Ngón tay thon dài của Lạc Chỉ Y nhẹ nhàng nắm lấy cái mũi khéo léo của Thu Nhi.
Trong giấc mộng, Thu Nhi cảm giác không được tốt, đôi mi thanh tú nhăn lại nhưng mặc nhiên không tỉnh, chỉ có điều miệng nhỏ hơi mở ra, dùng miệng để hô hấp.
Một vệt hắc tuyến xuất hiện trên mặt Lạc Chỉ Y, năng lực thích ứng này cũng thật là mạnh a...
Lạc Chỉ Y thay đổi chiến lược, kề sát miệng vào bên tai Thu Nhi, kêu to:
"A --!"
Thu Nhi nguyên bản còn đang trong giấc mơ liền bắn người lên, mở mắt, vẻ mặt dại ra, ô ô ô --! Lỗ tai của nàng bị chấn động đến mức vang lên ong ong.
"Ha ha... "
Lạc Chỉ Y nhìn khuôn mặt dại ra của Thu Nhi, thấp giọng cười ra tiếng.
"Tiểu Thu a, ngươi thật là ham ngủ."
Thu Nhi khổ sở xoa xoa khuôn mặt, nhìn phía Lạc Chỉ Y.
"Tiểu.... "
Thu Nhi vốn định oán giận Lạc Chỉ Y, nhưng khi tầm mắt rơi trên người nàng thì há to mồm, trợn to mắt, sửng sốt. Đẹp quá a...
Lạc Chỉ Y nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Thu Nhi, đưa tay gõ gõ đầu nàng.
"Tiểu Thu, ngươi là thích nữ sắc sao?"
Không phải chỉ là một khuôn mặt lớn lên đẹp đẽ một chút thôi hay sao? Sao lại nhìn ngơ ngẩn đến mất mặt như vậy?
Kỳ thực có mất mặt hay không cũng không liên quan, có liên quan chính là Thu Nhi là người của Lạc Chỉ Y nàng, Thu Nhi mất mặt trực tiếp, còn nàng thì mất mặt gián tiếp.
"Gào -! Tiểu thư, tại sao người lại đánh ta a?"
Thu Nhi bị Lạc Chỉ Y gõ một cái, cũng không tiếp tục trầm mê, ôm đầu ai oán mà nhìn Lạc Chỉ Y. Ô ô ô --, đau quá a -!
"Ta đánh ngươi sao? Đó là gõ ngươi! Không phải đánh ngươi. Thu Nhi a, muốn dùng từ thì phải chuẩn xác."
Lạc Chỉ Y không biết từ nơi nào móc ra một cây quạt, phong độ phiên thiên mà quạt lên xuống.
Thu Nhi không nói thêm một câu nào nữa, bởi vì nàng biết, nàng vĩnh viễn cũng nói không lại tiểu thư, vì không để thua càng thêm thảm hại, nàng vẫn là nên làm một bé ngoan im lặng a.
Lạc Chỉ Y thấy Thu Nhi thức thời như vậy, tâm tình tốt hẳn lên.
"Tiểu Thu a, nhanh rời giường đi, hôm nay bổn công tử muốn mang ngươi đến một nơi."
Hôm nay nàng muốn đến nơi huấn luyện của Mặc Sĩ Tuyệt Ca để chọn người, mà Thu Nhi cũng phải cố gắng huấn luyện mới được.
"Híc... "
Thu Nhi vừa nghe thấy Lạc Chỉ Y xưng "bổn công tử", lúc này mới phát hiện Lạc Chỉ Y đang vận một bộ nam trang vóc người thon dài. Chỉ là, vì sao hôm nay tiểu thư cao thêm nhiều như vậy? Mới qua một buổi tối mà có thể thần kỳ như thế sao?
"Sao vậy, không giống nam nhân hử?"
Lạc Chỉ Y cau mày, vừa rồi Thu Nhi xưng nàng là tiểu thư, nói như vậy, nàng hoá trang cũng không đạt a! Nhưng các bộ phận nữ tính đặc thù đều bị che đi, hơn nữa còn có thêm hầu kết. Vậy thì không đạt chỗ nào?
Lạc Chỉ Y xoắn xuýt. Nàng cũng không biết, Thu Nhi chính là nhìn mặt nàng mà phán a.
"Không phải! Thu Nhi đang hiếu kỳ là tại sao tiểu thư có thể cao thêm nhanh như vậy!"
Nhìn từ toàn thể thì tiểu thư như vậy cũng rất giống một nam tử a.
"Ồ? Vậy sao ngươi vừa mở miệng liền gọi ta là tiểu thư?"
Lạc Chỉ Y không để ý đến vấn đề của Thu Nhi, thẳng thắn hỏi ra nghi hoặc của bản thân nàng.
"Híc, lần trước vào thời điểm tiểu thư thay quần áo không phải đã cho Thu Nhi xem mặt thật của người hay sao? Khuôn mặt đẹp như thế, sao có khả năng quên được a!"
Aizz, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan thật sự của tiểu thư, thị giác của nàng đã bị xung kích rất lâu.
Lạc Chỉ Y trầm mặc, đi tới trước gương đồng, một gương mặt tuyệt mỹ có thể cùng thiên địa tranh sủng xuất hiện trong gương. Khuôn mặt này quả thực là đẹp đến nhân thần cộng phẫn. Nếu là người hữu tâm, e rằng rất dễ dàng nhìn ra thân phận nữ nhi của nàng, bất quá, nếu như cho thêm một chút anh khí vào khuôn mặt này thì không nhất định có thể phán đoán được!
"Thu Nhi, đem chì kẻ chân mày lại đây."
Ha ha, muốn anh khí thì thật dễ dàng, tân trang chân mày một chút thì không phải tốt rồi hay sao?
"Híc, tiểu thư, không có chì kẻ chân mày a."
Thu Nhi đứng dậy nói. Chì kẻ chân mày? Xưa nay tiểu thư không trang điểm thì lấy gì có chì kẻ chân mày?
"Lần trước không phải ta giao cho ngươi một bao quần áo sao? Bên trong đó có, mau đem tới."
Lạc Chỉ Y nói. Nha đầu này, giao bao quần áo cho nàng lâu như vậy rồi mà nàng không biết bên trong có những gì sao?
"A! Bao quần áo! Bao quần áo ở trong phòng Thu Nhi, Thu Nhi đi lấy liền, tiểu thư chờ một chút!"
Thu Nhi mặc quần áo tử tế, nhanh chóng chạy ra ngoài, gian phòng của nàng ở cách vách.
Mất một lúc, Thu Nhi đem đến một bao quần áo đưa cho Lạc Chỉ Y.
Lạc Chỉ Y mở bao quần áo ra, cầm lấy chì kẻ mày, nhẹ nhàng miêu tả theo đường quen của chân mày, rất nhanh, đại mi liền trở thành mày kiếm thật dài khuất dưới hàng tóc mai, dung nhan nguyên bản đang ôn nhu tuyệt lệ trong nháy mắt lại hừng hực khí khái anh hùng.
Lạc Chỉ Y xem xét nhìn dung nhan trong gương, khóe miệng tà câu, treo lên một vệt cười tà tứ yếu ớt, ha ha, kiếp trước nàng là một đại minh tinh, kỹ thuật hoá trang đươntg nhiên cũng phải xuất thần nhập hóa!
"Tiểu.. tiểu thư.."
Thu Nhi nhìn Lạc Chỉ Y tà mị, thầm nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ bắt đầu hồng hồng lên. Nàng không phải là một nữ nhân ham mê nữ sắc, nhưng tiểu thư ở trước mắt lại quá mê người.
"Ha ha... Tiểu Thu bị bổn công tử mê hoặc rồi?"
Lạc Chỉ Y cầm lấy cây quạt, dùng chuôi quạt nâng cằm của Thu Nhi lên.
"Híc... Không, không có!"
Ánh mắt Thu Nhi nhảy loạn, nàng đang phát hoa si gì đây a, đây là tiểu thư mà, ô ô -- Đều tại tiểu thư hết, tại sao lại mặc loại trang phục này a? Đây là giết người không thấy máu mà!
"Hắc hắc ha... Tiểu Thu, bổn công tử thu ngươi làm tiểu thiếp phòng thứ mười ba, thấy thế nào?"
Lạc Chỉ Y thấy dáng vẻ chột dạ của Thu Nhi, lòng trêu đùa bỗng dưng nổi lên. Ha ha, tốt, xem ra nàng hoá trang rất thành công, đây chính là hiệu quả mà nàng muốn.
"Tiểu... tiểu thư! Ngươi nói linh tinh cái gì vậy a?!"
Thu Nhi né tránh chuôi quạt mà Lạc Chỉ Y đang chọc nàng, oa oa kêu to. Xú tiểu thư, lại trêu đùa nàng.
Lạc Chỉ Y vốn định tiếp tục trêu Thu Nhi nhưng có tiếng gõ cửa truyền đến, là Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi lấy Thiên Sơn Tuyết Liên trở về.
"Vào đi."
Ha ha, tốc độ của tiểu Ca rất nhanh a.
Mặc Sĩ Tuyệt Ca đẩy cửa tiến vào trong, nhìn thấy Lạc Chỉ Y hoá trang thì lấy làm kinh hãi.
"Lạc... Chủ nhân?"
Đây là Lạc Chỉ Y? Vì sao hắn mới đi ra ngoài có một chút mà nàng lại biến thành như vậy?
Trước kia là dung mạo tuyệt lệ khuynh thành, hiện tại lại nhiều hơn mấy phần anh khí, nghiễm nhiên trở thành một tuyệt mỹ nam tử. Càng làm cho hắn kỳ quái chính là vì sao nàng đột nhiên cao thêm nhiều như thế?
"Ừm. Tuyết Liên đâu?"
Lạc Chỉ Y cũng không để ý tới nghi hoặc của hắn, bởi vì điều đó không có quan hệ cùng nàng.
"A. Ở đây."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca lấy Tuyết Liên ra đưa cho Lạc Chỉ Y. Hắn vẫn không thể lý giải được, vì sao mới qua có một lúc mà Lạc Chỉ Y lại có thể cao thêm nhiều như vậy, đến nỗi gần bằng chiều cao của hắn.
Lạc Chỉ Y tiếp nhận Thiên Sơn Tuyết Liên, nhìn một chút, đột nhiên ngẩng đầu nói với Mặc Sĩ Tuyệt Ca:
"Lớn lên rất giống ngươi."
Rất giống, khí chất rất giống.
"Híc... "
Mặc Sĩ Tuyệt Ca giật giật khoé miệng, hình dáng của hắn giống một đóa hoa?
Lạc Chỉ Y nhìn gương mặt tuấn tú không dễ chịu của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, khóe miệng treo lên nụ cười khẩy.
"Ha ha, tiểu Ca, sắp đến giờ rồi."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe Lạc Chỉ Y nói xong, nghi hoặc, tới giờ? Giờ gì?
"Cái gì... "
"Phốc -"
Mặc Sĩ Tuyệt Ca vừa muốn mở miệng hỏi giờ gì, kết quả, một âm thanh dài lâu vang lên ngắt lời hắn, đồng thời làm cho cả người hắn như bị thiên lôi đánh xuống đầu, ngu người luôn.
Lạc Chỉ Y bịt mũi:
"Nha -! Tiểu Ca, tốt xấu gì ngươi cũng là một mỹ nam a, sao lại vừa thúi vừa mất lịch sự như thế?"
Khà khà, trò hay bắt đầu rồi!
Thu Nhi cũng bịt mũi:
"Tuyệt Ca công tử, hôm nay ngươi không có đi nhà xí?"
Thật sự rất thúi a!
Mặt Mặc Sĩ Tuyệt Ca lúc đỏ lúc trắng, lúc trước tại sao hắn không có chút cảm giác nào vậy, cứ như thế đột nhiên đến, chờ đến thời điểm hắn muốn nhịn xuống thì đã ra ngoài rồi, thật quá mất mặt a!
Bất quá, mặc dù rất thúi nhưng hắn lại không thể bịt mũi a.
Lạc Chỉ Y nhìn gương mặt tuấn tú lúng túng của Mặc Sĩ Tuyệt Ca, trong lòng cười thầm, ha ha, ai bảo lúc trước ngươi khinh bỉ bản cô nãi nãi, ha ha, trò hay còn ở phía sau, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi mất hết mặt mũi!
Trong lòng Lạc Chỉ Y tuy rằng đang thầm vui thế nhưng bên ngoài vẫn không nhìn được một tia dấu vết gì, nàng lôi kéo Thu Nhi.
"Đi thôi Thu Nhi, đi trị nhan cho Điệp di."
Sau đó quay sang Mặc Sĩ Tuyệt Ca chán ghét nói:
"Tiểu Ca, còn không mau nhanh lên, chút nữa còn phải đi làm chính sự a! Đừng tưởng rằng ngươi thúi thì có thể lười biếng."
Mặc Sĩ Tuyệt Ca nghe Lạc Chỉ Y nói vậy, gương mặt tuấn tú tái xanh, lười biếng? Nàng cho rằng hắn cố ý bị thúi hả? Làm sao hắn biết được hôm nay thân thể của mình lại không thể khống chế như thế!
Aizz, một tiểu hài tử đáng thương, vẫn không nhận ra được biểu hiện khác thường của hắn có quan hệ cùng một nữ nhân bất lương không lâu trước đây đã bỏ ngân châm vào trong cơ thể hắn.
Tiếp theo, chính là sự bắt đầu cho cuộc đời mất mặt của hắn.