Vô Tận Cường Hóa

Chương 142: Hàng Nhái Cao Cấp Nhất




Trời đêm u ám, đèn đuốc sáng trưng.

Kẻ Thu Gặt vừa mới được lắp ráp hoàn chỉnh, hình thể khổng lồ đứng sửng sững giữa đất trống trung tâm sửa chữa.

Thẩm Dịch và Kim Cương vào trong nhà xưởng, Chu Nghi Vũ không nỡ rời xa bảo bối của hắn, chỉ có thể ngồi thủ tại chỗ.

Qua hơn nửa ngày, hắn mới nhìn thấy Thẩm Dịch và Kim Cương vừa nói vừa cười quay trở lại. “Này, các ngươi làm gì mà lâu thế?” Chu Nghi Vũ bất mãn kêu to. “Đi tìm linh kiện cho ngươi.” Thẩm Dịch vung tay lên, từ không gian vẫy ra vô số linh kiện dùng để lắp Kẻ Thu Gặt.

Sau đó Thẩm Dịch leo lên người Kẻ Thu Gặt, cẩn thận quan sát một chút rồi nói với Kim Cương: “Hệ thống truyền lực cánh tay phải bị hao tổn nghiêm trọng, hệ thống xử lý thông tin bị hư một chút, hệ thống động lực của tinh thể năng lượng vẫn hoàn hảo, nhưng hệ thống truyền động xảy ra vấn đề, ngoài ra hệ thống cân bằng cũng có chút vấn đề, hệ thống hỏa lực cần chữa trị toàn diện. Hệ thống chính đại khái không việc gì, hệ thống phụ lại mang lắm tật. Kim Cương, anh đến giúp tôi một tay, chúng ta bắt đầu chữa trị từ hệ thống cân bằng trước.” “Được!” Kim Cương nhảy lên Kẻ Thu Gặt đến giúp.

Chu Nghi Vũ hỏi: “Nhắm chừng bao lâu có thể sửa tốt? “ “Nếu muốn sửa xong triệt để, 48 giờ có thể chữa được các hệ thống bên trong đã không tệ, hệ thống phòng ngự bên ngoài thì khó mà nói, thời gian sửa sẽ càng dài, cần thay đổi tấm thép nhiều nơi… Giá như có Vạn Từ Vương ở đây thì tốt biết mấy.” Chu Nghi Vũ cuồng trợn trắng mắt: “Nếu ta nhớ không lầm, ngươi dùng năng lực chỉ cần 7 giờ.” “Đúng.” “Vậy ngươi sửa tay còn có ý nghĩa gì nữa?” “Đương nhiên là có. Trình độ tổn hại bất đồng trực tiếp ảnh hưởng đến trình độ tiêu hao năng lượng của ta. Một ít tổn hại nghiêm trọng có thể dùng linh kiện thay thế, kết hợp sửa chữa đại khái, như vậy có thể giảm bớt tiêu hao năng lượng thật lớn lúc chữa trị bằng dị năng. Chỗ tốt chính là tăng lên tốc độ chữa trị. Đương nhiên, quan trọng nhất là ta có thể nhờ vào đó hiểu rõ cấu tạo bên trong của nó.” Nói xong Thẩm Dịch đã lấy ra chiếc PDA của mình, bắt đầu tiến hành quét hình toàn bộ hệ thống Kẻ Thu Gặt.

Chu Nghi Vũ rốt cuộc hiểu rõ: “Có ma, ta nói hèn chi ngươi lại hảo tâm đến vậy, hóa ra ngươi căn bản không chỉ muốn sửa nó, mà còn muốn nghiên cứu nó… Ngươi muốn… ngươi muốn tự tay tạo ra nó!” Giọng Chu Nghi Vũ khúc sau đã hoàn toàn thay đổi, hắn bị ý nghĩ này dọa sợ tím mặt.

Thẩm Dịch vậy mà muốn tự mình chế tạo Terminator! “Đúng vậy.” Thẩm Dịch tặng Chu Nghi Vũ một cái mỉm cười tự tin. “Thế nhưng…” Chu Nghi Vũ lắp bắp nói: “Ngươi không có tinh thể năng lượng, cho dù ngươi có nghiên cứu nó triệt để thì sao? Ngươi cũng không chế ra Terminator được. Ngươi cũng không thể nào nghiên cứu ra luôn cả tinh thể năng lượng chứ?” Dù cho Thẩm Dịch không trả lời, Chu Nghi Vũ cũng hiểu được đó là chuyện không thể, nhưng hắn tựa hồ vẫn muốn cố gắng chứng minh Thẩm Dịch suy nghĩ hão huyền.

Tiếc là Thẩm Dịch trả lời trước sau như một, tỉnh táo và chu toàn: “Hiểu theo góc độ khác, chỉ cần ta có tinh thể năng lượng, hơn nữa nghiên cứu ra được cấu tạo Kẻ Thu Gặt, ta liền không cần giao nộp 9000 Huyết Tinh kia đúng không? Nói cách khác, cũng không phải là không thể tự tạo được, ngươi đồng ý điểm này chứ?” Thẩm Dịch trả lời.

Chu Nghi Vũ lại nói không ra lời.

Không phải không thừa nhận, suy nghĩ của Thẩm Dịch rất lớn mật, cũng ăn lời thật to!

Một hồi lâu hắn mới lẩm bẩm nói: “Ta bắt đầu sáng tỏ Trung Hoa tại sao là vương quốc hàng nhái, cmn ngay cả Terminator ngươi cũng dám làm nhái, khẩu vị của ngươi cũng hơi bị lớn.” “Khẩu vị của ta từ trước đến nay rất lớn, ta nói, chia ngươi một phần nha.” Chu Nghi Vũ kinh hoàng: “Sẽ không bảo ta miễn sạch cho ngươi món nợ một ngàn năm trăm điểm kia chứ?” “Không, chỉ cần cho ta tất cả tinh thể năng lượng mà ngươi thu được.” “… Ngươi thật đúng là biết tính toán.” Chu Nghi Vũ rất là bất đắc dĩ lấy ra bốn khối tinh thể năng lượng: “Tổng cộng bốn cái, hai T6 hai T7, đổi hai con của ngươi.” “Ta cho ngươi luôn cả bốn con, hai con khác tính vào giá tinh thể năng lượng Kẻ Thu Gặt ngươi đưa ta lúc trước, nhưng tiền mua sắm linh kiện phải chính ngươi ra.” “Thành giao.” Chu Nghi Vũ ném sang bốn khối tinh thể.

Hoàn thành khoản giao dịch này, Thẩm Dịch cầm PDA, không ngừng quét cấu tạo bên trong Kẻ Thu Gặt.

Không có bản vẽ thì chính mình chế tác bản vẽ, không thể không thừa nhận lúc trước Ôn Nhu đề cử chiếc PDA này giờ đã chính thức phát huy tác dụng lớn, năng lực tự động quét hình và phân tích của nó khiến Thẩm Dịch có thể nhanh chóng nắm giữ cấu tạo bên trong Kẻ Thu Gặt. Còn năng lực Kích Hoạt thì bảo đảm cho dù xảy ra sai sót gì, cũng có thể nhanh chóng phục hồi như cũ, từ đó cam đoan Thẩm Dịch sẽ không thu được thông tin sai lầm. Có điều trừ Thẩm Dịch ra, đổi lại thành người khác, đoán chừng đánh chết cũng không nghĩ đến loại sự tình làm nhái Terminator này.

Đã Kẻ Thu Gặt cũng dám làm nhái, những thứ Terminator khác tự nhiên cũng không nói chơi, sớm được Thẩm Dịch nghiên cứu triệt để.

Giờ phút này Kim Cương một bên dựa theo Thẩm Dịch phân phó, sửa chữa Kẻ Thu Gặt, một bên nhìn Thẩm Dịch chui đầu vào PDA liều mạng sưu tập ghi chép các loại tư liệu số liệu, nghĩ nghĩ hắn nói: “Cho dù ngươi có thể nghiên cứu ra được toàn bộ nguyên lý chế tác Kẻ Thu Gặt, ngươi ở đô thị cũng chưa chắc có tinh lực đi làm nó. Dùng lực lượng cá nhân của mấy người đi chế tác một người máy siêu lớn, đó cũng không phải đơn giản đi làm công nhân lao động.” Thẩm Dịch kỳ quái nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục chuyên chú vào PDA: “Chỉ có thiếu tiền không đủ tiêu, chưa nghe nói nhiều tiền tiêu không hết. Đã có kỹ thuật chế tác, vị tất cần lo lắng không thể biến thành sự thật, anh có khi nào nghe nói làm hàng nhái khó hơn sáng tạo cái mới không? Tôi xem anh có chuyện khác muốn nói?” Kim Cương nhún vai: “Là có chút chuyện, một mực giấu trong lòng, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.” Thẩm Dịch nhanh chóng ấn ấn vài cái lên PDA, sau đó chĩa chĩa mấy sợi dây trong ngực Kẻ Thu Gặt: “Nối mấy sợi dây này cho tôi nhìn một chút.” Kim Cương vừa nhấc tay, mấy sợi dây tự động nối liền một chỗ.

Thẩm Dịch lắc đầu: “Không đúng, cắm sợi này vào chỗ này này… Anh muốn nói về chuyện của Star?” Kim Cương cười khổ: “Ngươi quả nhiên đã sớm nhìn ra… Nối xong.”

“Đến bên này.” Thẩm Dịch nhảy lên vai Kẻ Thu Gặt: “Trong này cần dùng hàn điện, bé Chu, ném cái mỏ hàn cho anh!” “Cmn ta không phải công nhân của ngươi, còn nữa, đừng gọi ta bé Chu!” Một cái mỏ hàn tức giận bay tới Thẩm Dịch, Thẩm Dịch tiện tay bắt lấy đưa cho Kim Cương: “Hàn ở đây… Có hối hận không?” “Không.” Kim Cương tiếp nhận mỏ hàn hơi đàng hoàng bắt đầu mối hàn. “Vậy càng hỏng.” Thẩm Dịch lắc đầu, cẩn thận quan sát kết cấu bên trong Kẻ Thu Gặt.

Kim Cương ngừng tay lại, nhìn qua Thẩm Dịch: “Hỏng? Ta cảm thấy ta không làm gì sai. Ta cảm thấy chúng ta nếu muốn sinh hoạt trong Huyết Tinh Đô Thị, nhất định phải học cách lãnh khốc, kẻ thích hợp thì tồn tại, đây mới là…” “Tôi không nói anh làm như vậy là sai!” Thẩm Dịch quả quyết cắt ngang lời Kim Cương, khiến hắn ngẩn ngơ. Thẩm Dịch chỉ vào một khe hở khác trên Kẻ Thu Gặt: “Hàn luôn chỗ này.” Kim Cương tiếp tục ra sức công tác, Thẩm Dịch ngồi xuống đầu vai Kẻ Thu Gặt, thở dài nói: “Tôi hiểu vì sao anh lại làm vậy, bất quá mấu chốt vấn đề không phải ở đó.” “Vậy là ở đâu?” “Ở nhận thức sau đó của anh.” Kim Cương nghi ngờ nhìn xem Thẩm Dịch: “Ngươi nói nhận thức sau đó của ta?” Thẩm Dịch gật gật đầu: “Phải, chúng ta trước hãy xem lại vấn đề. Anh buông bỏ Star và Tập Tiểu Phàm, kỳ thật bất quá là để xe giảm gánh nặng, đúng không?” Kim Cương gật gật đầu. “Nhưng vấn đề là trọng lượng của hai đứa nhỏ này, thậm chí so ra còn thua sức nặng một mình Marcus! Ít đi hai đứa nó căn bản không có ảnh hưởng gì đến tình huống lúc đó. Trái lại mất đi Tập Tiểu Phàm, chúng ta liền mất đi năng lực khống chế Terminator, mất đi Star chúng ta liền mất đi năng lực khống chế Kyle Reese. Anh vừa buông tay một phát, tôi liền tổn thất ba trăm điểm Huyết Tinh, đồng thời còn buộc phải lừa gạt Kyle Reese sẽ đi cứu Star, anh biết như thế có nghĩa gì không? Ý nghĩa đến ngày mai, nếu nhóm chúng ta không đi cứu người, nó sẽ mang đến cho chúng ta phiền toái rất lớn… Chỗ này có mấy cái linh kiện cần thay, Chu Nghi Vũ, cầm mấy cái linh kiện này tìm xem!” Thẩm Dịch tiện tay tháo xuống đồ hư ném ra ngoài. “Đã nghe được!” Chu Nghi Vũ tức giận trả lời.

Thẩm Dịch xòe tay, sau đó gõ gõ Kẻ Thu Gặt: “Nhìn, không có Tập Tiểu Phàm, chúng ta sẽ không có thằng này, chớ nói chi hiện tại ăn cắp kỹ thuật chế tạo nó.” Kim Cương há to miệng, nói không ra lời, hồi lâu hắn rốt cục gật đầu: “Đúng vậy, vấn đề này là ta cân nhắc sơ sót. Tình huống lúc đó, vứt bỏ bọn hắn không có bất kỳ chỗ tốt nào với chúng ta, ta làm lúc đó hoàn toàn là…” “Hoàn toàn là bản năng, liền như người sắp chết chìm bắt được cây cỏ cứu mạng liền quyết không buông bỏ, căn bản không kịp cân nhắc quá nhiều vấn đề.” Thẩm Dịch nói.

Rất nhiều chuyện cũng không phải không thể nghĩ ra, chỉ là tình huống khẩn cấp, thời gian vội vàng, căn bản sẽ không cho mình quá nhiều không gian suy tư. Khoảnh khắc Kim Cương bắt lấy Star và Tập Tiểu Phàm, hắn chỉ có nửa giây cân nhắc phải chăng nên cứu.

Lúc ấy, có thể nói bản năng hoàn toàn chiếm cứ thượng phong.

Bởi vậy Thẩm Dịch hoàn toàn hiểu tại sao Kim Cương làm như vậy, nhưng chính vì nguyên nhân đó, Thẩm Dịch mới thở dài: “Cho nên nói tôi không trách anh lúc ấy làm ra quyết định như vậy, nhưng đồng dạng, tôi cũng không hài lòng thái độ sau đó của anh. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, anh cân nhắc không rõ cũng rất bình thường, nhưng sau đó nghĩ mãi vẫn không rõ thì hỏng. Trên thực tế, anh nói sống tại Huyết Tinh đô thị nên lãnh khốc vô tình, hoàn toàn là một loại lừa mình dối người để che lấp sai lầm, đây chính là việc tôi không đồng tình nhất.” Thẩm Dịch nói xong, lại tới cánh tay phải của Kẻ Thu Gặt: “Trục truyền lực nơi này đã gãy, trước tiên hàn nó lại tính sau.” Kim Cương đàng hoàng tới hàn trục truyền lực: “Buông tha cho hai đứa bé kia, là ta cân nhắc không rõ. Nhưng sống tại nơi như đô thị, nếu nhóm chúng ta không đủ máu lạnh, tự chúng ta sẽ không may, ta không cho rằng đấy là lừa dối… Hàn như vậy chưa đủ chắc a.” Thẩm Dịch cười cười, rất nhanh nhấn PDA, ghi chép nguyên vẹn tư liệu cánh tay phải của Kẻ Thu Gặt, sau đó nói: “Tôi còn dùng Kích Hoạt tu bổ lại nữa mà… Anh cảm thấy sinh tồn tại Huyết Tinh đô thị, mọi người đến cuối cùng sẽ trở nên lãnh khốc, vô tình, vì sinh tồn có thể buông tha cho hết thảy? Phải, tuyệt đại bộ phận người đều nghĩ như vậy. Nhưng anh không để ý đến một việc: ngoại trừ phương thức lãnh khốc vô tình để thích ứng cái thế giới này, còn có một loại phương thức khác càng dễ thích úng với nó hơn —— đó chính là tỉnh táo suy nghĩ! Tại sao anh phải lấy lãnh khốc vô tình làm điều kiện tồn tại tiên quyết, mà không phải tĩnh táo đối mặt và suy nghĩ vấn đề? Bởi vì cái trước dễ hơn rất nhiều, càng không cần động não. Giết người dù sao cũng đơn giản hơn cứu người, vứt bỏ dù sao cũng dễ dàng hơn tranh thủ, không phải sao? Bỏ khó lấy dễ, bản tính con người, bất quá đừng quên, cũng bởi vì nó rất dễ dàng, cho nên nó không đáng nhiêu tiền! Giá trị của nó là thấp nhất!” Kim Cương có chút ngạc nhiên nhìn Thẩm Dịch.

Thẩm Dịch tiếp tục nói: “Cũng như chuyện giữa anh và hai mạo hiểm giả kia vậy! Các anh rất lãnh khốc, rất máu lạnh. Nhưng kết quả đây? Các anh thiếu chút nữa chết chùm cả đám! Lúc ấy chỉ cần anh hơi chút tĩnh táo một chút, liền sẽ không phát sinh loại sự tình này!” Lời này lại khiến Kim Cương á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tiếp tục phân cao thấp với trục truyền lực, hoa lửa tuôn ra dưới tay, bất quá hắn cũng không dùng mặt nạ bảo hộ gì.

Thẩm Dịch thản nhiên nói: “Cho nên nói lãnh khốc rất đơn giản, tỉnh táo rất khó khăn.” “Vậy ý của ngươi là chúng ta sống ở Huyết Tinh đô thị, cần phải nhiệt huyết ôm ấp tình cảm, tuân thủ đạo đức luân thường?” “Khẩu khí của anh rất châm chọc a, tôi chẳng qua chỉ nói cho anh biết, loại phẩm chất lãnh khốc này, giá trị chỉ như là sở trường chiến đấu cấp cơ sở, chỉ cần muốn có, mỗi người đều có thể có, nhưng để nâng nó lên tới đỉnh cấp lại không dễ dàng. Anh ỷ vào sở trường chiến đấu cấp cơ sở đã nghĩ đùa nghịch uy phong, anh đùa nghịch cho ai xem?” Kim Cương trì trệ, Thẩm Dịch lại thay đổi vị trí, đi đến một chỗ khác: “Cho nên nói tuyệt đối đừng xem loại phẩm chất lãnh khốc này rất ghê gớm, loại vật này, không có nó khẳng định không được, nhưng nếu muốn dựa vào nó giành chính quyền, còn cách rất xa. Mấu chốt vẫn là nhìn anh có thể phân biệt rõ lúc nào nên dùng, lúc nào không nên dùng hay không… Hàn lại chỗ này lần nữa đi.” Kim Cương đi tới, một câu không nói. “Tóm lại, đừng xem lãnh khốc và vứt bỏ trở thành phẩm chất bắt buộc gì, càng đừng phạm sai lầm lại đổ lên nó, vậy sẽ không mang đến chỗ tốt gì cho anh, chỉ càng tổ che mắt.” Kim Cương nghĩ nghĩ, rốt cục gật đầu: “Đã rõ.” “Anh hiểu là tốt rồi, tại Huyết Tinh đô thị, chúng ta không thể phạm quá nhiều sai lầm… Chết tiệt, chúng ta hàn lộn chỗ!” Thẩm Dịch phát hiện trong lúc vô tình mình lại để Kim Cương hàn hai khối thép rời dính vào nhau.

Kim Cương điềm nhiên như không ngẩng đầu: “Như ngươi vừa nói, tại Huyết Tinh đô thị, chúng ta không thể phạm quá nhiều sai lầm. Kiềm chế một tý đi sếp, kẻo lại ra nhầm lệnh, nói quá nhiều sẽ khiến sếp phân tâm đấy.” “… Phải.” Thẩm Dịch bất đắc dĩ nhún vai trả lời. “Nể tình ngươi thừa nhận, ta cũng sẽ thừa nhận… Ta sai rồi, sau này ta nhất định khiêm tốn sửa chữa, ngày một hướng lên."