Vô Tận Cường Hóa

Chương 311: Vô Tận Vũ Trang




Sáng sớm tỉnh giấc, Lãnh chúa chứng kiến Thẩm Dịch đang đứng trên vách núi nhìn về phía vùng đồi nơi xa.

Nhìn từ nơi này có thể thấy xa xa kiến đen cao thấp chằng chịt, lớn nhỏ đủ kiểu, phảng phất một con bọ giáp xác bò qua bò lại trên mặt đất —— chúng lúc này mới thực sự trông giống như kiến.

Trên con đường đất đỏ, bụi đất bay mịt mù, dưới nắng sớm chiếu rọi, tràn ra một lớp bụi sáng màu đỏ.

Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn trời một chút, hai mắt có chút nheo lại. “Ánh mặt trời thật tốt a.” Hắn thấp giọng tự lẩm bẩm. “Đúng vậy a, ánh mặt trời thật tốt. Thật thú vị, nơi này không có mặt trời, vậy mà lại có ánh mặt trời.” Lãnh chúa đi tới nói.

Vấn đề này đã từng khiến Lãnh chúa rối rắm thật lâu. “Có lẽ có, chỉ là chúng ta nhìn không tới.” Thẩm Dịch nhàn nhạt nói. “Như vậy là thứ gì đã che chúng ta khỏi nó?” Lãnh chúa hỏi.

Thẩm Dịch xuất ra một khối băng gạc, lại lấy ra một cái chai thuốc thủy tinh.

Hắn dùng băng gạc bao chai thuốc, sau đó chĩa chĩa vào bên trong: “Nếu có người sinh hoạt ở trong bình, vậy người đó sẽ không nhìn thấy được mặt trời, lại có thể đạt được ánh mặt trời.” Lãnh chúa ngẩn ngơ: “Anh nói là…” “Một trong vô số khả năng mà thôi.” Thẩm Dịch cười cười: “Trò chơi giải đố rất thú vị, không phải sao?” Lãnh chúa nhún vai: “Đúng rồi, kế hoạch tấn công ổ kiến lần thứ hai chuẩn bị thế nào rồi? Hệ thống phòng ngự dạng lưới của chúng cũng không dễ đột phá a.” Thẩm Dịch bước nhanh trở về Tia Chớp Đen: “Anh đã tìm hiểu một chút về các loại phương pháp đối phó phòng ngự dạng lưới trong lịch sử.” “Tìm được biện pháp gì không?” “Không.” Thẩm Dịch lắc đầu: “Lịch sử có rất nhiều phương pháp đối phó, nhưng toàn bộ đều xây dựng trên một điều kiện tiên quyết, chính là quân đội đấu với quân đội. Mà bây giờ anh là một người đối phó một nhánh quân đội, trong lịch sử không có tiền lệ như vậy. Muốn tìm ra phương pháp là rất không có khả năng, bất quá vẫn có thể tìm ra một ít tư tưởng chỉ đạo.” Nói xong, hắn mở ra Hera, trưng bày sơ đồ bố phòng của sào huyệt trước mắt Lãnh chúa: “Xem này, đặc điểm của hệ thống phòng ngự dạng lưới chính là bố phòng chu đáo chặt chẽ, không có góc chết, động tĩnh kết hợp. Nhưng vấn đề lớn nhất của loại phòng ngự này ngay ở chỗ nó vô cùng rời rạc, chú trọng phòng ngự trải dàn mà không phải phòng ngự tập trung. Cho nên tư tưởng chủ đạo trong việc đột phá dạng phòng ngự này bình thường chỉ có một, chính là dồn toàn bộ lực lượng, công vào một điểm. Tựa như dùng hết toàn lực, hung hăng xé toạc ra một lỗ hổng trên mặt lưới.” Lãnh chúa thì thào trả lời: “Tấm lưới ổ kiến này cũng không dễ xé a.” “Đích thực không dễ xé.” Thẩm Dịch gật đầu, hắn phóng đại màn ảnh: “Anh tính qua, nếu muốn cường hành thông qua vùng này, ít nhất phải giết chết 30 con kiến đen tuần tra tới lui bên trong, hơn nữa phải là giết đúng con… Giống như chúng ta muốn thông qua cửa bắc, nhất định phải giết sạch thủ vệ cửa bắc trước tiên, sau đó mới mạnh mẽ tiến lên.” “Vậy càng phiền toái hơn nhiều, chúng giống nhau như đúc, làm sao anh biết con nào là con nào?” Thẩm Dịch dùng bút chọt vài cái trên màn ảnh: “Vậy nên anh phải cần trợ giúp của các em. Thấy không, con này, con này, còn có con này, giả thiết anh xông thẳng vào trong bằng thông đạo tay phải, như vậy ba con kiến lính này tất sẽ canh giữ phía trước con đường của anh. Tất cả kiến lính, con nào nhận chức trách gì, anh đã tìm được toàn bộ, cũng đã đánh dấu rõ. Nhưng khi anh tiến vào sào huyệt kiến đen, anh không có khả năng biết rõ con nào ra con nào, chỉ có các em có thể thông qua màn hình, thấy rõ dấu hiệu anh đánh sẵn. Đến lúc ấy, anh cần có người nhắc nhở anh, ưu tiên đánh chết con kiến lính nào, hơn nữa nói cho anh biết con đường nào ít kiến lính nhất, có thể để cho anh đi lại tự do trong cái lưới này, cũng cuối xé ra một lỗ hổng.” Nói đến đây, Thẩm Dịch nhìn Lãnh chúa: “Điều này không chỉ vẻn vẹn yêu cầu anh có năng lực nhanh chóng giết chết kiến lính, cũng cần ánh mắt của các em phải tùy thời chằm chằm, giúp anh nắm chặc phương hướng.” Lãnh chúa cười khổ: “Anh còn phương pháp nào tốt hơn không?” Thẩm Dịch trả lời: “Đây chính là tốt nhất.” Nói xong hắn đứng lên, vẫy tay với binh sĩ triệu hoán của mình. “Frost, Dabinett, Evans, cả Arias, đưa súng của các ngươi cho ta. Gambell, Xé Trời, John, hộ tâm giáp, Haby, đai lưng Thủ Vệ, Knight, khiên nặng và xiềng xích giam cầm, toàn bộ giao cho ta.” Tất cả binh sĩ nhao nhao đưa trang bị vào trong tay Thẩm Dịch, Arias hiếu kỳ hỏi: “Cấp trên, ngài làm sao sử dụng được nhiều vũ khí như vậy?” Thẩm Dịch nháy mắt mấy cái với cậu: “Ta là cấp trên của các ngươi, ta có ba đầu sáu tay.” Haby hỏi Thẩm Dịch: “Ngài có cần cầm cả Đồ Lục hay không?” “Không, ta tạm thời không dùng được nó.” Lair tiến lên một bước: “Còn có đao võ sĩ của tôi.” “Không, không, Lair, ta không thể lấy đi tất cả trang bị, nơi đây y nguyên cần một ít lực lượng thủ vệ, thuận tiện cho các ngươi tự bảo vệ mình. Bình Nguyên Hoang Dã là hung địa, tuyệt đối không nên ảo tưởng nơi đây là đồi con kiến liền cho rằng không có bất kỳ nguy hiểm nào. Chỉ có các ngươi an toàn, ta mới có thể yên tâm can đảm đột phá. Lãnh chúa sẽ ra chỉ thị trợ giúp ta trong quá trình đột phá, cố gắng bảo vệ bọn họ, giống như bảo hộ ta.” “Tuân lệnh cấp trên!” Tất cả binh sĩ đồng loạt cúi chào.

Một giờ sau, tất cả chuẩn bị đã hoàn thành, sau nhiều lần kiểm tra, Thẩm Dịch chuẩn bị bắt đầu lần thứ hai tiến vào tổ kiến.

Lãnh chúa nhìn Thẩm Dịch, thở dài: “Lần này đi qua, anh ít nhất phải sinh tồn 20 phút ở bên trong mới có thể sử dụng ngọc dịch chuyển tức thời… Hết thảy phải cẩn thận rồi.” Nói thực ra, Lãnh chúa vô cùng lo lắng.

Một khi Thẩm Dịch chết ở bên trong, không chỉ phải mất đi một người bạn tốt, mà ngay cả ngọc dịch chuyển tức thời của tham mưu cũng sẽ theo đó biến mất. Lãnh chúa chịu tín nhiệm Thẩm Dịch như thế, xác thực không phải người bình thường có thể làm được.

Tựa hồ nhìn ra Lãnh chúa lo lắng, Thẩm Dịch xuất ra Cổng Không Gian, dòng máu Thiên Sứ Ban Mai, còn có tấm Vĩnh Dạ Cực Quang Lệnh kia phóng tới tay Lãnh chúa: “Nếu như anh chết, ba món đồ này coi như là bồi thường cho các em.” Lãnh chúa trì trệ: “Em không phải ý này.” “Anh biết.” Thẩm Dịch đã cắt lời: “Anh chỉ là muốn nói cho em biết, có lẽ sau này anh sẽ chết tại nơi khác, nhưng ít ra không phải ở chỗ này.” “Anh có tuyệt đối nắm chắc?” “Người dù sao cũng nên lưu lại cho mình đường lui đúng không?” Lãnh chúa ngẩn ngơ, không nghĩ ra Thẩm Dịch còn có thể có đường lui gì trong loại tình huống này, thế nhưng Thẩm Dịch chỉ là vỗ vỗ Lãnh chúa, mỉm cười.

Phát động ngọc dịch chuyển tức thời.

Lúc tái xuất hiện đã ở trong ổ kiến, chính là xuất hiện ngay chỗ biến mất lần trước.

Chân vừa chạm đất, Thẩm Dịch đã bật chạy như điên, bên tai đồng thời vang lên giọng công binh: “Thẩm Dịch đại ca, em nhìn thấy anh rồi!” “Chú ý xem động tĩnh những con kiến lính!” Cùng lúc đó, sào huyệt cũng chấn động lên như ong vỡ tổ.

Một con kiến lính bay vọt thân ra từ trong đất bùn.

Nó hiển nhiên không có suy nghĩ cẩn thận kẻ địch làm thế nào xuất hiện, chỉ là bản năng muốn ra chặn đường.

Thẩm Dịch đã xông đến như gió, một cước đá vào đầu nó, ‘Vampire sờ mó’ bên tay trái thuận thế đâm vào tấm giáp xác sau lưng. Xạ Nguyệt càng là chọc vào miệng nó, viên đạn đã điên cuồng liên xạ bên trong.

Hàng loạt động tác công kích vừa nhanh vừa độc, con kiến lính kia chưa kịp phản ứng đã bị thương nặng, nó phát ra tiếng thét chói tai thê lương, sáu chân cùng cử động, ý định đâm chết Thẩm Dịch. Thẩm Dịch lại vung ‘Vampire sờ mó’, vậy mà vô cùng tinh chuẩn chém vào các đốt chân của sáu cái chân dài, sáu chân cùng đoạn.

Sau đó một đao xuyên vào não bộ, đóng đinh kiến lính trên mặt đất. “Một con!” Công binh kêu to: “Tiếp theo ở góc rẽ tay phải!” Thẩm Dịch giậm chân một cái, người đã như tên rời dây cung bắn về phía góc tay phải.

Lúc này đám kiến lính mới vừa vặn có phản ứng, chưa hình thành hiệu ứng tụ quần, đúng là thời cơ nhanh chóng đánh chết nguyên một đám chúng nó.

Con kiến lính thứ hai vừa chui ra thổ địa, đã nhìn thấy Thẩm Dịch lao đến như gió lốc. Nó rít gào bổ tới, so với con trước, ít ra nó còn có cơ hội đối kháng chính thức.

Sáu chân nhoáng một cái, đang muốn đâm đến đối thủ, chỉ thấy Thẩm Dịch giang hai cánh tay, phía sau hắn lại đột nhiên mọc ra thêm bốn cánh tay sáng bạc lóng lánh.

Con kiến lính kia thấy được một màn này cũng không khỏi ngây đơ, hai mắt nhỏ đồng thời mở lớn.

Chỉ thấy bốn cánh tay kia thình lình cầm ba khẩu súng: súng lục tử vong, Linh Hỏa Thương cùng với Hỏa Thần Pháo, còn một cánh tay cầm ‘Vampire sờ mó’.

Về phần Thẩm Dịch thì đồng thời cầm Barrett và Xạ Nguyệt, đúng là cử động đủ sáu tay.

Theo bốn tia lửa chớp liên tục, tiếng súng nổ lớn.

Kiến lính phát ra tiếng khóc thét đau nhức, Thẩm Dịch đã phốc đến như điện thiểm, ‘Vampire sờ mó’ trút xuống một mảnh gió lốc tử vong, chặt đứt toàn bộ sáu chân kiến lính.

Hắn nghiên cứu những con kiến lính này thời gian thật dài, biết rõ các đốt chân của chúng chính là chỗ yếu ớt nhất, bởi vậy ra tay tất đánh nơi này.

Con kiến lính kia đột nhiên há mồm kêu gào bi thống, một cây gai bắn về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch mãnh liệt xoay đầu né tránh, đồng thời nghiêng mình ra sau, một phát bắt được chiếc gai đang bay tới, quay người hung hăng đâm nó vào hốc mắt kiến lính.

Trải qua liên tiếp công kích hung mãnh, con kiến lính rốt cục ngã xuống đất, sáu chi kim loại duỗi dài thẳng đơ. “Quỷ thần ạ! Anh thực sự biến thành ba đầu sáu tay, Thẩm Dịch đại ca.” Công binh kinh hô.

Ngay cả bọn Lãnh chúa thời khắc này cũng nhìn trợn mắt há mồm trước màn hình.

Chẳng ai ngờ Terminator kim loại thể lỏng T-1000 còn có thể dùng như vậy, trở thành đài điều khiển vũ khí cho Thẩm Dịch, đồng thời phát huy hiệu quả của nhiều loại vũ khí.

Đây chính là nguyên tắc bình đài trong ba nguyên tắc xâm lược mà Zeus đã nghiên cứu ra, lợi dụng đầy đủ năng lực biến hình thiên biến vạn hóa của T-1000, kết hợp với vũ khí loại súng ống, phát huy ra công hiệu lớn nhất. Đáng tiếc là với tư cách người máy, nó không thể sử dụng kỹ năng kèm theo vũ khí, chỉ có thể phát huy công kích nguyên thủy. Chính vì lẽ đó, T-1000 dùng súng có lợi hơn nhiều so với dùng vũ khí cận chiến. May mắn là bầy kiến đen tuy rằng có được phòng ngự cường ngạnh có thể chống cự các loại tổn thương trùng kích như thuốc nổ đạn tên lửa, nhưng loại tổn thương xuyên thấu này lại không miễn dịch.

Đáng tiếc Barrett có hạn chế sở trường thương thuật, T-1000 không cách nào sử dụng, còn Linh Hỏa Thương, súng lục tử vong cùng Hỏa Thần Pháo thì không có sở trường thương thuật yêu cầu, dư ra một cánh tay chỉ có thể cầm ‘Vampire sờ mó’, đặc hiệu hút máu là không thể phát huy được đấy, hoàn toàn làm bộ cho ra dáng mà thôi, nếu muốn dùng thì phải giao lại cho Thẩm Dịch. “Mục tiêu kế tiếp.” Thẩm Dịch trầm giọng hỏi, trước mắt lại là bốn con kiến lính xuất hiện. “Ở phía sau bọn nó, anh phải đi vòng qua.” “Không cần vòng.” Thẩm Dịch trầm giọng nói.

Bốn con kiến lính khí thế hung hăng đánh tới Thẩm Dịch, hai mươi bốn cái chân dài huy ra một rừng thương dày đặc. Ngay lúc ấy, bốn cánh tay sau lưng Thẩm Dịch co lại, thân thể đột nhiên vọt tới, người như mũi tên dọc bắn qua kẽ hở rừng thương.

Lần vọt tới này, thời cơ góc độ đều nắm giữ cực kỳ tinh chuẩn, tìm kiếm khe hở không chê vào đâu được, đúng là một trong những điểm bạc nhược yếu kém của nhóm kiến lính khi chiến đấu mà Thẩm Dịch đã dùng thời gian cả ngày nghiên cứu mò ra. Lợi dụng không gian thông đạo chật hẹp cùng thân thể cao lớn của đối phương khiến chuyển động không thể đổi hướng, trực tiếp cướp đường xông qua trước khi chúng hoàn thành phong bế.

Bốn con kiến lính kia chỉ thấy hoa mắt, người đã biến mất không thấy gì nữa.

Thẩm Dịch xông qua bốn con kiến lính, bên tai là tiếng công binh kêu to: “Bên trái!” Thẩm Dịch cấp tốc quay người, một con kiến lính đối diện hắn mở ra miệng lớn dính máu.

Thẩm Dịch khoát tay, một làn sóng bạc duỗi dài dọc theo cánh tay hắn, chui thẳng vào trong miệng kiến lính kia, sau đó bỗng nhiên biến hình, hơn mười chiếc gai sắc đột nhiên mở rộng về tứ phía, xuyên thấu đầu con kiến lính kia.

Dù vậy, nó vẫn chưa chịu chết, hoa chân múa tay ý định công kích Thẩm Dịch.

Công binh đột nhiên kêu to: “Đằng sau!” Thẩm Dịch cũng không quay đầu lại, tay trái hất lên, bọ ngựa liêm đao đã bay ra từ lòng bàn tay hắn, phồng lớn giữa không trung, cánh tay đao vung ra một luồng sáng xanh, lập tức chém một con kiến lính đánh lén thành vài đoạn.

Thu cánh tay lại, Thẩm Dịch đá một cước vào kiến lính trước mắt, đá văng nó ra xa, một bên chạy tới mục tiêu kế tiếp, Thẩm Dịch la lớn: “Lập tức đẩy mạnh ong điện tử, trinh sát khu vực bên trong, lần này nhất định phải trinh sát toàn bộ toàn bộ sào huyệt!” “Quỷ tha ma bắt, em đã bề bộn đủ trò, còn phải giúp anh quan sát thêm nữa.” Công binh hò hét. “Không thể bận rộn hơn anh chứ?” Thẩm Dịch cúi đầu né qua một con kiến lính phi tập, tay phải đột nhiên xuất hiện roi Xé Trời, hung hăng quất vào lưng con kiến lính, rút cho giáp xác nó vỡ vụn, sau đó mới thản nhiên nói: “Em trước tiên có thể bảo chúng nó ghi chép tư liệu khu vực, chờ anh trở lại rồi nghiên cứu.” “Thế còn tạm được.” Công binh thở ra một hơi, sau đó giọng cậu đột nhiên bén nhọn hẳn lên: “Thẩm Dịch đại ca coi chừng! Là kiến tướng!” Theo tiếng thét của công binh, một bóng dáng tối om cực lớn bất ngờ vọt tới Thẩm Dịch