Trên triều đình, Ly Dạ cùng Thượng Quan Thu Minh đứng ở phía sau Lạc Viêm Băng, thỉnh thoảng lại "mặt mày sinh động" nhìn về người có địa vị cao đang ngồi nghiêm chỉnh trên kia.
Hôm nay Duệ không lâm triều, lẽ nào ngày hôm qua không phải là dùng phương pháp trừng phạt khi còn bé, mà là đổi thành thể phạt (*)? Xem ra lão sư tu luyện bộ môn phúc hắc càng ngày càng cao rồi a.
(*) Thể phạt: Trừng phạt về mặt cơ thể, nôm na như SM [≧﹏≦].
Lạc Viêm Băng phát hiện ánh mắt giao lưu của ba người, không thể không di chuyển thân thể, ngăn cản thần thức đang giao lưu của bọn họ. Ba tiểu tử này, trên triều đình mà còn không chú ý hình tượng như thế, nếu như bị những đại thần kia nhìn thấy thì uy nghiêm của thiên tử sẽ bị hao tổn a.
Lạc Viêm Băng nhàn nhạt giương mắt nhìn Ly Mộ một chút, mang ý tứ là: Hoàng Thượng, đây là trên triều đình, ngươi muốn biết cái gì, lão thần sẽ ngầm nói cho ngươi biết.
"Khụ, ách, Thừa Tướng a, Quốc Sư sao lại không thượng triều?"
Ly Mộ rất thông minh lựa chọn mở miệng tại triều đình. Giỡn quài, hiện tại đang thượng triều, mình là thiên tử, lão sư tất nhiên sẽ giữ mặt mũi cho mình. Nếu đợi tan triều mới hỏi, vậy khi đó mình là học sinh, lão sư chẳng phải là muốn làm gì mình cũng được hay sao?
Lạc Viêm Băng đoán được tâm tư của Ly Mộ, tâm trạng vui mừng không ngớt, đứa bé này, lúc trước mình tin không lầm mà. Bây giờ cho dù hắn đã lên làm Đế Vương, thủ đoạn cao minh tàn khốc, nhưng xưa nay hắn lại chưa từng sử dụng đối với mình. Ngoại trừ lúc thượng triều ra, những khoảng thời gian ngầm khác hắn đều vẫn tôn kính mình giống như khi còn bé, làm một Đế Vương, hắn có thể làm được như vậy thật sự là rất tốt rồi.
"Hồi bẩm Hoàng Thượng, hôm nay Quốc Sư sẽ đến chậm một chút."
Lạc Viêm Băng cung kính tiến lên một bước đáp.
"Ừm."
Ly Mộ nhẹ nhàng gật đầu, khí thế của bậc Đế Vương hiển lộ ra không bỏ sót chút nào.
Ly Mộ chờ Lạc Viêm Băng lui về chỗ xong, ưng mâu nhìn quét qua đại điện một lần, thiên uy bày ra không chừa một chút nào.
"Hôm nay, trẫm muốn cùng các vị đại nhân nói về chuyện giao lưu văn hóa ngày mai, các vị đã chọn ra người thích hợp chưa?"
Âm thanh chất phác uy nghiêm vang vọng trong đại điện.
Lời này vừa được Ly Mộ nói ra, trên triều đình lại yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở rõ ràng.
Sắc mặt Ly Mộ theo thời gian trôi đi càng ngày càng khó coi, lẽ nào Ly quốc to lớn lại thật sự không thể tìm ra một kỳ nhân dị sĩ nào sao?
Lạc Viêm Băng thấy Ly Mộ muốn phát hỏa, thầm nghĩ thời cơ đã đến rồi, lại một lần nữa nhảy tới phía trước, khom người xuống hành lễ với Ly Mộ.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thần có dẫn đến một người."
"Ồ? Mời Thừa Tướng nói!"
Ly Mộ nhanh nhẹn nói.
"Vâng. Người mà lão thần dẫn đến chính là nghĩa tử của lão thần -- Y Tiêu Dao."
"Y Tiêu Dao?"
Ly Mộ hỏi.
"Đúng vậy thưa Hoàng Thượng, chính là Y Tiêu Dao. Lão thần tin rằng, lần giao lưu văn hóa này nếu để Dao Nhi đại diện Ly quốc ta trả lời, vậy thì Ly quốc ta nhất định có thể thắng được."
Bên trong khẩu khí của Lạc Viêm Băng lộ ra một chút kiêu ngạo, a, Dao Nhi vốn là người hiện đại, lần giao lưu văn hóa này nhất định không thể làm khó được nàng.
"Ồ? Vậy hôm nay Tiêu Dao có tiến cung theo Thừa Tướng hay không?"
Ly Mộ trực tiếp gọi tên "Tiêu Dao".
"Thưa Hoàng Thượng, hiện tại Dao Nhi đang ở bên ngoài cửa cung chờ Hoàng Thượng triệu kiến."
"Ha ha, được, người đâu, truyền Tiêu Dao công tử!"
Ha ha, xem dáng vẻ kiêu ngạo kia của lão sư, Y Tiêu Dao này nhất định là có chút bản lĩnh. Hôm nay mình cũng muốn nhìn một chút, bản lĩnh của hắn rốt cuộc là lớn bao nhiêu, không chỉ có thể thu Mặc Sĩ Tuyệt Ca vào dưới trướng mà còn làm cho lão sư có cảm giác thành công như thế.
"Truyền~ Tiêu Dao công tử yết kiến~"
Tiểu thái giám chiếu theo dặn dò của Ly Mộ, Porsche (*) đến cửa đại điện gọi Y Tiêu Dao đến.
(*) Porsche: Lại cầu cao nhân một lần nữa (#`-_ゝ-).
Quần thần đều duỗi dài cái cổ của mình, ngóng trông chờ đợi. Nghĩa tử của Thừa Tướng đại nhân? Có thể thủ thắng ở cuộc thi giao lưu văn hóa? Hắn rốt cuộc là nhân vật như thế nào đây?
Thời gian một nén nhang đã trôi qua, quần thần vẫn yên tĩnh chờ đợi.
Thời gian một chung trà cũng dần dần trôi, quần thần bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, từ cửa cung đến Kim Loan điện, thời gian cũng gần một chung trà rồi, nhưng vì sao còn chưa thấy bóng người? Bọn họ âm thầm đưa mắt liếc về phía Lạc Viêm Băng cùng Ly Mộ đang ngồi ở trên cao, thấy vẻ mặt của hai người đều không thay đổi liền đưa mắt quay lại phía cửa.
Thời gian lại chạy tiếp, quần thần bắt đầu rối loạn. Đã lâu như vậy rồi sao còn không thấy bóng người a?
Vẻ mặt Ly Mộ cũng có chút cứng ngắc, ưng mâu liếc nhìn Ly Dạ đang len lén nháy mắt với mình, sau đó lại đưa mắt trôi về phía Lạc Viêm Băng vẫn mặt không đổi sắc kia. Hôm qua Y Tiêu Dao bị Duệ đả thương quá nặng rồi sao?
Bên trong đám quần thần, khoé miệng của một người cong lên, cười trên sự đau khổ của người khác, người này chính là Lâm Đại Tướng Quân -- Lâm Bá.
Ha ha, không có ai xuất hiện, rất tốt, rất tốt a! Lạc Viêm Băng, đây chính là tội khi quân! Ha ha, coi như ngươi là lão sư của Hoàng Thượng, nhưng ở dưới con mắt của mọi người, ngươi phạm vào tội khi quân, còn lừa cả quần thần, đến cả Hoàng Thượng cũng không thể bảo vệ ngươi!
Lâm Bá đột nhiên tiến lên một bước.
"Hoàng Thượng, lão thần... "
Lâm Bá vừa muốn mở miệng kể tội của Lạc Viêm Băng thì lại có một người thấp giọng nói:
"Đến rồi, đến rồi... "
Tầm mắt mọi người đều trôi về phía bên ngoài đại điện.
Xa xa, đang có ba bóng người chậm rãi đi về phía cung điện, ba người đều vận bạch y, cơ thể thon dài, xinh đẹp tuyệt trần, bọn họ từ từ bước đến như đang nhàn nhã tản bộ trong sân vắng.
Gần đến rồi, càng ngày càng gần hơn! Đến khi có thể thấy rõ ngũ quan của người đi đầu thì hô hấp của tất cả mọi người hầu như đều cứng lại, trời ạ, đây mà còn là người ư?
Chỉ thấy một thiếu niên vận áo gấm màu trắng từ từ mà đến, tà áo tiêu sái văn nhã, tóc dài đen nhánh bị ngọc quan màu trắng cố định chỉnh tề, tóc mai theo gió bay về phía sau. Dung nhan của hắn lại càng thêm tinh xảo đến mức khó có thể dùng bút mực để miêu tả! Dung tư tuyệt thế như vậy, vốn nên toả sáng rực rỡ dưới bình minh, nhưng đôi con ngươi như lưu quang di động kia lại đè ép ánh sáng ấy xuống, tựa hồ trong giờ khắc này, thứ đang chiếu sáng đại địa không phải là nắng mai, mà chính là đôi mắt của hắn.
Đôi mắt hắn xinh đẹp lung linh như tinh tú, mày kiếm sắc bén như lưỡi đao, sườn mặt hoàn mỹ, phấn môi kiều diễm, tuy rằng có dung nhan mê hoặc như vậy nhưng lại không khiến người ta xem hắn như nữ tử, bởi vì trên người hắn càng toát ra khí chất bá đạo và uy nghiêm không thua kém gì với thiên tử.
Hắn nhẹ nhàng rung động quạt giấy trong tay, một chút tà khí, một chút thanh lãnh, một chút xinh đẹp, một chút lãnh ngạo, một chút bá đạo, một chút mê hoặc, nhiều mâu thuẫn như vậy lại tập trung toàn bộ trên người hắn!
Tất cả tụ lại tạo thành một Tiêu Dao công tử phong hoa tuyệt thế!
Quần thần cứ ngơ ngẩn như vậy thưởng thức người mới đến, cho đến khi người đó bước vào đại điện, các đại thần vẫn mặc nhiên tiếp tục sững sờ, hận không thể đem tròng mắt của mình dính lên người vừa mới đến này.
Ly Mộ nhìn người vừa bước đến, lại thấy đám quần thần vẫn còn sững sờ, ưng mâu tối lại, hừ, thực là mất mặt, không phải chỉ là lớn lên đẹp đẽ một chút thôi sao, còn bày ra dáng vẻ hoang mang như thế?
"Khụ ~!"
Người Ly Mộ bốc lên hơi lạnh, sắc mặt khó coi "ho khan" một tiếng.
Quần thần bị khí thế của Ly Mộ làm cho thức tỉnh, lấy lại tinh thần, chột dạ không dám nhìn sắc mặt khó coi của người nào đó đang ngồi trên cao, ánh mắt bọn họ di chuyển loạn xạ, chờ khi bay tới hai người phía sau Y Tiêu Dao thì lại sững sờ lần hai.
Lần này cũng không phải vì dung mạo của hai người này, ách, nói chuẩn xác thì nhan sắc của bọn họ cũng thuộc dạng tuyệt sắc a, nhưng đám quần thần vừa mới bị người nào đó làm cho chấn động, hiện tại vẫn còn đang mệt nhọc lưu luyến ở trong biển thẩm mỹ.
Nhưng tại sao đám quần thần lại sửng sốt cơ chứ?
Đại quốc sư của bọn họ a! Không ngờ lại...
※HOÀN QUYỂN 1 - VƯƠNG PHỦ※