Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 7: 7: Gọi Tên Em Trong Hối Hận Muộn Màng





Du Văn Hiên tâm mệt rã rời, những tâm sự chất chứa bấy lâu cũng trôi theo dòng máu, cậu cảm thấy mệt mỏi vì phải mãi chờ đợi một người không bao giờ thuộc về mình.

Quá mệt mỏi vì phải tỏ ra mình ổn, quá mệt mỏi với những tháng ngày ôm hoa trong gương, trăng dưới nước mà nói với thế gian rằng tôi có người yêu.

Cậu muốn dứt khoát, cắt đứt một lần và mãi mãi.
"Tôi...!sẽ đi rất xa.

Sẽ không quay về nữa.

Hãy sống như anh đã từng, đừng thay đổi.

Không có tôi đối với anh cũng không có mất mác gì, tình nhân thì nơi đâu cũng có.

Đừng tìm tôi nữa… được rồi, cũng không còn gì để nói nữa… tôi ...!cúp máy đây." - Giọng nói của c4u nhỏ dần, nhỏ đến mức khó mà nghe thấy, gần như thều thào mà nói.

Tâm trí cậu giờ chỉ còn dựa vào chút ý chí còn sót lại mà gắng gượng.
Từng câu nói như nhát dao đâm vào tim, giọng điệu trách hờn mang theo tổn thương sâu sắc, uất nghẹn khiến Đường Phong bất giác cau mày, anh cảm thấy tâm tư có chút bồn chồn, không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên nói như vậy? - "Cậu muốn đi đâu? Nói rõ ràng cho tôi, Du Văn Hiên trả lời tôi!" - Sự im lặng kéo dài khiến Đường Phong bỗng cảm thấy tim mình như ai đó đang bóp chặt.
Du Văn Hiên gần như không còn nghe rõ từng lời anh nói, mà cậu cũng không muốn nghe thêm lời nào từ anh nữa, bàn tay cầm điện thoại khẽ buông lơi để mặc cho nó trượt dài trên má rồi rơi xuống mặt bàn.
Đường Phong cảm thấy rất tức giận vì cậu dám lơ mình, chỉ có chút chuyện nhỏ mà cũng muốn làm mình làm mẩy, anh mà gào to qua điện thoại - "Du Văn Hiên trả lời tôi, Cậu có nghe không? Trả lời tôi, cậu không được phép cúp máy, mau trả lời tôi, cậu đang ở đâu?"
Giây phút cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, giọng nói tràn đầy sự tức giận Đường Phong một lần nữa kéo ý thức của cậu trở về, nhưng cậu cũng đã không còn lời gì để nói với anh ngoài hai từ - "Vĩnh Biệt!" - Cậu nói rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như khó mà nghe thấy.

Nhưng Lúc này Đường Phong chính là ở một nơi hoàn toàn yên tĩnh cho nên đều nghe không sót chữ nào.

Không đúng, giọng điệu này không đúng, Đường Phong bật người đứng dậy gào to - "Cậu nói cái gì vậy? Tôi không cho phép, cậu không được phép rời xa tôi.

Tôi không cho phép cậu có nghe không? Du Văn Hiên Chờ tôi, nhất định phải chờ tôi.

Chờ tôi,cậu không được phép rời xa tôi!" - Vừa nói anh vừa chạy như điên ra khỏi khách sạn, đêm qua sau khi bị chuốc đến say mèm thì anh đã ngủ lại khách sạn, rồi hôm sau lại bận rộn đón tiếp một khách hàng mãi đến tận chiều tối mới có thời gian ngả lưng.
Bất tri bất giác nhìn đồng hồ anh mới nhớ đến hôm nay là sinh nhật của Du Văn Hiên.

Đã nhiều lần thất hứa cho nên lần này anh quyết tâm muốn bù đắp cho cậu, nhớ đến ánh mắt tràn đầy thất vọng của cậu khi nhìn anh tối qua, trong lòng bỗng cảm thấy có lỗi vạn phần.

Chỉ là lần này anh sai rồi, những tưởng người kia sẽ vui vẻ chờ anh đến đón mừng sinh nhật nhưng nhận lại là hai từ vĩnh biệt đầy nghẹn khuất.
Cậu muốn rời bỏ anh mà đi, một người luôn bên anh khi anh cần bỗng chốc muốn bước ra khỏi cuộc đời anh.

Đường Phong bất chợt cảm thấy lồng ngực mình nhói đau.
Ngoài trời mưa vẫn rơi, tiếng gió rít théo gào, từng hạt mưa như khóc như than.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Đường Phong bắt tài xế phóng xe lao nhanh trên đường, anh không ngừng gọi, một cuộc lại một cuộc nhưng cậu không hề bắt máy.

Cậu có thể đi đâu, thích đi những nơi nào anh một chút đều không hề biết.

Cậu có bạn bè nào để có thể tìm đến để tâm sự anh cũng không biết, dẫu có muốn hỏi anh cũng không biết người nào để mà hỏi.
Đường Phong cảm thấy đầu mình thật đau, trái tim cũng thật đau, mọi thứ dường như đi vào một ngõ cụt.


Anh thật sự không biết cũng chưa từng để ý đến cuộc sống của cậu.

Thứ duy nhất anh có thể nghĩ ra chính là bờ biển, phải, anh nhớ cậu từng rất thích ra biển những lúc buồn, một mình đi dạo trên bãi cát cho đến khi mệt nhoài mới chịu quay về.

Sau đó là ốm một trận.
Đường Phong hổi thúc tài xế tăng tốc, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bờ biển thế nhưng cho dù anh có tìm kiếm bao lâu đi nữa vẫn chung thủy không thể nhìn thấy thân ảnh của cậu.

Đứng một mình trơ trọi bên bờ biển vắng không bóng người, cảm giác bất an lại lớn dần lên, Đường Phong tuyệt vòng gào thật to - "Du Văn Hiên cậu ở đâu, trả lời tôi! Đừng trốn nữa, cậu mau trả lời tôi đi." - Anh rất sợ không tìm thấy cậu nhưng cũng rất sợ tìm thấy cậu với thể xác không hồn.
Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng sóng biển từng đợt đều đều xô vào bờ cát, những hạt mưa đập vào đôi mắt đau xót, xung quanh cũng không có lấy một bóng người nào khác ngoài anh.
Đường Phong không bỏ cuộc, nếu cậu không ở đây thì anh sẽ về nhà.

Nơi hai người từng có với nhau những tháng ngày hạnh phúc, nhất định cậu vẫn chưa rời đi, nếu không cũng sẽ không ngăn anh đến đó.

Phải! Cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, Đường Phong lập tức quay về, lòng như lửa đốt không ngừng gọi đi gọi lại số máy mà vô số lần anh không thèm liếc mắt nhìn đến.
Lúc anh về đến nhà đã là chuyện của hai tiếng sau, anh đã mong chờ, mong chờ cậu tha thứ.

Mặc kệ cậu có đánh mắng anh cũng sẽ không để tâm, chỉ cần cậu không rời xa anh là đủ rồi.
Đây là lần đầu tiên trong suốt năm năm bên nhau cậu nói muốn rời xa anh, cũng là lần đầu tiên trong đời Đường Phong biết đến cảm giác không nỡ rời xa một người.

Thứ từng có trong tay anh không xem trọng, nhưng lúc sắp mất đi anh mới biết nó quý báo dường nào.

Có lẽ cảm giác này nặng hơn tình bạn nhưng không thể nói là yêu, chính anh cũng không rõ trái tim mình muốn gì? Nhưng anh biết anh không muốn mất đi Du Văn Hiên.
“Rầm!” - Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.

Đèn trong phòng vẫn đang chiếu sáng khiến Đường Phong bỗng cảm thấy vô cùng vui vẻ.Vì nền gạch là màu tối nên anh đã không nhìn thấy những vệt máu trên sàn nhà.
Đường Phong mừng rỡ lao nhanh như bay vào phòng ngủ để tìm một thân ảnh thân quen, nhưng đón chờ anh là căn phòng tối đen như mực.
“Tách!” - Đèn trong phòng được bật lên một cách vội vàng nhưng bên trong căn phòng không có bất kỳ một ai, mọi thứ vẫn ngăn nắp như chưa từng có ai chạm vào, hoàn toàn không có bóng hình của cậu.

Đường Phong bất giác hoảng loạn, cậu không ở đây, vậy cậu ấy ở đâu?
Anh vội vàng xoay người chạy đi kiểm tra phòng ngủ dành cho khách, rồi phòng sách nhưng vẫn không thấy người đâu, nhìn thấy phòng bếp đang sáng đèn anh liền không nghĩ ngợi mà bước thật nhanh vào bên trong.
Đập vào mắt anh là thân ảnh một người đang gục đầu trên bàn, bên cạnh là chiếc bánh sinh nhật còn chưa đốt nến, một ly rượu trống không và một ly còn đang uống dở.

Chiếc điện thoại vẫn đặt trên tay đã buông lơi, cậu nằm nghiêng đầu, hai mắt nhắm nghiền.

Nhìn như cậu vì đã uống say nên đã nằm đây ngủ, Đường Phong trong lòng phấn khởi, nhanh chóng lao nhanh đến muốn ôm người vào lòng nói lời xin lỗi nhưng...!khi anh đến gần, thứ chào đón anh chính là nỗi tuyệt vọng tột cùng.
Một tay Du Văn Hiên thả lỏng dưới gầm bàn, máu đã chảy thành một vũng lớn dưới chân, vết thương nơi cổ tay cũng đã không còn chảy thêm giọt máu nào nữa.

Một cơ thể lạnh băng với gương mặt trắng như tờ giấy, không còn hơi thở của sinh mệnh, mùi máu tanh nồng đậm trong không khí, chiếc áo sơ mi trắng nhuộm một màu đỏ rợn người, tanh tưởi.
Trái tim của Đường Phong hoàn toàn chết lặng, anh dường như quên mất cả thở, cả người cứng ngắc bước từng bước chân nặng nề đi về phía cậu, bàn tay run run mà nâng người ôm vào lòng.

Cơ thể cậu lạnh băng, không một chút hơi ấm, không còn tiếng trách móc giận hờn, cũng không mở mắt nhìn anh thêm lần nào nữa.
Cậu cứ thế bỏ anh mà đi, cả đến lời chúc mừng sinh nhật cậu cũng không cho anh cơ hội để nói.
Nhìn chiếc bánh kem vẫn chưa lên đèn, cổ họng Đường Phong vang lên tiếng nấc nghẹn, vòng tay anh siết chặt lấy người trong lòng, giọng nói anh khàn khàn vang lên - "Văn Hiên, chúc em… sinh nhật vui vẻ!"
Không có tiếng đáp lại, chỉ có những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi trên gương mặt đã lạnh băng, căn phòng lạnh lẽo vang lên tiếng khóc thê lương.

Bên ngoài trời cũng đổ từng giọt mưa nặng hạt, gió thét gào như tiếng lòng của ai đó đêm nay, sấm chớp rền vang che lấp đi những lời xin lỗi muộn màng.


Từng hạt mưa cuốn trôi đi những hạt bụi bẩn trên đường, cuốn trôi niềm thương và nỗi nhớ, mang đi nhiều thứ và cả những tâm tư chôn kín tận đáy lòng.
Một giấc mộng về ngày xa xưa đã trôi qua, một cuộc sống mới lại bắt đầu với ánh mắt trời ấm áp phía đằng đông và tiếng chuông báo thức vang lên liên hồi.
“Reng reng reng...” - Diệp Vân Xuyên đang trong mộng đẹp bị đánh thức một cách tàn nhẫn.

Cậu cào cào cái đầu tóc bù xù của mình nhỏ giọng càu nhàu, rồi lại thành thật mà đi tắm rửa,vệ sinh cá nhân, bắt đầu một ngày mới của một nhân viên văn phòng.
Cậu mua cho mình một phần ăn sáng bỏ bụng rồi mới nhàn nhã mà bắt xe bus đi làm.

Trong công ty hôm nay là một bầu không khí phi thường nặng nề, còn Diệp Vân Xuyên thì lại rất vô tâm vô phế mà sống cuộc sống nhàn hạ của mình.

Nếu so với công việc của kiếp trước thì công việc chạy vặt trong hiện tại phải nói là nhàn gấp chục lần, vậy nên trước mặt người ngoài thì biểu hiện này chính là ngứa đòn.
"Này Diệp Vân Xuyên cậu mau đem chỗ tài liệu này đi in ra đi, còn có mang chỗ tài liệu kia lên phòng giám đốc giúp tôi.

Nhanh đi đừng có lề mề nữa!"
"Này Vân Xuyên bản báo cáo cậu làm xong chưa, hôm nay sẽ có sếp lớn đến điều tra, nên tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề đâu c4u nhớ đấy!"
"Này Diệp Vân Xuyên tài liệu tôi cần đâu, mau đem đến đây cho tôi, gấp chết tôi rồi ....."
"Này Diệp Vân xuyên .....bla bla." - Cả một buổi sáng cứ loạn cào cào như thế mà trôi qua.
Khi đồng hồ điểm sang mười giờ sáng thì nhân vật khiến mọi người mong chờ trong run rẩy cuối cùng cũng xuất hiện.

Dẫn đầu đoàn người tiếp đón là giám đốc của chi nhánh Vu Khởi Phàm cùng các trưởng phòng ban trực thuộc.
Bên ngoài cổng lớn, một chiếc siêu xe chậm rãi dừng lại trước đại sảnh, một đôi chân siêu cấp dài bước xuống từ chiếc siêu xe, một thanh niên với gương mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc bén như chim ưng.

Cả người tỏa ra khí lạnh bao trùm tựa hồ như muốn viết lên bốn chữ "người sống chớ gần".

Tất cả nhân viên của công ty đều phải có mặt, nhưng Diệp Vân Xuyên không hứng thú liền tìm một góc khuất mà đứng ngẩn người.