh, những dân chúng Hà Lan này cả đám đều như mèo núp trong tầng hầm ngầm chẳng thấy tăm hơi, chiến đấu vừa kết thúc, bên đầu đường đứng đầy dân chúng, một số người còn phủ lên cờ xí, chúc mừng người Anh giải thoát bọn họ.
Đến lúc này, quan binh Tiểu đoàn lính dù số 2 đã kịch chiến bốn ngày bốn đêm, trong đó có rất ít thời gian nghỉ ngơi, đã sớm mệt mỏi kiệt sức hết hơi. Nhưng bọn họ lại không thể cứ nghỉ ngơi như vậy.
Bởi vì từ trong miệng một gã sĩ quan Đức bị bắt làm tù binh, Frost cuối cùng đã biết rõ, trước đây không lâu, Sư đoàn bọc thép số 2 của Đức về nước tu sửa, vừa vặn đi ngang qua Arnhem, cho nên khu Arnhem có tới hai Sư đoàn tăng đang tụ quần chờ lệnh, mà không phải chỉ là một Quân đoàn bộ binh mà bọn họ vẫn đinh ninh. Tin tức này cơ hồ khiến Frost sụp đổ tại chỗ, cho nên ông lập tức xua tan dân chúng, thu thập vũ khí đạn dược, sửa gấp công sự, đồng thời dùng tần suất nửa giờ phát tin một lần liều mạng hướng tổng bộ gọi trợ giúp, nhắc nhở bộ đội trên bộ sớm chạy tới.
Bất quá lúc này Tập Đoàn Quân số 2 còn đang dã đấu trong tình hình giao thông hỏng bét tại con đường địa ngục, cho nên đã đưa Frost một câu trả lời “thuyết phục”, chính là ra lệnh cho bọn họ tiếp tục thủ vững, cũng chúc bọn họ gặp may.
Frost phẫn nộ không tiếc mắng to vào máy bộ đàm, vài tên mạo hiểm giả ôm súng đi tới, một người cho Frost một cái ngón giữa khinh bỉ. “Bệnh” của bọn hắn đã toàn bộ biến mất sau khi đoạt được cầu lớn.
Thẩm Dịch xông lại nói với mấy kẻ mạo hiểm: “Ta cảnh cáo các ngươi, không nên dùng loại thái độ này đối đãi ông ấy.” Một gã mạo hiểm giả ý đồ cãi lại: “Nếu như không phải tên Tiểu đoàn trưởng chết bẫm này kiên trì muốn lập tức chiếm cầu, chúng ta vốn có thể kéo thêm mấy ngày.” Linh Hỏa Thương lập tức chỉ trên trán gã, Thẩm Dịch dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Ông ấy là quân nhân, phục tòng mệnh lệnh là thiên chức của ông ấy! Các ngươi tốt nhất học cách tôn trọng quân nhân, bất kể nói thế nào, chúng ta đã thành công trì hoãn thời gian ba ngày, đây chính là một sự thắng lợi!” Mấy người mạo hiểm thức thời bỏ đi, Thẩm Dịch vịn bả vai Frost nói: “Tôi biết hiện tại tâm tình ngài không tốt cho lắm, xảy ra chuyện như vậy ai cũng bó tay. Nhưng là tôi phải nhắc nhở ngài, người Đức đã thất thủ toàn diện, quân đội Đức cách đây gần nhất chỉ có 4 giờ lộ trình. Nói cách khác, trên lý luận chúng ta chỉ có bốn đến sáu giờ để tăng cường phòng ngự. Bết bát nhất còn không phải cái này, mà là chúng ta không thể dùng cầu lớn cố thủ. Chúng ta phải chặn chúng lại bên ngoài thôn trấn trước khi chúng đánh tới cầu lớn. Frost, tỉnh lại đi, Tiểu đoàn lính dù số 2 cần ngài, chúng ta cũng cần ngài. Kế tiếp chiến đấu chúng ta đều cần ngài chỉ huy!” Frost giật cả mình. Ông vốn là quân nhân xuất sắc, chỉ là vừa bị tin tức liên tiếp đả kích tâm thần chấn động, giờ khắc này Thẩm Dịch nhắc nhở khiến cho ông nhanh chóng khôi phục bản sắc quân nhân. “Cảm ơn anh nhắc nhở, Thẩm, tôi cũng cần trợ giúp của anh cùng đồng đội, bất quá không phải cái loại biểu hiện ngày hôm qua cùng hôm trước, mà là loại hôm đầu tiên đấy.” “Đương nhiên.” Thẩm Dịch vô cùng khẳng định nói: “Chúng tôi chính là đến giúp đỡ ngài, tôi cùng đồng đội của mình cam đoan phục tùng ngài chỉ huy.” Frost cảm kích nhìn Thẩm Dịch. Thời điểm Thẩm Dịch thậm chí không tiếc cổ động đám người mạo hiểm biếng nhác hòng tạm hoãn cướp đoạt cầu lớn, ông cũng từng oán hận qua người này, nhưng là hiện tại, sau khi xác nhận Thẩm Dịch không hề sai, lại là người này đứng dậy, tiêu trừ tất cả âm thanh phản đối, nhất quyết giúp đỡ chính mình. “Tốt, như vậy đi, anh mới vừa nói chúng ta còn bao nhiêu thời gian?” “Bốn đến sáu giờ.” “Vậy thì đầu tiên chúng ta cần phải kéo dài lúc này.” Frost mở ra địa đồ. “Nhìn, quân coi giữ Arnhem muốn tiến vào vùng này, cũng chỉ có thể từ trên hướng nam quốc lộ tới, xe tăng của chúng trọng lượng quá nặng, chỉ có quốc lộ mới chịu nổi. Chi bằng chúng ta trước hết phá đường, ngăn cản xe tăng tiến vào thị trấn.” “Đây là ý kiến hay.” Hai mắt Thẩm Dịch tỏa sáng. “Chúng ta cần phá hư đoạn đường dài ít nhất một km, phải tận lực triệt để phá hư, không thể cho kẻ địch thời gian sửa gấp. Nhưng chúng ta cũng không đủ thuốc nổ.” “Có lẽ người của tôi có thể giải quyết vấn đề này, bọn họ hẳn là có biện pháp.” “Thế thì không còn gì tốt hơn. Đã không có xe tăng, chúng ta phải đối mặt chính là lượng lớn binh sĩ Đức, chúng ta phải bố trí nhiều đạo phòng tuyến, tận khả năng dùng không gian đổi lấy thời gian. Chi bằng chúng ta hãy bắt đầu thiết lập điểm phục kích từ cuối đường, tiến hành phân đoạn cản trở.” “Ta cho là chúng ta cần phải bố trí thêm một số người tại hai bên đường, trong cao ốc, còn có trong rừng cây.” Nói chuyện là Thiếu tá Ralph: “Tại đây đều là địa điểm thích hợp ẩn giấu, phù hợp với chiến thuật du kích.” “Nói không sai, còn phải tận khả năng sưu tập thêm một ít súng ống, chúng ta đạn dược không nhiều lắm.” Frost nói.
Ralph trả lời: “Đã đi làm, đáng ăn mừng là chúng ta đã lấy được ba cửa pháo tự hành 150 ly hoàn chỉnh, nhưng đạn pháo không nhiều lắm. Ngoài ra còn có một cỗ xe tăng, ngoại trừ bánh xích bị hao tổn, mặt khác đều hoàn hảo.”
“Chúng ta đây sẽ dùng xe tăng làm pháo, dùng pháo làm xe tăng.” Thẩm Dịch trả lời. Ba người đều nở nụ cười. Màn ngăn cách lúc trước bởi vì nụ cười này mà triệt để tan thành mây khói.
Frost vỗ vỗ vai Thẩm Dịch, ý bảo hắn theo mình, đi đến một chỗ trống trải, từ nơi này chứng kiến xa xa quốc lộ. Cách đó không xa ở đằng kia, có một tòa giáo đường cao lớn, đúng là Thánh đường Arnhem nổi danh Hà Lan. “Thẩm, tôi cũng cần anh an bài một tay bắn tỉa sắc sảo trên gác chuông Thánh đường Arnhem, người này phải có thể trước tiên tìm được đồng thời thanh lý mục tiêu tối trọng yếu nhất.” “Không có vấn đề.” “Ở bên kia cùng bên kia đều sắp xếp một tay bắn tỉa, hình thành tam giác hỏa lực.” “Có thể.” “Mặt khác sắp xếp hai người trọng hỏa lực của anh tại đây.” Thẩm Dịch ghi nhớ từng cái, sau đó hắn ngẩng đầu hỏi: “Những người khác đâu?” “Những người khác tạo thành một Đội Đột Kích.” Frost chỉ hướng một lối rẽ hẹp bên cạnh quốc lộ: “Lúc người Đức theo quốc lộ khởi xướng tiến công chính diện, tôi cần một chi lực lượng cường đại áp dụng đả kích từ bên sườn. Tôi có thể điều thêm cho anh bốn mươi binh sĩ, ngoại trừ đả kích kẻ địch, các anh còn có một nhiệm vụ trọng yếu, chính là có thể đoạt lấy một ít vũ khí trọng hỏa lực cho chúng ta, tốt nhất là có thể cướp vài cỗ xe tăng.” Frost biểu lộ nghiêm túc khi nói xong lời này.
Lính dù so với bộ binh bình thường, tố chất thân thể cao hơn nhiều, nhưng về mặt trang bị lại thua kém, chênh lệch ngay trong việc phối trí trọng hỏa lực. Dù là ai đi nữa cũng rõ ràng không thể mang theo đại pháo xe tăng đi nhảy dù.
Tiểu đoàn lính dù số 2 sở dĩ cuối cùng bại trận trong chiến dịch Market Garden, không phải là bởi vì hoàn cảnh xấu về mặt nhân số, tối trọng yếu nhất chính là bọn họ khuyết thiếu trọng hỏa lực trợ giúp. Mà tiểu đội mạo hiểm giả tấn công từ xa áp chế hữu hiệu trọng hỏa lực của đối phương, mới cho Tiểu đoàn lính dù số 2 cơ hội phát uy. Ở phương diện này, song phương là hỗ trợ lẫn nhau.
Hiện tại Frost cần Thẩm Dịch giúp bọn họ đoạt thêm càng nhiều vũ khí hạng nặng, cũng là làm tốt chuẩn bị cho chiến đấu về sau.
Thẩm Dịch nhìn thoáng qua đoạn quốc lộ phảng phất thông hướng địa ngục kia, nhẹ huýt sáo một hơi: “Được, việc này giao cho tôi đến làm đi.” Thẩm Dịch quay người trở lại giữa đám mạo hiểm giả, trước tiên gọi mạo hiểm giả có kỹ năng pháp thuật mãnh mẽ tới. “Chúng ta cần hủy diệt đoạn quốc lộ kia ít nhất một km, Trời giáng cuồng lôi của ngươi có thể làm được sao?” Người mạo hiểm kia nhìn con đường nói: “Một km? Như thế quá dài, kỹ năng của ta là công kích phạm vi, không phải công kích dạng trùng kích, không có khả năng bao trùm độ dài như vậy.” “Tức là không được rồi. Ai có biện pháp phá hư đoạn đường kia không? Chúng ta cần ngăn trở xe tăng kẻ địch tiến vào.” “Vì sao nhất định phải phá hư đường mới có thể ngăn cản xe tăng?” Ôn Nhu đột nhiên nói: “Nơi này có đủ xe tăng phế, chúng ta có thể vác chúng đến bên kia, hình thành chướng ngại, tắc đường cái.” Thẩm Dịch hai mắt tỏa sáng: “Đó là một biện pháp, bất quá xe tăng có khả năng nghiền ép lên.” “Vậy đào hầm đằng sau chướng ngại, xe tăng sẽ kẹt trong trong hầm nha, hình thành chướng ngại mới.” Kim Cương nói. “Còn có thể vùi chút ít lựu mìn.” Mọi người ngươi một câu ta một câu, đủ loại phương pháp ngăn cản xe tăng tấn công nhao nhao ra lò. Đáng ăn mừng chính là, mạo hiểm giả tạo thành một chi tiểu đội, rất nhiều sự tình người khác không làm được, với bọn họ mà nói lại thật dễ dàng.
Một ít xe tăng tàn tạ bị cường hành chất lên đường lớn, những mạo hiểm giả từng cường hóa lực lượng ngay lúc này phát huy ra tác dụng trọng yếu. Thuốc nổ phá mặt đường quốc lộ ra nguyên một đám hố nhỏ, mạo hiểm giả dùng Trời giáng cuồng lôi thì oanh tạc ra trên mặt đất một cái bẫy rập lớn hơn đằng sau chướng ngại vật. Hồng Lãng dùng Cường lực trùng kích đánh gãy mấy chục cây gỗ to, toàn bộ chồng chất lên mặt đường, số ít lựu mìn sắp đặt tại tất cả vị trí trên đường, giấu phía dưới một ít gỗ to.
Sau bốn tiếng, đoạn quốc lộ dài đến một km này, không phải lõm xuống một cái hố nhỏ, chính là lồi lên một ụ chắn sắt thép, đến lúc xe tăng người Đức tới đây, chờ đợi bọn chúng chính là một đoạn hành trình tử vong địa ngục thống khổ.