Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 29: 29: Cậu Đang Ở Đâu





Lúc Diệp Vân Xuyên về đến nhà thì trời cũng đã tối đen, cậu vứt vali vào một xó rồi ngồi lên sopha ôm bả vai trái run rẩy, bây giờ nó vừa nhức vừa đau, chỉ động nhẹ một cái đã đau muốn trào nước mắt.
Nhưng về đến nhà cũng không có nghĩa là cậu rảnh rỗi, còn một đống công việc đang đợi cậu làm.

Diệp Vân Xuyên ngã người ra ghế nặng nề thở ra một hơi, thật mệt mỏi.Cả người cậu lúc này vô cùng khó chịu, tay cũng run rẩy đến lợi hại, cảm giác mệt mỏi, nặng nề len lỏi sâu vào tận linh hồn.

Thế nhưng hiện tại không phải lúc để cậu gục ngã, công việc vẫn đang chờ và cậu cần tiền để đi đến thành phố F.
Nhìn đồng hồ đã điểm sang bảy giờ, cậu gượng đứng dậy, khó nhọc cởi bỏ áo khoác, cởi caravat rồi ném sang một bên.

Lại mang bộ dáng mệt mỏi rã rời, lê từng bước xuống những bậc thang đã cũ kỹ.
Diệp Vân Xuyên một đường vật vờ trên chuyến xe bus đông nghẹt người, cuối cùng cậu cũng đến được bệnh viện.

Cả người cậu gần như tái xanh vì đói lả, mệt mỏi và đau nhức từ cánh tay đã truyền đi khắp cơ thể khiếp cậu đau tới mức muốn bật khóc.
Cả thế giới như quay cuồng, cậu ngồi trên ghế chờ như cái xác không hồn, cảm nhận dần trì độn.
Lúc này điện thoại trong túi quần lại reo lên – “Reng Reng Reng.” – Lại là Đường Phong gọi đến.
Anh vẫn còn phát hỏa vì sự việc chiều hôm nay, cho nên khi anh phát hiện cậu vẫn chưa gửi báo cáo cuộc họp cho mình liền mượn cớ gọi mắng cậu một trận cho hả giận.
Diệp Vân Xuyên chậm rì rì bắt máy, giọng nói có chút suy yếu - "Alo!"
"Cậu làm cái gì mà lâu như vậy mới bắt máy.


Thái độ của cậu như vậy là sao? Cậu biết bây giờ là giờ nào rồi không? Tại sao vẫn chưa gửi cho tôi bản báo cáo? Hả?” – Đường Phong khí thế bừng bừng mắng sướng cái miệng, vừa nói là bắn nguyên một tràng – “Diệp Vân Xuyên tôi không cần biết cậu kiêu ngạo cái gì? Nhưng làm việc với tôi thì phải nghiêm túc.

Tôi không cần những kẻ tự cho mình là giỏi, tôi chỉ cần một cấp dưới có năng lực , cậu ..."
"Xin mời bệnh nhân số mười: Diệp Vân Xuyên." - Một giọng nói ngọt ngào vang lên cắt ngang màn bắn nước bọt của Đường Phong.
Diệp Vân Xuyên vội vàng cúp máy, đứng dậy bước nhanh vào phòng khám.

Cậu căn bản không biết Đường Phong vừa nói cái gì nữa, chỉ nghe rè rè nhức hết cả đầu.
Đường Phong đang mắng ngon thì bị nghẹn - "..." - Anh vừa nghe cái gì kia? Bệnh nhân sao? Rõ ràng tên thư ký khó ưa này lúc về vẫn khỏe phây phây, thừa năng lượng nhảy nhót trước mặt anh còn gì, còn đốp chát với anh nữa, cậu ta… Cậu ta chỉ dùng tay phải để mang vác đồ.

Chết tiệt, cậu ta lại muốn giở trò khiến anh thương hại mà bỏ qua lỗi lầm đây mà.
Đường Phong lại gọi.
Lại một cuộc gọi, cho đến cuộc gọi thứ bốn mới có người bắt máy, anh lập tức bắn ráp -"Rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì vậy hả? Tại sao không nghe máy, cậu muốn cái gì?"
Diệp Vân Xuyên mệt mỏi tựa lưng vào tường, thều thào đáp - "Tôi đang có chút việc ở bên ngoài, sếp đợi một chút tôi sẽ gửi báo cáo cho anh..."
Đường Phong lúc này mới để ý tới giọng nói không chút sức sống của cậu, anh khẽ cau mày hỏi - "Cậu đang ở đâu?" – Giọng nói của anh lúc này hơi trầm, không còn cao vút và chói tai như trước đó.
Cậu đáp cho có lệ - "Giờ tôi đang ở ngoài đường, nếu không có gì thì tôi cúp máy trước." - Cậu mệt rồi, đầu cũng choáng váng hết cả rồi, vết thương không kịp xử lý đã chuyển sang viêm cơ nên nó hành cậu rất thảm, bây giờ cho dù là Đường Phong thì cậu cũng mặc xác, không muốn nói thêm câu nào nữa.
Đường Phong nghe tới đây thì bỗng dưng cảm thấy bực mình hết sức - "Diệp Vân Xuyên đừng bắt tôi nói lại lần nữa, bây giờ cậu đang ở đâu?" – Anh ghét nhất là cái chứng hỏi một đằng mà nói một nẻo, bộ anh muốn quản lắm chắc, là anh sợ cậu chết ngoài đường, rồi mắc công anh bồi dưỡng thư ký mới.
"Tôi đang ở bệnh viện C, tôi không sao, sẽ không chậm trễ công việc.


Sếp, tôi cúp máy đây!" - Không đợi anh lên tiếng thì cậu đã cúp máy, cậu biết là cho dù anh có biết cậu ở đâu đi chăng nữa, chắc chắn sẽ không có chuyện một người “vô tâm” như anh lại vì một người xa lạ “như cậu” mà phóng xe đến tận đây.
Nghĩ đến đây, cậu bật cười cay đắng, đã có vô số lần trong quá khứ cậu vẫn một thân một mình nửa đêm lê lết tấm thân bệnh tật tự mình đi khám rồi tự đón xe về.

Có nhiều lần anh gọi đến, một câu thăm hỏi thế là xong.

Hahaha.
Diệp Vân Xuyên trượt theo bức tường rồi ngồi hẳn xuống sàn nhà, những giọt nước mắt tủi thân lặng lẽ rơi.
Cậu đưa đôi mắt đong đầy nước mắt nhìn dòng người hối hả ra vào, ai cũng có người thân đi cùng, trong mắt là vô vàn sự quan tâm, chỉ có mình cậu là cô đơn.

Nếu, ngày mai cậu ra đi tại nơi này...!ai sẽ tiễn cậu về? Có lẽ là một tổ chức từ thiện nào đó?
Hẳn là do trong người không được khỏe cho nên suy nghĩ trong cậu lúc này cũng thật là nhu nhược và tiêu cực.

Diệp Vân Xuyên gục đầu nhìn túi thuốc trong tay, cô đơn, lạc lõng giữa dòng người, bây giờ tới chút sức lực để bước đi cậu cũng gần như không có.
Cứ thế, cậu ngồi ngẩn ngơ trên dãy hành lang tấp nập người qua kẻ lại.

Rồi bất chợt, trước mặt cậu xuất hiện một đôi giày tây đắt tiền, chủ nhân của nó vẫn đứng yên không nhúc nhích hồi lâu.
Diệp Vân Xuyên cảm thấy khó hiểu, ngẩng mặt nhìn lên.

Dưới ánh đèn chói mắt hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, một gương mặt anh tuấn đáng lý không thể xuất hiện ở đây.

Người đang đứng trước mặt cậu vậy mà là Đường Phong, cái này… là cậu bị ảo giác sao?
Đúng lý thì là như vậy, nhưng mà thật ra lúc Đường Phong gọi cho cậu thì anh cũng đang ở gần đây, anh đang ra ngoài ăn tối.

Quả thật là anh cũng không muốn đi đến bệnh viện, thế nhưng không biết vì lẽ gì anh lại thật sự đi đến nơi này.

Cái nơi mà ở đâu đó trong quá khứ anh từng nghe qua trong cơn say, trong lúc vô tình, trong một khoảnh khắc bất chợt anh nổi hứng muốn đến thăm một người.
Để rồi sau đó, điều duy nhất anh có thể nói, có thể làm chỉ là dặn người kia "giữ gìn sức khỏe", còn bản thân thì đi tìm người tình hờ để tìm vui.

Cái cảm giác hối hận muộn màng như vẫn còn in sâu trong lòng anh, có lẽ vì nỗi day dứt đó mà anh đã vô thức đi đến nơi này, chỉ để quan tâm một tên lưu manh “mồ côi”.
Nhìn thân ảnh cô đơn trượt theo bức tường một cách bất lực, một con người tràn ngập nỗi bi thương đang đưa đôi mắt đẫm lệ nhoà nhìn xa xăm.

Dường như anh đang nhìn thấy Du Văn Hiên của anh đang ngồi nơi đó, chờ, chờ một người sẽ không bao giờ đến.
Nhìn cánh tay trái buông thõng bên người như thứ đồ chỉ trưng cho có, anh cảm thấy tâm tư rối bời, một chút xíu là cảm giác có lỗi với cậu.

Phải, cậu đã nói với anh là nó bị phế rồi.

Tại sao? Rốt cuộc là tại sao? Chẳng phải ngày hôm qua vẫn còn bình thường hay sao?
Nhìn gương mặt nhợt nhạt vẫn còn mang theo dòng lệ nóng lăn dài trên má, anh không giữ nổi bình tĩnh mà thấp giọng chất vấn - "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu không nói với tôi, cậu có biết cậu đang làm ảnh hưởng tới công việc hay không?"
Diệp Vân Xuyên hoàn hồn, cậu cúi mặt lau nhanh giọt nước mắt rồi lại trưng ra bộ mặt dửng dưng đáp - "Xin lỗi sếp.


Tôi không sao, lát nữa tôi sẽ về hoàn thành bản báo cáo, sẽ không để ảnh hưởng đến công việc."
Thấy cậu miệng thì nói là sẽ làm việc mà người thì vẫn ngồi ì ra đó, Đường Phong siết chặt nắm tay quát - "Cậu còn ngồi đó làm cái gì? Đứng lên mau!"
Diệp Vân Xuyên nhìn anh, đôi môi tái nhợt hơi hé nhưng lại không thốt lên được - "....." - Cậu không đứng lên nỗi.

Tay cậu siết chặt túi thuốc rồi quay mặt đi, nuốt xuống khó chịu trong người, áp chế run rẩy đáp - "Tôi ngồi đây một lúc nữa rồi sẽ về, sếp bận thì xin cứ tự nhiên, tôi không làm phiền anh nữa."
Đã hết gân mà còn sĩ diện, Đường Phong cảm thấy kiên nhẫn của bản thân bị khiêu khích đến cực hạn, trên đời này anh chưa thấy ai khó ưa, lưu manh mà còn cứng đầu như tên thư ký của mình.

Có ai ngồi nghỉ mệt mà ngồi ra sàn đá lạnh ngắt như cậu không hả? Cứ như dân vô gia cư không bằng.
Đường Phong nổi nóng, đi đến bên phải mạnh mẽ tóm lấy cánh tay phải của cậu rồi xách lên khá thô bạo - "Đứng dậy, đi theo tôi!" – Nào giờ anh có chăm sóc ai bao giờ đâu, không lôi đầu lên rồi đập cho một trận mà tốt rồi, bình thường cũng là cậu cười vào mặt anh, bây giờ tới lượt anh báo thù rồi.
Diệp Vân Xuyên bị kéo bất ngờ, vai trái bị động mạnh làm cậu đau tới mức muốn kêu cha gọi mẹ, cậu hét một tiếng đầy đau đớn - "A! Đau…Đừng… kéo…" - Cậu gục đầu cắn răng ôm lấy cánh tay, chịu đựng cơn đau, túi thuốc trên tay cũng rơi xuống, văng tung toé.
Đường Phong cũng bị dọa, anh rối rít nói - "Xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý, cậu có sao không? Tôi xin lỗi." - Nhìn nét mặt đau đớn của cậu, anh cảm thấy áy náy vô cùng.
Diệp Vân Xuyên đau tới mức đổ mồ hôi hột nhưng vẫn cố lắc đầu bảo là mình không sao, lúc này cậu chỉ cầu Đường Phong đi cho khuất mắt, giúp đỡ đâu không thấy, chỉ thấy báo hại.
Tên đầu đất báo hại Đường Phong thì luống cuống tay chân, cẩn thận đỡ cậu đứng tựa vào tường, nhanh tay nhặt lại thuốc, sau đó đỡ cậu rời đi - "Được rồi, dù sao cũng tiện đường, để tôi đưa cậu về.

Tôi là sếp, cậu phải nghe lời tôi, cấm cãi!"
Diệp Vân Xuyên có muốn cãi cũng không được, nói chuyện với anh tốn hơi quá.

Đường đại thiếu anh đã quyết thì chỉ có ông trời mới cản nổi.