Vô Tận Cường Hóa

Chương 230: Thành Shipwreck (Thượng)




Nếu như nói bến cảng Tortuga là thiên đường mậu dịch của đám hải tặc thế kỷ 16, như vậy thành Shipwreck chính là thành lũy hải tặc cuối cùng, là gia viên bọn họ có thể tín nhiệm.

Có rất ít người biết thành Shipwreck ra đời như thế nào, chỉ biết từ lúc nó xuất hiện đã bị hải tặc chiếm giữ. Vị trí của nó thần bí, địa điểm phiêu hốt, không giới hạn trong hải dương, chẳng khác gì một tòa đảo bao phủ trong sương mù, chỉ có người đi vào nó mới có thể vạch ra tấm khăn che mặt thần bí.

Trong truyền thuyết, thành Shipwreck có được đại lượng tài phú của đám hải tặc, kiến trúc thành lũy vô cùng vững chắc, có thể đồng thời cung cấp nơi cư ngụ cho ngàn vạn hải tặc.

Ở đó không có chính quyền, không có sưu cao thế nặng, càng không có tàn bạo cùng áp bách, chỉ có tự do.

Nhưng liệu có thực vậy chăng?

Jack căn bản là khinh thường cười lạnh. “Trên thực tế nó chính là một nơi dơ bẩn hỗn loạn do đám bợm nhậu, lưu manh và cường đạo tạo thành. Tuyệt đối không nên tin tưởng truyền thuyết, nó chỉ tổ khiến ngươi vỡ mộng, cho ngươi té từ trên mây xuống, cảm thụ thống khổ lúc thất lạc.” “Hết thảy lời lẽ tốt đẹp đều đến từ mấy kẻ vô tri suốt ngày chỉ biết mơ mộng hão huyền… Thoạt nhìn anh cũng không có hồi ức tốt đẹp gì cho lắm với chỗ đó.” Thẩm Dịch cười nói.

Ngồi trong một góc buồng nhỏ, Thẩm Dịch lướt tay trên máy tính, mấy thủy thủ tò mò muốn tới xem vật gì, Thẩm Dịch không thể không lần nữa đuổi bọn họ đi. Nếu như nói thời điểm mới vừa lên thuyền Thẩm Dịch còn ôm lấy hứng thú nồng đậm với trời xanh biển rộng, như vậy sau khi sinh sống hơn mười ngày trên thuyền, hiện tại hắn tình nguyện ru rú trong khoang, lên kế hoạch cho hành động kế tiếp.

Vừa rồi hắn hỏi thăm Jack Sparrow về tình hình thành Shipwreck, nhưng sự thực là bản thân Jack cũng không rõ thành Shipwreck là địa phương thế nào.

Thời khắc này Jack Sparrow đáp: “Ta chỉ nhớ mình lớn lên ở đấy, tất cả nội dung ta có thể nhớ lại, đều liên quan đến ba chuyện… Tán gái, đánh lộn cùng rượu Rum.” “Kỳ thật ba loại này ta đều rất thích…” Hồng Lãng cười nói, sau đó là Kim Cương thấp giọng hỏi thăm: “Vậy ngươi thích nhất cái nào?” “Đương nhiên là thứ nhất.” Vì vậy hai người cùng nhau mỉm cười đắm đuối.

Jack Sparrow tranh thủ cơ hội quảng cáo: “Chỉ cần trả tiền, ngươi có thể tìm được tại đó kỹ nữ tốt nhất toàn bộ vùng Caribe, da các nàng rất trắng, ngực rất to…” Jack Sparrow lấy tay chụm trước ngực một chút, rất là khoa trương.

Hồng Lãng trả lời ngay: “Kỳ thật ta cũng không phải quá để ý vấn đề vòng một lớn hay nhỏ. Ta là người thực tế, phụ nữ quan trọng nhất vẫn là xinh đẹp, khuôn mặt nhất định phải được, làn da phải tinh tế tỉ mỉ, như vậy sờ tới sờ lui mới có xúc cảm.” Kim Cương trêu nói: “Ngươi thật biết đòi hỏi.” Lời này khiến Hồng Lãng rất bất mãn: “Gì mà đòi hỏi? Đây gọi là thường thức a.” “Thôi đi pa.” Kim Cương cười ha ha, Hồng Lãng cũng cười hắc hắc, Jack Sparrow thì chân thành nói: “Nếu như côn của ngươi đủ lợi hại, ngươi có thể trở thành anh chàng được hoan nghênh nhất thành Shipwreck, những cô nàng kia thậm chí có thể không thu tiền của ngươi.” “Ngươi chắc chắn chứ?” Hồng Lãng bắt gãi da đầu, thấp giọng tự nói: “Ta nhớ trong cửa hàng có loại kỹ năng gọi là thuật bành trướng thì phải…” Thẩm Dịch không ngẩng đầu lên nói: “Nhỏ giọng một chút, đừng để Ôn Nhu nghe thấy.” Bên ngoài khoang thuyền vang lên tiếng Ôn Nhu: “Dù cho ta không ở trong đó cũng có thể nghe rõ từng chữ một. Hồng Lãng sắc quỷ này, sớm muộn cũng có ngày ta cắt ngươi!” Hồng Lãng thè lưỡi, Kim Cương thọc hắn một chút: “Sợ cái gì, dù sao có thần quan, trở về có thể chữa lành.” “Được rồi, tất cả im lặng, không giỡn nữa.” Thẩm Dịch đặt PDA xuống bàn: “Thuyền trưởng Jack, chúng ta còn bao lâu mới có thể đến thành Shipwreck?” “Còn bốn giờ.” Jack Sparrow nhìn PDA, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thật là một công cụ thần kỳ, nếu ngươi cam lòng xuất ra, nhất định có thể đổi được rất nhiều giá trị Vinh Quang từ chỗ Tia.” “Xác thực đáng tiếc…” Thẩm Dịch đồng dạng thổn thức. Nếu sớm biết trong đây có nhiệm vụ Tia Dalma, như vậy mình chỉ cần tùy tiện mang chút đồ chơi vừa hiếm có vừa không đáng nhiêu tiền từ đô thị đến đây, như vậy chút ít gia sản của Tia Dalma toàn bộ có thể nhẹ nhàng đổi tới tay, cần gì phải khổ cực chấp hành nhiệm vụ giống như bây giờ. Nay chỉ có mỗi chiếc PDA, bên trong có quá nhiều tin tức trọng yếu, không thể nào lấy đi đổi được.

Bất quá suy nghĩ theo hướng này, thế giới nhiệm vụ đích xác tồn tại vô số nhiệm vụ có thể vượt qua bằng mánh khóe.

Giờ có nghĩ cũng vô dụng, Thẩm Dịch thu hồi tâm thần, tiếp tục suy tính kế hoạch hành động cụ thể.

Sau bốn tiếng, đội tàu rốt cục đi tới rìa ngoài thành Shipwreck.

Khó trách Jack Sparrow nói, chỉ có tự mình tới đây mới có thể hiểu rõ thành Shipwreck.

Bởi vì nơi này thật sự rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trước mắt là một đám sương mù lượn lờ mặt biển, hơi nước bốc lên, loáng thoáng có thể chứng kiến một mảnh kiến trúc lạ kỳ. Sở dĩ kỳ lạ, là vì mảnh kiến trúc kia toàn bộ đều dùng thuyền chồng chất mà lên. Bao gồm các loại thuyền buồm lớn, thuyền buồm song cột buồm ngang, đơn cột buồm dọc, đại chiến hạm, thuyền buồm ba cột buồm ngang, thuyền buồm gọn nhẹ,… tất cả đều có thể nhìn đến, nhỏ có ghe độc mộc, lớn có tàu viễn dương, không gì không có. Dưới mặt biển ẩn hiện bóng tàu nát tan tành, xen lẫn giữa bãi đá ngầm lớn, rọi nên cảnh tượng thê thảm hoang vu.

Thấy một màn như vậy, Thẩm Dịch bỗng nhiên ngộ ra lai lịch thành Shipwreck.

Tại đây ở vào cực bắc vùng biển Caribe, là nơi đá ngầm rậm rạp nhiều nhất. Bởi vì vùng này quanh năm sương mù bao phủ, tầm mắt không xa, khó nhìn, hơn nữa đá ngầm xen kẽ, dẫn đến đội thuyền đi ngang qua gặp tai nạn, sự cố thuyền đắm nhiều không kể xiết.

Bị dòng nước ấm ảnh hưởng, lượng lớn thuyền đắm sau khi chìm vậy mà dần dần tập trung vào một khu vực nho nhỏ, trải qua năm tháng tích lũy, đã tạo thành một hòn đảo nổi toàn bộ bằng thuyền đắm chồng chất lên.

Cũng không biết là vị hải tặc nào trong lúc vô tình phát hiện nơi này, ý thức được những lớp sương mù không tiêu tán cùng với đá ngầm ở đây kỳ thật chính là phòng hộ tốt nhất, cho nên đã vất vả tìm ra một lối an toàn đi thông thành Shipwreck, lợi dụng đại lượng thuyền đắm, thành lập được một tòa thành nổi trên biển chân chính. “Thành Shipwreck, đây chính là sự kết hợp hoàn mỹ giữa tự nhiên và nhân loại, khó trách có thể trở thành nơi thủ hộ mà đám hải tặc ỷ lại nhất.” Thẩm Dịch lầm bầm phát ra tán thưởng. “Nơi này do những người định ra pháp điển hải tặc, Morgan và Bartholomew, phát hiện. Bọn họ đã từng là những vị vua hải tặc sớm nhất, chân chính bá chủ trên biển, hoàng đế hải tặc.” Jack Sparrow phát ra tiếng than thở thổn thức. “Một núi lại có tới hai hổ. Hẳn là rất phiền toái.” “Đích thật là vậy…” Thanh âm Jack Sparrow trầm xuống: “Đó là một niên đại hỗn loạn, tàn khốc và giết chóc, đám hải tặc không chỉ đánh nhau với địch, mà còn với cả người mình… Morgan và Bartholomew là hai hải tặc xuất sắc nhất thời đại đó, bọn họ đánh bại vô số kẻ địch, thẳng đến khi bọn họ gặp nhau. Bọn họ cùng nhau giao thủ, đánh qua rất nhiều lần, ai cũng không có biện pháp đả bại đối phương. Thẳng đến một ngày, hai người hẹn nhau quyết đấu sinh tử trên một con thuyền, chỉ có một người có thể sống ly khai…” “Sau đó thì sao?” Ôn Nhu hỏi.

Jack Sparrow nhún nhún vai: “Nghe nói bọn họ đánh rất lâu, có lẽ một ngày. Có lẽ ba ngày. Tóm lại, ai cũng không thể leo ra chiếc thuyền nọ. Thuyền cứ trôi trôi, đụng phải bãi đá ngầm. Bọn họ đánh từ bờ biển ra tới biển khơi, theo thuyền hỏng phiêu lưu một đường đến đây, sau đó bọn họ phát hiện thành Shipwreck… Về sau bọn họ quyết định dừng tay, vì để tránh hải tặc tiếp tục đánh lẫn nhau, bọn họ đã định ra pháp điển hải tặc, yêu cầu mỗi một gã hải tặc phải tuân thủ. Đương nhiên, chỉ có hải tặc tuân thủ pháp điển hải tặc, mới có tư cách yêu cầu thành Shipwreck che chở.” “Câu chuyện thật hay.” Kim Cương lẩm bẩm một câu: “Trọng điểm là nó cho đám hải tặc lý do tuân thủ pháp điển. Nếu không ta rất khó tưởng tượng hải tặc vốn là những kẻ đi ngược lại pháp luật, dựa vào cái gì tuân thủ hải tặc pháp điển. Chẳng lẽ vì nó đập lên hai chữ hải tặc sao? Đó mới gọi khôi hài.” “Nói không sai.” Thẩm Dịch cũng cười nói.

Tới rìa ngoài thành Shipwreck, đội tàu dừng lại tại một góc biển vắng vẻ, Frost dẫn đầu đại bộ phận lính dù phụ trách canh gác, còn bọn Thẩm Dịch thì toàn bộ leo lên Ngọc Trai Đen.

Đây là Jack Sparrow yêu cầu —— hắn cũng không hi vọng mang tội danh dẫn sói vào nhà. Dựa theo ý của hắn, bọn người Thẩm Dịch cứ giả mạo thủy thủ dưới tay hắn mà lẻn vào, sau đó chờ đợi thời cơ. Trong khoảng thời gian này, Jack Sparrow sẽ cố hết sức thuyết phục mấy vị vua hải tặc thông qua đề nghị bỏ niêm phong, chỉ khi nào đề nghị hoàn toàn thất bại, đám người mạo hiểm mới có thể động thủ, bí mật tiến hành cướp đoạt.

Một khi hành động bại lộ, bí mật cướp đoạt diễn biến thành chiến đấu toàn diện, Jack Sparrow sẽ đứng về phía vua hải tặc… Thời khắc này Ngọc Trai Đen dần dần xâm nhập vào khu vực sương mù quỷ dị.

Sương mù phiêu hốt bên người như có như không, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng gió thê lương, nghe như có người khóc thét. Theo thuyền trưởng Jack giải thích: thuyền đắm nhiều, người chết cũng nhiều, luôn có chút ít oan hồn không chịu tán đi.

Đây thực sự là oan hồn sao? Thẩm Dịch không biết. Nhưng hắn biết rõ, trong thế giới Huyết Tinh đô thị, tình huống gì cũng có thể xuất hiện.

Tiếp tục đi tới, thành Shipwreck to lớn rốt cục toàn diện bày ra trước mắt.

Hai chiếc thuyền buồm to lớn cũ nát tổ hợp thành một cổng thành kỳ lạ, phía trên có hơn mười tên hải tặc đang dò xét.

Sớm có người chứng kiến tàu Ngọc Trai Đen đến, sau khi tiếp cận, có người kêu to: “Trên tàu mau báo tên!” “Jack Sparrow, Antony, lão khốn kiếp nhà ngươi vẫn chưa chết sao?” “A, Jack, ngươi sống tốt đấy nhỉ? Ta nghe nói ngươi đi Ma Ngục.” “Đã trở về.” “Đây chính là điều ta tiếc nuối, sao ông trời không thu ngươi luôn đi, còn ta tiếp thu Ngọc Trai Đen của ngươi!” Một lão hải tặc vóc người cao lớn, một chân cà thọt đầy mùi bia rượu xuất hiện trước mặt mọi người. “Đợi trăm năm nữa nhé.” Jack trả lời không khách khí.

Hai người liếc nhau một cái, Jack Sparrow đột nhiên nhảy lên thuyền lớn đối diện, cho đối phương một cái ôm hung mãnh, hai người đồng thanh cười ha hả.

Lão hải tặc cho Jack một đấm, sau đó thấp giọng nói: “Ta nghe nói phiền phức của ngươi còn chưa kết thúc.” “Ác mộng luôn đến cuối cùng, Antony, con quái vật bạch tuộc kia không làm gì được ta đấy.” “Hi vọng những vua hải tặc khác cũng nghĩ vậy, có người ước gì muốn moi tim ngươi ra.” “Còn không biết ai moi tim ai, ta cũng không phải ưa chuộng hòa bình.” “Không có ai ưa chuộng hòa bình… Công hội hải tặc vẫn náo nhiệt trước sau như một.” Lão hải tặc cười hắc hắc quái dị vài tiếng, sau đó quay đầu lại hô to: “Mở cổng! Đám con rùa các ngươi nhanh lên một chút!” Hồng Lãng nhìn tòa thành lớn nguy nga, rốt cục nhịn không được phát ra một tiếng ca thán: “Thành Shipwreck, chúng ta tới rồi!