Vô Tận Cường Hóa

Chương 224: Thiên Mệnh Anh Vũ




Trang bị vẫn lạc, tại Huyết Tinh đô thị, cùng với trang bị tiến hóa, trang bị lắp ráp được xưng là ba loại trang bị đặc thù nhất.

Trong đó trang bị lắp ráp chính là nhiều trang bị tổ hợp thành một bộ, có thể phát huy ra hiệu quả lớn nhất, mà trang bị tiến hóa thì có thể hấp thu kinh nghiệm trong chiến đấu phát triển thực lực.

Hai loại trang bị trên đều là trang bị hi hữu cực kỳ khó kiếm, trong đó trang bị lắp ráp còn đỡ một ít, chỉ là sưu tập khó khăn, còn trang bị tiến hóa, phải nói là chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Mặc dù là bọn Thẩm Dịch một đường hoàn thành nhiệm vụ độ khó cao, cũng không thể thu được lấy một kiện trang bị tiến hóa.

Trang bị vẫn lạc là loại trang bị kỳ lạ quý hiếm thứ ba.

Cái gọi là vẫn lạc, ý nghĩa như tên, tức là trang bị cấp cao xuất hiện trong khu vực cấp thấp. Sở dĩ xuất hiện trong khu vực cấp thấp, thường thường chính là bị phong ấn phần lớn năng lực, cần mạo hiểm giả tự mình đi giải khai mới có thể đào móc ra tiềm lực.

Loại trang bị này thông thường sẽ có hạn mức cao nhất, một khi khôi phục lại trạng thái ban đầu, hiệu quả không cách nào tăng lên được nữa. Nhưng do là trang bị vẫn lạc, bởi vậy một khi trang bị toàn diện khôi phục, hiệu quả thường thường vượt xa độ khó khu vực hiện hữu. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn có thể trở thành biểu tượng cường lực của kẻ nào đó.

Những chuyện liên quan đến trang bị vẫn lạc, Thẩm Dịch đã nghe nói qua rất nhiều, thật không ngờ chính mình giết chết James Norrington cũng tìm được một món đồ tốt như vậy.

Uy lực kỹ năng của sợi giây chuyền này chỉ có thể nói bèo nhèo, nếu cân nhắc theo góc độ uy lực, có thể là nát nhất trong số trang bị cấp A. Nhưng mấu chốt ở chỗ kỹ năng của nó đặc biệt nhiều, một sợi dây chuyền mà có tới năm kỹ năng, hơn nữa sử dụng không tiêu hao bất luận tinh thần gì, nếu như có thể giải trừ phong ấn, thực lực đội Đoạn Nhận tuyệt đối tăng nhanh như gió.

Đáng tiếc là trang bị trước mắt bị phong ấn, chỉ có thể hưởng thụ gia tăng chút điểm thuộc tính có hạn.

Mọi người xem xem món đồ, sau đó ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đồng thời nở nụ cười khổ.

Kim Cương có chút khinh thường: “Còn không bằng trực tiếp cho cái trang bị cấp C.” Hồng Lãng có chút bất mãn: “Xin nhờ, đây chính là trang bị vẫn lạc cấp A, nếu nhóm chúng ta có thể giải trừ phong ấn, vậy thì tương đương đã nhận được một kiện trang bị độ khó cấp bốn. Năm cái kỹ năng a! Một trang bị năm kỹ năng, lão tử hiện tại toàn bộ kỹ năng kèm theo trang bị cộng lại mới ba cái, ngươi còn muốn thế nào?” “Vậy cũng phải giải phong ấn mới được a. Không đầu không đuôi, nói là giải trừ phong ấn, cũng không nói làm thế nào giải trừ, càng không có nhiệm vụ chỉ hướng minh xác, nếu như một mực giải trừ không được, chẳng khác nào là phế vật.” Khẩu khí mập mạp mang theo tiếc hận. “Đúng vậy a.” Hồng Lãng cũng thở dài: “Ta phát hiện có đôi khi làm nhiệm vụ không khó, khó ở chỗ moi nó ra được.” Với Hồng Lãng mà nói, hắn tình nguyện đối mặt một đối thủ cường đại hay một nhiệm vụ gian nan, cũng tốt hơn nhiều so với không biết bắt tay vào đâu giống như bây giờ.

Thẩm Dịch lại cười nói: “Vậy cũng chưa chắc, nói không chừng chúng ta có thể tìm được manh mối.” Hồng Lãng ngẩn ngơ: “Đào đâu ra manh mối?” Thẩm Dịch cười không đáp, chỉ là nhìn về phía Kim Cương và Ôn Nhu.

Hai người hai mặt nhìn nhìn nhau một chút, bỗng Ôn Nhu chợt kêu to lên: “Em biết rồi! Muốn tháo chuông cần người buộc chuông! Sợi dây chuyền này là James Norrington phong ấn vì Elizabeth đấy, nàng nhất định có biện pháp giải trừ phong ấn! Cho dù không thể giải quyết cũng nhất định biết rõ phương pháp.” “Thú vị là nàng bây giờ đang ở trên tàu Ngọc Trai Đen.” Thẩm Dịch giơ cổ tay lên xem giờ, lại nhìn ra xa xa.

Ngọc Trai Đen đang lái tới bên này.

Thẩm Dịch lẩm bẩm nói: “Anh nghĩ tối đa năm phút đồng hồ, chúng ta có thể nhìn thấy vị mỹ nhân này.” Ôn Nhu cũng mau miệng nói tiếp: “Còn có vị hôn phu của nàng, không biết anh ta có đẹp trai như Orlando Bloom không?” Mọi người giật mình nhìn Ôn Nhu.

Orlando Bloom, chính là diễn viên đóng vai Will Turner, vị này từng đóng vai hoàng tử tinh linh trong Chúa tể những chiếc nhẫn, mê đảo không biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ.

Không nghĩ tới Ôn Nhu đột nhiên lại toát ra một câu như vậy.

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Ôn Nhu có chút ngượng ngùng bổ sung: “Có đoạn thời gian tôi rất thần tượng anh ta.” “Ồ!” Tất cả mọi người cùng nhau kéo dài âm điệu, tâm đắc gật đầu.

Một lát sau, tàu Ngọc Trai Đen ngừng lại cách tàu Kẻ Dạo Chơi 80 mét, thả xuống thuyền nhỏ, hành động này để biểu hiện với đối phương là mình không có ác ý, cho dù dùng Ngọc Trai Đen tốc độ, muốn xông qua khoảng cách 80 mét này cũng không quá đáng trong nháy mắt.

Năm người ngồi trên thuyền nhỏ, trừ một gã thủy thủ chèo thuyền và Jack Sparrow, còn có hai nam một nữ.

Một người nam trong đó thân hình tráng kiện, gương mặt phương phi, hẳn là trợ thủ đắc lực của Jack Sparrow, còn lại là một đôi nam nữ trẻ tuổi phong thái nhẹ nhàng. Mặc dù giữa niên đại gian khổ trên biển, quần áo của bọn họ y nguyên chỉnh tề sạch sẽ, đầy đủ cho thấy tu dưỡng cá nhân tốt đẹp, tạo thành tương phản rõ rệt với thủy thủ thô lỗ bên người. “Người nữ kia hẳn là Elizabeth Swan… Thật đúng là mỹ nhân.” Hồng Lãng liếm môi nói. “Ta đoán ngươi bây giờ đang nghĩ, nếu có thể coi nàng như ban thưởng mang về thì tốt biết mấy.” Kim Cương dùng bả vai húc Hồng Lãng một phát cười nói.

Hồng Lãng cười to hắc hắc: “Ngươi thực cmn hiểu ta.” “Một đám sắc quỷ.” Ôn Nhu không vui trừng trắng mắt.

Trong lúc mấy người cười nói, thuyền nhỏ đã lái tới gần Kẻ Dạo Chơi, lên tàu đầu tiên đúng là Jack Sparrow. “Hoan nghênh lên tàu Kẻ Dạo Chơi!” “Tàu Kẻ Dạo Chơi.” Một tiếng thở nhẹ truyền đến từ sau lưng Jack Sparrow, đúng là Elizabeth.

Vị nữ chính trong kịch bản Cướp biển vùng Caribe giờ phút này mặc dù ăn mặc một thân nam trang, nhưng thanh âm như cũ vẫn là giọng nữ. So với nữ chính trong phim, Elizabeth thoạt nhìn cao hơn một ít, thiếu đi vài phần cao quý và rụt rè, lại nhiều thêm ba phần hào hùng, tướng mạo vậy mà cũng có phần tương tự diễn viên.

Nàng bước lên tàu, nhìn xem Thẩm Dịch, sau đó lại nhìn tàu Kẻ Dạo Chơi: “Trách không được tàu này thoạt nhìn có vài phần quen thuộc, hóa ra là Kẻ Dạo Chơi. Các anh đã làm gì Nam tước Alsop?”

Ánh mắt của nàng lăng lệ ác liệt, không có chút ấn tượng bình hoa giống như nhân vật trong kịch bản, vẻn vẹn từ cách nàng nói chuyện có thể nghe ra nàng cũng là người có địa vị trên tàu Ngọc Trai Đen. “Giết, hi vọng anh ta không phải bằng hữu của các vị.” “Dĩ nhiên không phải, một tên tiểu nhân hèn hạ, hãm hại cha tôi cũng có một phần công lao của hắn.” “Thống đốc Swan là người tốt, ông ấy chết thật đáng tiếc.” Thẩm Dịch nhàn nhạt trả lời. “Anh biết cha tôi?” “Đương nhiên.” Thẩm Dịch cười nói: “Tiểu thư Elizabeth, tên tuổi của cô tung bay khắp biển Caribe. Tôi đoán quý anh bên cạnh đây hẳn là Will Turner, vị hôn phu của cô.” Thẩm Dịch duỗi bàn tay hữu nghị về phía anh chàng Will Turner trẻ tuổi vừa mới lên tàu —— Will Turner là một chàng trai anh tuấn, nhưng với tư cách nhân vật trong kịch bản, tướng mạo của anh ta lại khác xa diễn viên trong phim. Nếu như nói Orlando Bloom là một loại tuấn tú như tinh linh, như vậy Will Turner trước mắt thoạt nhìn càng thêm rạng ngời xán lạn.

Đối phương cũng chân thành ân cần đáp lại: “Anh đã giết Beckett, cho nên chúng tôi cố ý đến đây biểu đạt cảm kích.” Thẩm Dịch lúc này mới nhớ, Beckett mới là đầu sỏ hại chết cha Elizabeth. Nói vậy, mình giúp Ngọc Trai Đen tiêu diệt Dauntless, không chỉ đơn giản thu hoạch 6000 điểm Huyết Tinh cùng một kiện trang bị vẫn lạc, mà còn có cả hảo cảm của Elizabeth.

Kết hợp trang bị vẫn lạc có liên quan đến Elizabeth lẫn thái độ Elizabeth với mình hiện giờ, coi như là kẻ đần cũng sáng tỏ điều đó có ý nghĩa gì.

Thật hiển nhiên, Elizabeth Swan chính là nhân vật trọng yếu trong việc giải trừ phong ấn dây chuyền Ánh Sao, mà phần hảo cảm này, không hề nghi ngờ có thể khiến sự tình tiến triển thuận lợi.

Thẩm Dịch giang hai cánh tay: “Hoan nghênh tới tàu Kẻ Dạo Chơi, những người bạn đến từ Ngọc Trai Đen. Tôi đại biểu toàn bộ đội tàu, nhiệt liệt chào đón các bạn!” Một thanh âm không hài hòa đột nhiên truyền tới: “Vĩnh viễn không nên chào đón dư đảng hải tặc, bọn chúng là một đám khốn kiếp, tham lam, ích kỷ, vô năng lẫn ngu đần!” Mọi người đồng thời ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một con vẹt màu sắc rực rỡ đang vòng quanh trên bầu trời. “Có ma, La Hạo, ngươi vẫn chưa dạy dỗ cho tốt con vẹt ngu ngốc kia à.” Thẩm Dịch tức giận mắng to. Hắn vội vã nói với Jack Sparrow: “Chớ nên hiểu lầm, thuyền trưởng Jack, tôi cam đoan mình chưa bao giờ dạy con nợ kia nói những lời như thế.” “Đương nhiên, ta biết…” Đôi mắt Jack Sparrow thả ra vầng sáng khiếp người: “Lời này là lão yêu bà kia nói… Thực khó có thể tưởng tượng bà ta lại cho ngươi Thiên Mệnh Anh Vũ!” Bỗng nhiên quay đầu, Jack Sparrow nhìn về phía Thẩm Dịch: “Ngươi đến cùng đã dùng phương pháp gì khiến bà ta cam lòng giao con vẹt này cho ngươi? Ta đã từng yêu cầu bà ta không dưới mười lần, nhưng cho tới bây giờ bà ta vẫn đều không cam lòng dứt bỏ!” Thẩm Dịch thở dài thở ra một hơi: “Con nợ này rất hiếm có sao? Tôi thấy nó chẳng được tích sự gì.” Jack Sparrow sững sờ: “Ngươi vậy mà không biết tác dụng của nó?” “Nó làm được cái gì?” Tất cả mọi người trong đội Đoạn Nhận đồng thời hỏi. “Nó là một con vẹt có thể mang đến vận may, có nó bên người, ngươi sẽ có vận may.” Jack Sparrow trả lời hết sức khẳng định.

Đây chính là lời Tia Dalma nói lúc giao con vẹt cho Thẩm Dịch, cho dù lúc ấy hắn chẳng thèm để ý, nhưng một khắc này Thẩm Dịch đột nhiên ý thức được cái gì.

Hai ngày nay tỷ lệ bọn hắn phát hiện thuyền hải tặc lẻ tẻ rõ ràng tăng lên, bọn hắn thậm chí đụng phải đại chiến giữa Dauntless và Ngọc Trai Đen, nhờ đó Thẩm Dịch mới có thể dùng lực lượng một người nhẹ nhõm giải quyết chiến hạm Dauntless.

Chẳng lẽ nói… Thẩm Dịch gắt gao nhìn con vẹt lắm mồm huyên náo kia.

Hắn đột nhiên nâng tay chỉ hướng vẹt, lần thứ hai phóng thích Tinh Thần Tham Sát.

Vốn dĩ căn bản không thể tìm ra bất luận chi tiết nào, thời khắc này đột nhiên rõ ràng xuất hiện nội dung nhắc nhở: “Thiên Mệnh Anh Vũ, sinh vật có thể bay lượn, tánh mạng 380, không có lực công kích và phòng ngự. Đây là một con vẹt có thể mang đến vận may cho chủ nhân, khiến vận may của chủ nhân nó tăng lên một mức nhất định, tăng lên tỷ lệ xuất hiện cơ may, lúc giết chết mục tiêu đặc thù, tăng lên tỷ lệ đạt được trang bị đặc thù.” Tiện tay mở ra cộng hưởng tư liệu, tất cả mọi người đồng thời nhìn một đoạn nội dung đơn giản này.

Hồng Lãng thì thào: “Thực cmn có ma, nó đúng thật bảo bối!” Vẹt có thể tăng lên vận khí, gia tăng thu hoạch, khó trách giá trị 1000 điểm Vinh Quang, cũng khó trách mấy ngày nay vận khí của bọn hắn tốt như vậy, có thể liên tục gặp được hải tặc lạc đàn, càng khó trách bọn hắn có thể thu hoạch được trang bị vẫn lạc.

Giá trị con chim anh vũ này quả thực không thể đánh giá, giờ khắc này thậm chí ngay cả tiếng dài dòng chán ghét của nó đều trở thành thanh âm tự nhiên trong tai đám người mạo hiểm. Bất quá thoạt nhìn vẹt hết sức bất mãn chuyện Thẩm Dịch nhốt nó suốt hai ngày, bởi vậy thủy chung không muốn để ý tới Thẩm Dịch, chỉ đậu trên bả vai mập mạp. “Nhất định phải nghĩ biện pháp mang con vẹt này về.” Kim Cương đối với Thẩm Dịch nói. “Chỉ sợ tôi đã mất đi quyền khống chế nó…” Thẩm Dịch cười khổ. “Ngươi nói cái gì?” Kim Cương lại càng hoảng sợ.

Thẩm Dịch lại chĩa chĩa La Hạo: “Nó có thể tự động chuyển đổi chủ nhân tạm thời, hiện tại nó đã thuộc về La Hạo… Nó không còn thừa nhận tôi. Con vẹt này rất kỳ lạ, khi nó thuộc về ai, người đó liền không cách nào chứng kiến thuộc tính của nó.” “…” Tất cả đều im lặng.

Nói cách khác, từ giờ trở đi tất cả mọi người phải theo mập mạp để được thơm lây.

Thế sự ly kỳ đến vậy là cùng.