Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 42: 42: Câu Chia Tay Thật Khó Nói Ra





Hai người vẫn ngồi lặng lẽ như thế cho đến tận lúc tan tầm, bên trong văn phòng lúc này là một sự im lặng vô cùng đáng sợ.
Tám giờ tối anh vẫn chưa về.
Mười giờ đêm, cậu đứng trước cánh cửa phòng khép chặt, bất đắc dĩ lên tiếng gọi - "Sếp...!đã hết giờ làm việc rồi!"
Vẫn là sự im lặng.
Diệp Vân Xuyên đẩy nhẹ cánh cửa, bên trong chẳng khác nào một bãi chiến trường.

Đường Phong ngồi trên sàn nhà, đầu tựa vào cửa kính ngủ say, trên tay vẫn còn cầm chai XO đã thấy đáy.
Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy anh chật vật như thế này.

Ngày xưa trăm lần anh phụ cậu sao chẳng thấy anh xót cho cậu lấy một lần? Hôm nay chỉ vì một tên thư ký quèn mà anh lại đau khổ tới mức này sao?
Cậu cố lay anh dậy nhưng cậu biết, anh sẽ không tỉnh, Diệp Vân Xuyên tựa đầu lên vai anh thì thầm - "Việc gì phải như vậy? Hãy quên em đi, rồi anh sẽ tìm được tình yêu mới, thư ký thôi mà, anh muốn tìm bao nhiêu người mà không được."
Chỉ một làn hơi thở quen thuộc phả vào mặt, trái tim cậu lập tức trở nên yếu đuối, cậu ôm anh vào lòng nghẹn ngào nói - "Phong...!hãy quên em đi, hãy sống thật tốt để cho em yên lòng có được không anh? Em đã chết rồi...!hãy để em đi!"
Nâng tay chạm nhẹ lên gương mặt mà cậu từng quen thuộc, cố áp chế suy nghĩ muốn hôn anh.

Cậu chật vật cõng anh trên lưng rồi một đường vật vã đưa anh đến chỗ thang máy.

Lúc đến nơi thì cậu gần như chỉ còn nửa cái mạng, cơ thể hiện tại của cậu quá gầy cho nên không chịu nổi sức nặng của Đường Phong.
Chặng đường còn lại cậu đều nhờ bảo vệ giúp đỡ, sau cùng là một mình cậu mang anh về đến tận giường.
Cậu giúp Đường Phong nới lỏng quần áo, cởi giày, lau mặt rồi mới rời đi.
Ngày mai sẽ là ngày cuối cùng hai người còn gặp mặt, bữa tiệc chia tay sẽ là lần cuối cùng cậu nói lời tạm biệt với anh.
Diệp Vân Xuyên ngồi bên giường thả hồn trôi vào hư không, cậu cũng không biết bản thân đang muốn cái gì? Chẳng phải đã hết yêu thì trái tim sẽ không đau nữa hay sao? Vì sao cậu vẫn cảm thấy đau lòng? Vì sao lại không nỡ buông tay?

Vì sao… vì sao vậy Phong? Em thật sự không hiểu? Em nên làm thế nào mới đúng? Vì sao muốn rời xa anh lại khó đến vậy?
Nhưng giờ phút này cậu biết sẽ không ai trả lời cậu, mà chỉ có trái tim vẫn đang âm ĩ đau, chỉ có hơi men cay làm bầu bạn, hai kẻ say, một nỗi buồn.
Hôm đó là một ngày bầu trời giăng kín mây đen, gió lạnh lùa qua mang theo làn hơi nước lành lạnh.
Tâm trạng của Diệp Vân Xuyên hôm nay cũng lạnh như thế, lạnh đến tê dại không còn cảm giác gì nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng cậu còn gặp lại anh.
Cậu vẫn điềm tĩnh bàn giao những công việc cần thiết cho chị Hạ, trong lúc đó thì một nhóm công nhân vẫn đang bận rộn thu dọn bãi chiến trường của sếp tổng đêm qua.
Mọi thứ giờ đây chỉ còn lại căn phòng trống, người cũng đi và kỷ niệm cũng không còn.
Cậu cảm thấy trái tim mình một lần nữa trống rỗng, như có cái gì đó vừa bị lấy đi, chỉ còn lại một khoảng trống mênh mông, một nỗi cô đơn vô tận.

Tất cả như chỉ mới hôm qua, ngày đầu gặp lại anh sau một kiếp người thất bại, chỉ trong chớp mắt...!mọi thứ đã là một giấc mơ.
Khép lại cánh cửa đã từng quen thuộc, nhìn lại lần cuối nơi có vô số kỷ niệm.

Nhắm mắt, quên đi, làm lại từ đầu.
“Ting!” - Cánh cửa thang máy mở ra.

Bước ra là hai bóng hồng quen thuôc
Hai cô cười với cậu thật ngọt ngào, Nhiếp Uyển Như nghịch ngợm nghiêng người nhìn vào mắt cậu nói - "Sao rồi? Có phải rất buồn đúng không?"
Cậu bật cười đáp - "Không có chuyện đó đâu, hai chị đến đây tìm em có việc gì không?" – Vì hai người này từ đầu cho tới tận bây giờ vẫn tỉnh bơ, cũng không có rủ cậu đi nhậu chia tay hay là kêu cậu đi theo tổng giám đốc, cho nên bây giờ tìm mới là có chuyện nè.
Trần Lạc Kỳ cười hì hì nói - "Cũng không có gì, chuyện là như vầy.


Chị nghe nói sếp tổng của chúng ta đang cần một thư ký ở bên kia, nhưng mà cậu biết đó...!nhân tài khó tìm, trung thần khó kiếm.

Nếu là chị, chị nhất định mang cậu theo."
Diệp Vân Xuyên nghe đến đây thì sáng tỏ, liền đáp - " Cảm ơn ý tốt của chị, nhưng mà em tài hèn sức mọn, quả thật là không có năng lực đảm đương.

Em cũng đã có hướng đi cho riêng mình, hai người không cần vì em mà hao tâm tốn sức.

Em sẽ không đổi ý!"
Hai cô hiển nhiên biết cậu sẽ nói vậy mà, Nhiếp Uyển Như tỉnh bơ đáp - "Hì, tui chị không phải có ý đó, thật ra tụi chị muốn nói nếu cậu đi theo sếp tổng thì tụi chị cũng sẽ theo qua bên đó, cậu biết đó, làm trong công ty lớn thì đãi ngộ sẽ cao hơn.

Nhưng nếu cậu đã nói như vậy...!tụi chị chỉ đành chết già ở đây thôi!" – Ý là chú mày không đi thì chị không đi, chị nghèo đói thì lỗi là do chú mày.
Diệp Vân Xuyên triệt để ngây ngốc...!cái logic phi thường khó hiểu.
"Việc đó...!hình như không liên quan lắm, em biết hai chị rất tốt với em, nhưng em đã quyết định rồi, em phải đi!"
Trần Lạc Kỳ bất lực, nhún vai nói - "Chuyện đó để nói sau đi, nhưng mà tối nay cậu nhớ đến đúng giờ đó.

Nếu cậu không đến thì chị cũng có cách lôi đầu cậu đến.

Nhớ đó!" - Đôi mắt của cô cũng trở nên phi thường sắc bén, cô không nói đùa.
Sau đó vẫn là Nhiếp Uyển Như thay cậu giải vây, rồi mang cô bạn thân rời đi.
Thang máy vừa đóng, Nhiếp Uyển Như lập tức yểu xìu nói - "Lạc Kỳ, Hiên Lãng của tôi bị điều đi rồi, huhu tình yêu của tôi đi mất rồi, tôi đau lòng quá!"

Trần Lạc Kỳ tỉnh bơ vỗ nhẹ vai cô an ủi nói - "Trời cao đất rộng vẫn không thể thoát khỏi ngũ chỉ sơn.

Cậu yên tâm đi, chỉ cần anh ta còn sống dưới gầm trời này thì sớm muộn gì cũng là của cậu." – Rõ ràng là người ta vẫn làm cho công ty của nhà mình, vậy mà làm như đi tới chân trời góc biển không bằng ấy, tình yêu đúng thật là khó hiểu?
Nhiếp Uyển Như gật đầu buồn hiu đáp - "Tôi biết rồi, để tôi hẹn anh ấy ra ngoài ăn cơm trước khi chia tay.

Mà tiếp theo chúng ta nên làm gì? CP của chúng ta sắp toang rồi?"
Trần Lạc Kỳ nhìn nóc thang máy thở dài - "Hầy, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng.

Việc còn lại cứ giao cho ông trời đi, nếu sau đêm nay mà họ vẫn dính lấy nhau thì tôi sẽ tiếp tục đu tới cùng!" - Rồi hai người lại cùng thở dài.
Tám giờ tối, bên ngoài trời lất phất mưa bay.
Bên trong sảnh lớn của một nhà hàng sang trọng thì lại vô cùng náo nhiệt, hầu hết mọi người đều có mặt gần như đầy đủ, chỉ có một người vẫn chưa thấy tăm hơi.
Lúc mọi người sắp khai tiệc thì Diệp Vân Xuyên mới mang theo hơi lạnh bước vào, trên áo vẫn còn hơi ẩm ướt vì thấm nước mưa, nhưng vì áo khoát của cậu tối màu cho nên không dễ nhìn ra cậu đã dầm mưa cả một đoạn đường.
Cái gọi là tiệc chia tay nghe thì rất nhẹ, nhưng với cậu là cả một khoảng trống khổng lồ.

Cậu lặng lẽ nhìn anh giữa rừng người vây kín, lúc anh nhìn sang thì cậu vội ngoảnh mặt đi.
Hôm nay có thể nói là tiệc chia tay mà công ty dành cho cả hai người, một người về trụ sở, còn một người về tận phương xa.
Mọi người lần lượt thay phiên nhau mời rượu, cậu cũng bị ép phải đi sang chỗ của anh.

Rượu trên tay, người ngay trước mặt nhưng lời đến đầu môi đã tiêu tán không còn.
Đường Phong nâng ly chạm nhẹ, ánh mắt anh nhìn tên thư ký lưu mạnh của mình càng thêm rối rắm.

Vì sao muốn níu giữ một người lại khó như vậy?
Diệp Vân Xuyên gian nan bình ổn cảm xúc, đôi môi mấp máy đôi lời sáo rỗng - "Cảm ơn sếp thời gian qua đã trọng dụng tôi, chúc anh mọi điều thuận lợi!" - Phải, mong anh sẽ luôn hạnh phúc dù không có cậu ở bên.
Đương Phong không biết trong lòng mình lúc này là cảm giác gì? Anh không đáp mà uống cạn ly rượu đầy trên tay, rượu cay nồng mà lòng anh đắng chát tột cùng.

Cậu cũng đau đến mức không thở nỗi, ngửa mặt uống cạn ly rượu đầy mong tìm thấy bình yên.

Rượu cạn ly, ân tình cũng cạn.

Giây phút cuối nhìn nhau cũng qua rồi, lời đã nói, ánh mắt đã trao, quay lưng là sẽ vĩnh viễn xa nhau một đời.
Cậu lại trở về chỗ ngồi, một ly lại một ly uống cho quên nỗi sầu.

Trần Lạc Kỳ thở dài nhìn cậu, trong lòng tự hỏi tình yêu là thứ gì? Vì sao biết bao người biết yêu là khổ mà vẫn cứ đâm đầu vào yêu rồi lụy vì tình?
Nhiếp Uyển Như cũng chống cằm uống rượu buồn, đau lòng cho CP của tôi quá trời ơi.
Đến hơn mười giờ tối tiệc cũng dần tàn, ai say thì về trước, ai tỉnh sẽ đi tiếp tăng hai.
Ở bên kia, Đường Phong cũng đã say tới bước đi hơi đảo, ở bên này Diệp Vân Xuyên cũng say tới trời đất quay cuồng.
Bên ngoài trời, mưa bụi vẫn bay, taxi dường như đã không đủ để đón khách trong đêm nay.

(ai cũng đi taxi cho nên tất nhiên sẽ ít có xe trống)
Trần Lạc Kỳ nhìn thấy xe của Đường Phong chạy tới gần thì lập tức lôi kéo Nhiếp Uyển Như, bắt cô buông tay thả người rồi chạy đi tránh mặt.

Bỏ mặc Diệp Vân Xuyên đã say đến mơ mơ hồ hồ, đứng dưới mưa đón taxi trong vô vọng.
Chiếc xe màu đen sang trọng đậu cách đó không xa, Đường Phong bước lên xe dưới ô che dù đón, nhưng một thân ảnh đứng bên lề lại khiến anh không nỡ rời đi.
Mưa không lớn nhưng lâu dần sẽ lạnh, người say rồi có chắc về đến nơi?
Đường Phong cảm thấy bản thân hôm nay say rồi, vì say cho nên anh mới đi thương xót tên trợ lý vô ơn kia.

Mặc kệ cậu ta, dù gì cậu ta cũng không còn là nhân viên của anh nữa, sau đêm nay thì cả hai cũng chỉ là người dưng qua đường.
Xe chậm rãi lăn bánh đi xa dần và Diệp Vân Xuyên vẫn đứng đó đón mưa đêm, cơn mưa dần nặng hạt, rơi xuống mặt đường tỏa ra làn hơi lạnh buốt..