Vô Tận Cường Hóa

Chương 156: Phân Liệt (4)




Tất cả súng đều nhắm ngay Hòa Thượng.

Một trận gió thổi qua, mái tóc trắng của Hòa Thượng bay phất phơ.

Ăn mặc một bộ trường bào thắt đai lưng, Hòa Thượng nắm chặt hai đấm, hai mắt nhìn Thẩm Dịch chằm chặp.

Thật lâu.

Hắn khàn giọng rít: “Sự cẩn thận của ngươi, vượt xa dự kiến của ta, Thẩm Dịch. Đúng vậy, ta muốn ngươi chết, bất quá chính ngươi đã nói, màu đỏ thẫm cho thấy ta có lẽ hi vọng ngươi chết, nhưng sẽ không đích thân động thủ giết ngươi. Địch ý của ta với ngươi, có lẽ ngươi không thể giải thích tại sao, ta cũng không muốn giải thích, nhưng nếu ta đã không muốn giết ngươi… ngươi cũng cũng không cần phải xuống tay với ta chứ?” Thẩm Dịch khẽ thở dài: “Ngươi rất biết cách nói chuyện, Hòa Thượng. Đúng vậy, ngươi sẽ không ra tay với ta, đây là dây chuyền thủy tinh nói ta biết, điểm ấy không sai. Theo lý mà nói, đụng phải loại tình huống này, ta cần phải giết Kinh 12 và Lữ Đức, sau đó cho ngươi chút giáo huấn rồi buộc ngươi ly khai, dù sao ngươi sẽ không chủ động uy hiếp ta, chỉ có điều nếu ta thực làm như vậy, liền không khỏi quá ngu. Phải biết, đạo cụ xuất xứ từ Huyết Tinh đô thị đương nhiên sẽ không nói láo, bất quá không có nghĩa ta phải rập khuôn theo nó…” Nói đến đây, giọng Thẩm Dịch trầm xuống: “Ngươi không động thủ với ta, không có nghĩa không có nguy hại với ta. Ác ý của ngươi, cũng không chỉ là sẽ không động thủ, trong đó còn khả năng ẩn chứa ý khác. Màu đỏ thẫm vốn dĩ đại biểu ngươi hi vọng ta chết mà sẽ không tự mình động thủ, nhưng nếu mở rộng ý này ra, có lẽ càng có thêm nội dung. Ví dụ như… ngươi sẽ làm một chuyện cực kỳ bất lợi với ta, chuyện này có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến sống chết của ta… Ngươi không thấy là cái nghĩa rộng này mới càng đáng tin cậy, càng thêm phù hợp tình huống trước mắt sao?” Hòa Thượng rùng mình trong lòng, nhưng chỉ cười lạnh nói: “Ta không rõ ngươi đang nói gì? Dù sao ta không có bất kỳ ý định xuất thủ với ngươi.” Thẩm Dịch lại không màn đến y nữa, chỉ chậm rãi đi đến bên người Lữ Đức bị trọng thương, Lữ Đức sợ tới mức kêu to: “Đừng… đừng giết ta… ta sẽ nói ngươi biết tại sao Hòa Thượng lại hận ngươi, kỳ thật…” “Ta biết.” Thẩm Dịch lạnh lùng cắt ngang gã: “Ngươi không cần giải thích với ta.” Hắn đột nhiên ra tay như thiểm điện, nắm lấy cổ Lữ Đức, mạnh mẽ vặn gãy xương cổ gã.

Hắn xuất thủ gọn gàng mà linh hoạt, thế nên tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Giết chết Lữ Đức, Thẩm Dịch dùng kỹ năng Cướp Đoạt trên người gã.

Văn chương nhắc nhở kỹ năng thất bại.

Thẩm Dịch nâng một cước đá văng Lữ Đức ra xa.

Người này đã không còn hữu dụng với hắn.

Hắn phủi tay trở lại, đứng gần Hòa Thượng: “Ngươi cho rằng ngươi không nói, ta sẽ không đoán được căn nguyên địch ý của ba người các ngươi sao? Nguyên do gì khiến hai tên khốn kiếp kia muốn xuống tay sau lưng ta chỉ vì một việc nhỏ? Hừ, là Tạ Vinh Quân sai các ngươi tới chứ gì?” Vừa nói xong, bốn người Kim Cương, Hồng Lãng, Ôn Nhu, còn có La Hạo đồng thời biến sắc.

Hồng Lãng kêu to: “Thẩm Dịch, ngươi nói là do tên khốn Tạ Vinh Quân kia sai xử?” “Bằng không thì còn nguyên nhân gì có thể khiến ba tên này có địch ý sâu như vậy với chúng ta? Nhất là hiện tại dưới tình huống cùng chung mối thù, cộng đồng đối mặt nhiệm vụ thế này!” Lúc Thẩm Dịch trả lại điểm Huyết Tinh cho Hòa Thượng, phát hiện danh tự của Hòa Thượng vẫn là màu đỏ thẫm, hắn liền dốc sức liều mạng suy nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân gì đã gây ra loại tình huống này.

Hắn rất mẫn cảm ý thức được, thái độ của Hòa Thượng đối với mình hết sức kỳ quái —— vô duyên vô cớ muốn mình chết, lại sẽ không ra tay với mình.

Vậy phải chăng có nghĩa sẽ có người khác ra tay với mình?

Như vậy trong đô thị Huyết Tinh, còn có ai sẽ thủy chung nhìn mình chằm chằm muốn giết mình. Đáp án không cần nói cũng biết.

Lúc Thẩm Dịch nghĩ hết biện pháp moi móc tình báo đội Thứ Huyết, đội Thứ Huyết đồng dạng cũng có khả năng đến mò ngọn nguồn tiểu đội 641.

Tạ Vinh Quân nhìn bề ngoài hoàn toàn không để bọn Thẩm Dịch vào mắt, nhưng một người có thể sinh tồn lâu dài trong Huyết Tinh đô thị, tuyệt sẽ không tùy ý xem thường bất kẻ đối thủ nào, càng sẽ không vì mạo hiểm giả đối địch là Khu Dân Nghèo, mà không thèm đi tìm hiểu lai lịch đối phương.

Thẩm Dịch nghĩ đến đó, lại phát hiện rất nhiều đáp án bắt đầu trở nên rộng mở trong sáng, một ít sự tình giải thích không thông, cũng có đáp án.

Thời khắc này Thẩm Dịch nhìn Hòa Thượng nói: “Ngươi thật sự sẽ không xuất thủ giết ta, bởi vì ngươi căn bản không cần phải vậy. Ngươi chỉ là được Tạ Vinh Quân ủy thác, đến điều tra kỹ năng, thuộc tính, cùng với phương thức chiến đấu của đội ngũ bọn ta. Cho nên ngươi theo ta nói cái gì cận chiến mạo hiểm giả làm đội trưởng, theo ta trò chuyện về tình huống đoàn đội. Kỳ thật mục đích thật sự của ngươi, chính là muốn từ ta đạt được tin tức đoàn đội của bọn ta. Nguyên cả buổi qua, ngươi và bọn ta cùng nhau tác chiến, hiểu được rất nhiều tình huống của họ, cũng bao gồm cả ta. Ngươi biết ngươi chỉ cần đưa những tin tức này cho Tạ Vinh Quân, ta liền chỉ có một con đường chết. Cho nên màu đỏ thẫm đại biểu, không phải là ngươi hi vọng ta chết, mà là ngươi biết việc ngươi sắp làm sẽ gây ra cái chết của ta, và ngươi cũng không tính thay đổi nó. Con người là động vật có hành vi phức tạp nhất thế giới này, cảm xúc và hành vi của con người, chỉ dùng mười tám loại màu sắc phân loại, thật sự quá đơn sơ… Cho nên cho dù ta có loại đạo cụ này, cũng vẫn cần tái một bước phân tích cẩn thận, mới có thể sáng tỏ ý tứ ẩn giấu sau lưng nó. Hỏi một câu thôi, Tạ Vinh Quân còn phái ai tới dò hỏi ta?” Hòa Thượng thở dài thườn thượt.

Y phủi tay: “Lợi hại, quả nhiên lợi hại! Không hổ là người có thể thành lập được đội ngũ ngay từ độ khó ban đầu, vậy mà chuyện này đều bị ngươi nhìn ra. Bất quá đáng tiếc a, ngươi chính là đã đoán sai một việc. Ta đích xác là muốn dò hỏi lai lịch ngươi, đợi sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, sẽ bán toàn bộ tình báo có quan hệ đến các ngươi cho Tạ Vinh Quân, bất quá… Ta không phải do hắn phái tới đấy. Tạ Vinh Quân thậm chí căn bản không quen ta.” “Gì cơ?” Thẩm Dịch ngẩn người.

Chu Nghi Vũ đột nhiên kêu to lên: “Hòa Thượng khốn kiếp đi chết đi!” Hỏa Thần Pháo trong tay hắn đột nhiên mãnh liệt nổ súng vào Hòa Thượng.

Viên đạn cuồng trút lên người Hòa Thượng, chỉ thấy ảo ảnh chợt lóe, thân thể Hòa Thượng đột nhiên biến mất, biến thành một khúc gỗ lưu trên mặt đất.

“Hắn ở đằng kia!” Thẩm Dịch đột nhiên quay người, Linh Hỏa Thương bắn liền mấy phát lên không trung phía ngoài vòng vây.

Hình ảnh Hòa Thượng mông lung dần dần hiện ra giữa không khí, Hòa Thượng vừa mới xuất hiện, đã bị Thẩm Dịch liên tục bắn mấy phát, một viên đạn lửa đánh lên người y, dấy lên từng ngọn hỏa diễm.

Huyết hoa chảy ra trên người, Hòa Thượng kêu lên một tiếng đau đớn, chạy vội về phía xa. Y hiện tại không cầu giết địch, chỉ cầu tự bảo vệ mình, chỉ cần có thể ra ngoài, đợi sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, hắn sẽ bán hết tình báo cho Tạ Vinh Quân, bọn Thẩm Dịch nhất định phải chết.

Cùng lúc đó, họng súng Thẩm Dịch mạnh mẽ chuyển hướng, nhắm ngay đầu Chu Nghi Vũ, quát chói tai: “Ngươi đừng cử động!” Chu Nghi Vũ ngẩn ngơ, nhìn về phía Thẩm Dịch: “Ngươi điên rồi. Ngươi nhằm vào ta làm gì?” Mấy người Kim Cương cũng là ngẩn ra.

Thẩm Dịch quay đầu lại gầm lên: “Nhìn tôi làm gì? Các anh mau đuổi theo hắn, nhất định phải giết hắn đi! Chu Nghi Vũ để tôi xử lý!” Kim Cương Hồng Lãng lui lại mấy bước, nhìn chằm chằm Chu Nghi Vũ, hiển nhiên cũng ý thức được cái gì.

Bọn hắn quay người đồng thời đuổi theo Hòa Thượng.

Ôn Nhu ân cần dặn dò: “Anh nhớ cẩn thận, mở ra kênh đoàn đội, để em có thể nghe được giọng anh.” Chứng kiến Thẩm Dịch mở kênh đoàn đội, nàng mới rời khỏi.

Họng súng nhắm ngay Chu Nghi Vũ, ánh mắt Thẩm Dịch lạnh băng.

Cách đó không xa, Marcus và Kely đều giật mình quan sát bên này, hiển nhiên không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Thẩm Dịch mắt lạnh nhìn Chu Nghi Vũ: “Ta không điên, ta vẫn luôn rất thanh tỉnh. Chu Nghi Vũ, nói ta biết tại sao ngươi lại ngăn Hòa Thượng nói tiếp?” “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.” Chu Nghi Vũ kêu to lên. “Ta nói ngươi cố ý không cho Hòa Thượng nói tiếp!” Thẩm Dịch vung tay trái lên, tất cả Terminator và lính dù đồng thời nhắm ngay Chu Nghi Vũ.

Chu Nghi Vũ lui về phía sau vài bước, ngón tay đã phủ lên cò súng Hỏa Thần Pháo: “Ta chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi.” Thẩm Dịch cười lạnh: “Thôi đi, Hòa Thượng đã thừa nhận hắn sẽ bán tư liệu của bọn ta, Nhưng hắn lại nói hắn không biết Tạ Vinh Quân, đây là ý gì? Hắn không có khả năng chưa liên hệ gì với Tạ Vinh Quân đã xông lại sưu tập tư liệu bọn ta! Hắn không biết Tạ Vinh Quân, vậy hắn làm sao có thể biết rõ thù hận giữa chúng ta và Tạ Vinh Quân. Ta và ngươi đều biết trong đó có vấn đề, Nhưng ngươi lại không để hắn nói tiếp.” Trên mặt Chu Nghi Vũ cố nặn ra nụ cười khó coi, hắn giang tay: “Không liên quan tới ta. Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi.” Thẩm Dịch thở dài một tiếng: “Chu Nghi Vũ, ngươi lừa ta bằng lời nói dối ngây thơ như vậy, có phải quá xem thường ta hay không? Ta biết là ngươi cố ý cắt ngang lời hắn đấy, ngươi không muốn cho hắn nói ra câu kế tiếp… Đó là bởi vì ngươi cũng có phần.” Chu Nghi Vũ biến sắc: “Không phải như vậy!” “Câm miệng!” Thẩm Dịch lạnh lùng nói: “Chu Nghi Vũ, ta không xem ngươi đần, ngươi lại coi ta là kẻ ngốc! Kỳ thật ta đã sớm hoài nghi ngươi. Từ lần thứ nhất ngươi yêu cầu gia nhập đội ngũ, ta đã cảm thấy kỳ quái. Ngươi biết rõ chúng ta có cừu oán với đội Thứ Huyết, vì sao còn muốn gia nhập chúng ta? Đội Thứ Huyết đang phong quang tại Khu Phổ Thông, dùng thực lực hiện giờ của bọn ta, căn bản không thể nào là đối thủ của bọn hắn. Bây giờ gia nhập chúng ta, ngươi chính là tìm chết! Cho nên ta mới cự tuyệt ngươi, cũng là vì ta không tin ngươi. Chỉ là ta không rõ tại sao ngươi phải như vậy, bất quá bây giờ ta đã hiểu, chỉ có gia nhập đội ngũ, ngươi mới có thể nắm chi tiết từng người chúng ta!” Chu Nghi Vũ kêu to lên: “Không phải như vậy, Thẩm Dịch, ta không nghĩ sẽ hại ngươi!” “Ha, thật sao? Vậy sao ngươi không nói cho ta biết thực lực đội Thứ Huyết? Ngươi biết bọn hắn trở về từ Vùng Đất Hoang Dã, ngươi cũng biết Vùng Đất Hoang Dã là nơi nào, nhưng ngươi lại không nói cho ta bí mật về Vùng Đất Hoang Dã. Nếu như ngươi thực sự muốn trở thành một thành viên trong bọn ta, cho dù ngươi không nói cho ta về việc Xạ Thủ, chí ít cũng nên nhắc ta coi chừng đội Thứ Huyết. Tại sao ngươi không nói cho ta biết đội Thứ Huyết rốt cuộc mạnh đến đâu? Tại sao ngươi muốn gia nhập bọn ta, nhưng chưa bao giờ lo lắng chuyện đó? Tại sao ngươi không nói cho ta vấn đề mạo hiểm giả cận chiến làm đội trưởng? Ngay cả Hòa Thượng còn biết chuyện này, ngươi suốt ngày lăn lộn mò mẫm bên Khu Phổ Thông lẽ nào lại không biết? Nhưng ngươi chưa từng nói qua!” Chu Nghi Vũ bị Thẩm Dịch phản bác không thể nói thành lời.

Thẩm Dịch thở dài: “Ta rất thích kỹ thuật lái xe của ngươi, Chu Nghi Vũ, ta cũng thích con người của ngươi, ta cảm thấy ngươi rất không tệ. Ta thật tâm hi vọng ngươi có thể làm một thành viên trong đội ngũ chúng ta, nếu như ngươi có thể trở thành đội viên của ta, hợp tác giữa chúng ta sẽ rất xuất sắc! Cho nên ta một mực chờ đợi… “Sự gian trá của Verona” chỉ có thể sử dụng ba lượt trong mỗi lần thế giới nhiệm vụ, thời điểm ta sử dụng lượt thứ ba, ta đã từng do dự thật lâu… giữa ngươi và Hòa Thượng. Ngươi cũng biết tình huống lúc đó ta thật sự không có bất kỳ hoài nghi nào với Hòa Thượng, mà với ngươi lại có, nhưng ngươi biết vì sao ta còn để tên hắn vào không?” Chu Nghi Vũ kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch nói: “Bởi vì ta xem ngươi là bạn, mà ta lại không thể khảo nghiệm bạn mình, đó là không tôn trọng bạn.” Bạn. Thẩm Dịch coi mình là bạn mà tình nguyện không kiểm tra mình, dù đã hoài nghi.

Chu Nghi Vũ triệt để ngây người.

Hắn đến gần Chu Nghi Vũ hai bước, nói giọng trầm thấp: “Phải, là bạn, ta xem ngươi như vậy, cho dù ta hoài nghi ngươi! Cho ta đáp án Chu Nghi Vũ, nói cho ta biết ta cái phần ta không biết kia, như một người đàn ông! Đừng có lại dối gạt ta!” Lúc nói xong một câu cuối cùng, khẩu khí của hắn hết sức lăng lệ ác liệt.

Kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch, một hồi lâu, Chu Nghi Vũ rốt cục bất đắc dĩ nói: “Tạ Vinh Quân treo giải thưởng. Hắn ra 15 nghìn điểm mua đầu năm người các ngươi. Không lấy được đầu người thì đưa tư liệu cũng được, mỗi người ba trăm đến hai ngàn điểm không giống nhau, căn cứ độ kỹ càng của tư liệu mà định giá. Toàn bộ mạo hiểm giả Khu Dân Nghèo đều biết chuyện này… Ta, Hòa Thượng, còn có hai tên quỷ kia, đều chẳng qua là một trong số đó. Cho nên Hòa Thượng đích xác không biết Tạ Vinh Quân, bởi vì căn bản không cần phải vậy.."