Vô Tâm Gặp Vô Phế

Chương 25: 25: Thư Ký Lưu Manh





Tính tình của Du Văn Hiên xưa nay rất nóng, những lúc thế này còn nóng hơn.

Chinh chiến thương trường, mười David cậu cũng không sợ, chỉ ngán một Đường Phong đầu gỗ lỳ đòn.
Cậu nuốt xuống tâm tình bực bội không tên, đẩy văng chiếc ghế xoay đáng thương một cách tàn nhẫn khiến nó va cái rầm vào bức tường.
Cánh cửa văn phòng lại bị mở ra, Đường Phong nhìn thấy cậu thư ký của mình mang theo luồng khí áp thấp bước vào.

Gương mặt lạnh đến cực điểm, cậu bước đến bàn làm việc của anh, hai tay đặt lên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt anh nói - "Tổng giám đốc, tôi biết anh rất chăm chỉ, nhưng đã là người lớn rồi thì cũng nên tự giác, đừng để người khác phải nhắc nhở hoài như thế."
Là nhân viên mà nói chuyện với cấp trên kiểu bố thiên hạ thế này khiến Đường Phong cau mày, tức giận nói - "Không cần cậu quản, tôi ăn hay không cũng không liên quan tới cậu.

Đừng nghĩ rằng tôi không dám đuổi việc cậu, tốt nhất cậu nên xem lại vị trí của mình, xem lại thái độ nói chuyện của cậu!" – Từng câu như rít qua kẽ răng, anh đang nóng máu thật sự.
Diệp Vân Xuyên khẽ nhếch môi cười lạnh, bộ dáng dững dung không hề sợ hãi, ngược lại còn vui ra mặt - "Nếu anh có thể đuổi việc tôi ngay lập tức thì tôi rất biết ơn, nhắc nhở anh ăn uống đúng giờ cũng nằm trong phận sự mà tôi được giao.

Giờ thì phiền anh đứng dậy và đi ăn dùm tôi.

Tôi không muốn nghe thêm lời nào nữa, trả lời ăn hay không? Không ăn thì cứ việc ngồi đó rồi xe cấp cứu tới đón anh!" - Nói xong một tràn như phun mưa vào mặt tổng giám đốc, tâm tình của cậu cũng dễ chịu không ít.

Nếu bị Đường Phong đuổi luôn thì quá tốt.


Cậu nói xong thì quay lưng bước đi ra cửa, dừng lại, quay mặt nhìn anh, trắng trợn khiêu khích.
Lưu manh, Đường Phong cuối cùng cũng biết mình mướn phải một tên lưu manh, anh nổi khùng liền bật người đứng lên chỉ vào mặt Diệp Vân Xuyên nói - "Cậu nghĩ mình là ai mà tôi phải nghe lệnh của cậu hả? Cút! Tôi không cần một nhân viên lưu manh như cậu."
Chọc Đường Phong nổi điên, Diệp Vân Xuyên cảm thấy rất vui, cậu cho hai tay vào túi quần tỉnh bơ đáp - "Vì sao anh phải nghe lời tôi hả? Vì tôi là người trông trẻ của anh, bây giờ nếu anh nói anh không phải trẻ nít thì phiền anh đi nhanh dùm cho.

Còn nếu không thì tôi rất vui lòng gọi sẵn xe cứu thương dùm anh." - Cậu mở to cửa ra vào, tay cũng cầm luôn điện thoại.

Cái gọi là đồng mệnh tương liên thì cậu không hiểu nhưng cùng là kẻ đau dạ dày quanh năm cậu còn không hiểu sao?
Lúc này không chỉ là thi gan mà còn thi coi ai lì đòn hơn? Mà chắc chắn là Diệp Vân Xuyên thắng vì cậu còn cầu anh đuổi việc cậu luôn cho rồi.

Một phần nữa là cậu cũng sắp đau bao tử tới nơi rồi.
Đau dạ dày mới hết đã uống rượu nặng, trưa lại không ăn thì trâu bò cũng chịu không thấu.

Cậu dám cá là Đường Phong cương xong là kiểu gì cũng nhập viện cho coi, cái bệnh này ấy à, ăn uống không đúng giờ thì thấy cảnh.
Mà lúc này dạ dày của Đường Phong cũng bắt đầu đau muốn vã mồ hôi hột, khí lực cãi nhau cũng tụt xuống một nữa, mà xui theo lời cậu nói thì còn mặt mũi sao? Đường Phong dĩ nhiên không thể thỏa hiệp, cắn răng chịu đựng, cương tới cùng.
Lại là cái tính cố chấp này, Diệp Vân Xuyên thở dài trong lòng, nhìn không nỗi nữa.


Cậu liền mặt lạnh bước tới bên cạnh anh rồi nắm lấy cánh tay anh thô bạo kéo đi - "Đi thôi, chúng ta đi ăn.

Anh muốn đuổi việc tôi đúng không? Được, ăn cơm tiễn biệt rồi tôi sẽ đi, giờ thì phiền anh nhanh dùm.

Tôi đói sắp chết rồi!"
Giờ phút này Đường Phong không thể tin vào mắt mình, trên đời này lại có kẻ không sợ chết mà dám uy hiếp anh - “Buông tôi ra, cậu…” - Nếu là người khác thì cho họ mười lá gan ho cũng không ai dám nhìn thẳng vào mặt anh mà thách thức như vậy.
“Được được, tôi buông, giờ chúng ta đi ăn, tôi đói sắp chết rồi.

Ăn xong tôi lập tức cuốn gói đi liền, không cần anh nhắc!” – Diệp Vân Xuyên tỉnh vơ cho tay vào túi quần, đi trước anh một đoạn, một chút cũng không hề sợ hãi.
Lâu rồi mới lại có một người khó ưa đến vậy, anh thế mà lại bước đi, không cần lôi kéo, không cần ai đẩy.

Anh bước đi theo tay thư ký ăn gan hùm mật gấu mà mình vừa tuyển.
Thật ra Diệp Vân Xuyên nào có khá hơn, cậu đi phía trước là vì không muốn nhìn thấy anh.

Lúc hai người còn mặn nồng, có đôi lần cậu cũng lôi kéo anh như thế, nhưng đáp lại cậu là ánh mắt cưng chiều.


Theo thời gian trôi thì chỉ còn lại sự hững hờ, anh gạt tay ra cậu rồi lạnh nhạt quay lưng.
Cánh cửa canteen mở ra trước mắt, tâm tình của cậu giờ chỉ còn lại hư không, không vui, không buồn, không cảm xúc.
Cậu bước đi trong vô thức rồi chợt quay đầu nhìn thân ảnh anh khuất sau cánh cửa lên phòng VIP.

Một bữa cơm này với cậu không có chút mùi vị, cả đến việc Nhiếp Uyển Như và Trần Lạc Kỳ nói cái gì cậu cũng không nhớ.
Trở lại bàn làm việc, cậu gục đầu mệt mỏi.

Phải chăng cậu đã sai khi chọn quay trở lại nơi này? Những ký ức cứ ùa về như mới ngày hôm qua, ngày mà cậu vẫn là Du Văn Hiên, từ ngày đầu cho đến lúc bị lãng quên.
Không lâu sau thì Đường Phong cũng về đến, nhìn thấy tên thư ký gan hùm nào đó mới lúc nãy còn bặm trợn nhe nanh mà lúc này lại ỉu xìu không có sức sống, tâm tình của anh liền có chút vi diệu, hả hê.
Cậu ta biết sợ rồi sao? Hối hận rồi? Hay là một kế hoạch tiếp cận đầy táo bạo?
Anh gõ lên bàn làm việc của cậu, gương mặt lạnh ngắt với đôi mắt như lưỡi dao bén ngót đảo qua.
Diệp Vân Xuyên hoàn hồn, ngóc đầu dậy nhìn anh giây lát - "..." – Muốn cái gì nữa đây?
Đường Phong nghiêm mặt nhìn cậu nhắc lại - "Có phải cậu lúc nãy đã nói sau khi ăn cơm xong thì cậu cũng sẽ cuốn gói rời đi?" - Một chút ý tứ mỉa mai, trào phúng nơi đáy mắt dần hiện lên, anh muốn xem cậu khóc lóc van xin như thế nào?
Chắc sẽ là mấy câu “vì em quá yêu anh nên mới làm như vậy hoặc là vì em lo cho anh mà thôi , xin anh đừng đối xử với em như vậy”, nói chung là anh đã nghe đến nhàm.
Diệp Vân Xuyên lúc này cũng hoàn hồn, cậu à một tiếng rồi bình tĩnh nhìn anh đáp - "Vâng, cảm ơn tổng giám đốc đã nhắc nhở, tôi sẽ thu dọn ngay đây!" - Rồi cậu nhanh chóng gom đồ đạc bỏ vào cặp tap.

Thu dọn tài liệu cho gọn gàng, động tác như hoa rơi nước chảy và vô cùng dứt khoát.

Vốn dĩ tâm tình của cậu đang không tốt nên cậu không nhìn ra Đường Phong muốn đùa vui dằn mặt mình.
Còn Đường Phong thì bị tán ngược một phát mà giật mình, anh cau mày nhìn cậu – “Cậu...!cậu đang làm gì vậy?" - Ý anh là...!đừng dọn nữa.


Tôi còn chưa có trừng phạt cậu xong mà, cậu bị ngu hả? Tại sao lại không cầu xin?
Vốn là Đường Phong định đánh phủ đầu cho bỏ tức thế mà người nghẹn lại là anh, tại sao? Cầu xin một tiếng thì sẽ chết sao hả? Anh không biết mình bị cái quỷ gì nữa? Tự dưng thấy cậu không rên một tiếng liền thu dọn thì cảm thấy khó chịu vô cùng.
Mặc dù Diệp Vân Xuyên ban nãy đúng là kiểu lưu manh, khó ưa, không biết lớn nhỏ thật.

Nhưng mà cảm giác mà cậu mang lại cho anh đến cuối cùng vẫn là thưởng thức, anh tài thì đôi khi nó dị hợm là chuyện bình thường.

Anh cũng hiểu cậu làm như vậy là do Tần Hiên Lãng nhờ vả, chứ cái tác phong lưu manh của cậu khi nãy thì nếu nói là muốn lấy lòng còn không bằng nói “cậu muốn bị đuổi việc”.
Diệp Vân Xuyên tỉnh bơ nhìn anh đáp - "Tôi đang thu dọn thưa giám đốc, chút nữa tôi sẽ bàn giao lại công việc rồi cút khỏi đây ngay lập tức, anh cứ an tâm!" – Cậu nói vô cùng dứt khoát, rồi lại tiếp tục công việc còn dang dở, nét mặt nhẹ nhõm chưa từng có.
Đường Phong thật sự nghẹn, anh nắm chặt tay đấm, muốn nói nhưng không biết nói cái gì? Anh vẫn đứng đó bức bối, rối rắm.

Sau đó thì đá vào bàn làm việc của cậu một phát,
bực mình nói - "Tôi chưa bao giờ thấy thư ký nào vô trách nhiệm như cậu, vừa làm hai ngày đã muốn nghỉ, cậu nghĩ nơi này là cái chợ hay sao? Muốn đến là đến, muốn đi là đi!" - Rồi anh đi luôn một nước vào văn phòng, chứ ở lại thì không khác nào tự vả vào mặt mình.

Mợ nó, mới nãy còn muốn đuổi người giờ lại không cho người ta nghỉ việc, mâu thuẫn khủng khiếp.
Diệp Vân Xuyên ngơ ngác nhìn cánh cửa đã đóng chặt - "..." - Nếu không phải cậu quá rành tính khí của Đường Phong thì có khi sẽ cho rằng anh ta bị đoạt xá.
Cậu gác lại việc trên tay, ngồi xuống ghế, xoa xoa mi tâm rồi thở dài.

Cứ tưởng được giải thoát nhưng ai mà ngờ đời vẫn còn trãi thảm gai, Đường Phong nói như vậy thì nghĩa là không cho cậu đi.