Vô Tâm

Quyển 2 - Chương 6




Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến vài tiếng bước chân, chỉ nghe thấy giọng Thẩm Hoành vang lên —— “Các ngươi không cần vào, ở bên ngoài hết đi.”

Bích Dung thay đổi sắc mặt, vội la lên: “A, Thái tử sắp vào rồi, Lê Tâm, mau trùm khăn lên.”

Lê Tâm hoảng hốt, có lẽ do quá khẩn trương, làm hai tay đang cầm khăn cũng run lên. Không cẩn thận làm khăn rơi xuống đất, hai người không hẹn mà cùng ngồi xổm xuống muốn nhặt lên, thì “cốp” một tiếng, xui làm sao, đầu hai người đụng vào nhau, rồi cùng té xuống nệm gấm lông tơ trải trên mặt đất.

Ta nháy mắt mấy cái đã thấy Thẩm Hoành vừa mới bước vào đã ngay trước mắt.

Ta cười hì hì gọi: “Sư phụ.”

Lê Tâm và Bích Dung vội vàng bò dậy, hai người đều đứng rất quy củ, cũng không dám liếc nhìn Thẩm Hoành một cái. Ánh mắt Thẩm Hoành hơi sâu sắc, hắn lập tức đi tới, khi đi ngang qua Lê Tâm thì cầm lấy khăn lụa đỏ trên tay nàng.

Sau đó nói: “Hai ngươi ra ngoài đi.”

Lê Tâm và Bích Dung vội “Dạ” rồi đi lẹ ra ngoài. Trong phòng cũng chỉ còn lại ta với Thẩm Hoành, trước cửa sổ, cặp nến long phượng đang cháy đỏ rực.

Nói tới cũng thật khó hiểu, cũng không phải chưa từng một mình một chỗ với Thẩm Hoành, nhưng cảm giác lúc này lại hơi kỳ lạ, nhất là khi Thẩm Hoành nhìn ta chăm chú không chớp mắt.

Ta khẽ ho một tiếng, hơi mất tự nhiên: “Dù sao khăn cũng lấy xuống rồi, cũng không cần phải...”

Còn chưa nói xong đã cảm thấy mũ phượng trên đầu nặng hơn một chút, trước mặt lại màu đỏ như cũ. Ta theo phản xạ vươn tay muốn kéo tấm vải đỏ che tầm nhìn của mình xuống, còn chưa đụng tới khăn lụa, thì Thẩm Hoành đã cầm tay lấy ta, nhẹ giọng nói:

“Không được đụng vào, cái này phải để đích thân phu quân vén lên.”

Ta nghe vậy mới rút tay về.

Nhưng Thẩm Hoành cũng không vội vén khăn lụa lên, mà lại dắt ta ngồi xuống cạnh giường. Ta nghe thấy hô hấp của Thẩm Hoành hơi dồn dập, lòng bàn tay còn toát mồ hôi, dinh dính ẩm ướt, nắm ta rất không thoải mái.

Ta thử rút tay về, nhưng ngón tay vừa động, Thẩm Hoành lại nắm chặt hơn, giọng cũng hơi kích động:

“A Uyển, nàng đã đáp ứng gả cho ta rồi, bây giờ không được đổi ý.”

Ta nói: “... Con không có đổi ý. Chỉ là tay người đổ mồ hôi, nắm tay con không thoải mái.”

Lời còn chưa dứt, Thẩm Hoành đã buông tay, áy náy nói: “Ta... ta chỉ là hơi hồi hộp.”

Ta bình tĩnh nói: “Không có gì để hồi hộp cả.”

Thẩm Hoành im lặng.

Ta lại hỏi: “Sư phụ, con hơi mệt, có thể vén khăn nhanh lên được không?”

Lúc này Thẩm Hoành mới động đậy, khăn vừa được vén, thì đập vào mắt ta là khuôn mặt anh tuấn vô song của Thẩm Hoành. Hắn yên lặng ngóng nhìn ta, ánh mắt như chứa thiên ngôn vạn ngữ, chỉ tiếc ta một câu cũng không nhìn ra.

Bỗng nhiên, không biết sao trong đầu lại hiện lên một cảnh rất quen thuộc.

Cũng là cặp nến long phượng đang cháy, có nam tử mặc hỉ phục đỏ thẫm mang vẻ mặt bình tĩnh vén khăn lụa đỏ của tân nương đang ngượng ngùng và mong đợi, sau đó dùng giọng cực lãnh đạm nói ra một câu ——

“A Uyển, ta là người vô tâm.”



Tim đập thình thịch thình thịch, trong thoáng chốc ta hơi thất thần, tay cũng vỗ ngực theo bản năng.

Ta nhẹ nhàng vỗ nó.

Thẩm Hoành chú ý thấy ta không ổn, trong mắt có sự lo lắng, rồi sốt ruột hỏi: “A Uyển, ngực không thoải mái hả?”

Ta lắc lắc đầu, chỉ nói: “Người...” Đang nói thì dừng lại, không biết sao, ta lại không hỏi ra được. Kỳ thật ta chỉ muốn hỏi Thẩm Hoành có phải kiếp trước có từng nói “Ta là người vô tâm” với Tạ Uyển không, nhưng thấy ánh mắt Thẩm Hoành thì ta lại không hỏi được.

Thẩm Hoành chờ ta nói chuyện, “Ta làm sao?”

Ta thở dài, nói: “Sư phụ, người biết không, con là người vô tâm.”

Ánh mắt Thẩm Hoành chợt rung động, “Ừ, ta biết. Kiếp này là ta cưỡng cầu muốn lấy nàng, nên dù kết quả thế nào thì ta cũng nguyện ý nhận. Ta biết nàng không thích làm Thái tử phi, nhưng A Uyển à, nàng hãy tin ta, hãy cho ta thêm ít thời gian, chờ ta sắp xếp xong mọi chuyện thì sẽ sống theo ý nàng.”

Ta hơi kinh ngạc, “Người... không làm Hoàng đế?”

“A Uyển, nàng biết không, kiếp này ta chỉ sống vì nàng. Nàng muốn cái gì, dù lên núi đao xuống biển lửa hay chân trời góc biển, thì ta cũng nguyện ý lấy tới cho nàng. Thứ nàng không muốn, dù là trân bảo người đời tha thiết mơ ước, thì với ta cũng chỉ là mây khói thoáng qua không đáng nhắc tới.”

Thẩm Hoành cười dịu dàng, rồi lấy tới hai ly rượu hợp cẩn.

Ta cầm ly rượu lạnh buốt, lại nhìn đôi mắt dịu dàng như nước của Thẩm Hoành, nhất thời không biết làm sao. Ta ấp úng nói:

“Sư... sư phụ...”

“Ừ?” Sự dịu dàng trong mắt Thẩm Hoành càng nhiều hơn.

Ta cắn cắn môi, nghiêm túc hỏi: “Lời sư phụ vừa nói là thật?”

Thẩm Hoành gật đầu, “Tất nhiên là thật.”

Ta hỏi: “Con muốn cái gì người cũng mang tới?”

“Ừ.”

Ta nói: “Vậy mong về sau sư phụ đừng nói lại lời ấy với con nữa.” Thẩm Hoành đối xử với ta rất tốt, ta biết rõ, chỉ có điều, ngực lại đau không thôi.

Sắc mặt Thẩm Hoành cứng đờ.

Ta kiên nhẫn chờ Thẩm Hoành trả lời, hồi lâu sau Thẩm Hoành mới gian nan nói: “… Được.”

Ta thả lòng, rồi thúc giục: “Trời không còn sớm, chúng ta uống rượu hợp cẩn, tốc chiến tốc thắng thôi.” Sau khi uống rượu hợp cẩn, ta biết bước kế tiếp là động phòng, đành thúc giục lần nữa: “Nào, cởi quần áo, động phòng.”

Người Thẩm Hoành cứng lại, mặt hơi ửng hồng, “A... A Uyển...”

Ta thấy Thẩm Hoành không phối hợp với ta, tâm bỗng thấy hơi kỳ quái, “Sao vậy? Không phải người muốn con trả ơn à? Làm phu thê không phải cần động phòng sao?”

Thẩm Hoành hỏi ta: “Nàng nguyện ý?”

Ta mở to hai mắt, “Sao lại không nguyện ý? Không phải chỉ động cái phòng thôi à?” Trước đó từng xem trong thoại bản thường dùng từ “cá nước thân mật”, không thì cũng dùng từ “triền miên cực lạc” này nọ. Lúc ấy ta còn phải suy ngẫm cảm giác của mấy chữ này, nay có cơ hội thể nghiệm lại có thể trả ơn Thẩm Hoành, đúng là không gì tốt hơn.

Ngừng một chút, ta hơi hưng phấn nói: “Nói tới chuyện này, hồi trước sư phụ còn nói muốn dạy con Thuật phòng the đó.”

Đôi mắt sáng trong suốt của ta nhìn thẳng Thẩm Hoành.

Lỗ tai Thẩm Hoành hơi ửng hồng, nét mặt cũng hơi mất tự nhiên, hắn nói: “Ta... thật ra cũng không rành lắm.”

Ta nghe xong, có chút thất vọng. Một lát sau, mới đề nghị: “Hay sư phụ tìm người luyện Thuật phòng the trước đi? Rành rồi lại dạy con?”

Ta vốn có lòng tốt đề nghị, không ngờ sắc mặt Thẩm Hoành lại biến đổi, “Không được!”

Ta nói: “Vậy con tìm...”

“Nàng càng không được!”

Ta suy nghĩ, nói: “Vậy hai chúng ta chỉ có thể từ từ tìm tòi thôi.”

Nghe ta nói xong, ánh mắt Thẩm Hoành hơi sáng ngời, tràn đầy vui sướng, hắn gật đầu, “Ừ, hai chúng ta có thể từ từ tìm tòi.”

Ta thầm nghĩ, chờ thông thạo chuyện này, cảm nhận được niềm vui triền miên mất hồn, sau này thú vui của ta lại nhiều thêm một cái rồi.



Trước kia còn giao hảo với Dịch Phong nên thường đi Tần Lâu Sở Quán, cũng từng cùng huynh trưởng quan sát cảnh gợi cảm quyến rũ. Việc này nhìn thì đơn giản, nhưng thực hành thì hơi khó.

Thoại bản nói bước đầu tiên của “cá nước thân mật” chính là cắn miệng nhau, bước thứ hai chính cởi quần áo cho nhau…

Ta từng chạm môi Thẩm Hoành, cảm giác không tệ, có vị ngọt ngào của rượu trái cây. Nên ta mở to mắt hỏi Thẩm Hoành:

“Hôn môi trước?”

“Được.”

Thẩm Hoành kề môi ta, mút từ từ, động tác cực kỳ trúc trắc, hắn run người, đôi tay đang sờ hai má ta cũng run lên, ta cảm giác được Thẩm Hoành đang hồi hộp vô cùng.

Ta thì lại không có cảm giác gì, gặm miệng nhau hình như không thú vị như trong thoại bản. Với lại, ta thấy trong Tần Lâu Sở Quán, nam nữ gặm miệng nhau đều mang nét mặt khá hưởng thụ, nhưng hôm nay ta lại một chút cảm giác hưởng thụ cũng không có.

Bỗng dưng, đầu lưỡi ướt át mềm mại của Thẩm Hoành tiến vào, nhẹ nhàng tách răng ta ra, khi quấn lấy đầu lưỡi của ta, thì ta chợt thấy hai chân như nhũn ra, hai tay không kìm nổi mà quàng cổ Thẩm Hoành.

Hình như hơi có cảm giác giống trong thoại bản.

Ta phấn khởi mở mắt ra, phát âm không rõ nói: “Ừm! Tiếp tục!”

Thẩm Hoành khẽ cười một tiếng, càng ra sức dây dưa đầu lưỡi của ta, ta bị hôn đến thở hổn hển, cả người mềm yếu vô lực, giữa hai chân như có dòng nước ướt át chảy ra.

Tay Thẩm Hoành cũng không biết đã di chuyển đến trước ngực ta từ khi nào, vuốt ve vừa phải.

Ta cúi đầu nhìn, thấy hai quả đỏ trước ngực dựng lên, ta nói với Thẩm Hoành: “Sư phụ, thật thần kỳ mà.” Nhìn lồng ngực bóng loáng của Thẩm Hoành, ta cũng vươn tay nhéo thứ màu đỏ trước ngực.

Mềm, mềm như điểm tâm Thẩm Hoành thường làm cho ta ăn!

Thẩm Hoành khẽ thở dốc một tiếng, như đang phải kìm nén cái gì đó.

Ta bỗng nhiên nhớ trong thoại bản có nhắc tới —— Cự long giữa hai chân.

Tầm mắt từ khuôn ngực bóng loáng dời xuống, Thẩm Hoành chưa cởi tiết khố, nhưng thấy có vật hơi hơi nhô lên như ngọn núi nhỏ. Ta chớp mắt, nhất thời cực kỳ tò mò, cũng mặc kệ hai chân như nhũn ra, trực tiếp đẩy Thẩm Hoành đang đè trên người xuống, tay chống giường ngồi dậy, ánh mắt nhìn thẳng đũng quần Thẩm Hoành.

Ta nói: “Sư phụ, cho con nhìn cự long của người một cái.”

Thẩm Hoành bị sặc ho mấy cái liền, khuôn mặt đỏ rực còn kiều diễm hơn nắng chiều nay vài phần, nhưng lại thần kỳ là, núi nhỏ lại có xu thế phát triển mạnh mẽ!

Ta thấy vô cùng mới lạ, đang tính chủ động lấy tay cởi tiết khố của Thẩm Hoành, thì Thẩm Hoành lại cầm tay ta, ánh mắt lóe lên hỏi:

“Từ cự... cự long này nàng nghe ở đâu?”

Ta nói: “Thoại bản đó.”

Thẩm Hoành khẽ ho một tiếng: “Sau này đừng nói từ này trước mặt người khác.”

Ta thoát khỏi tay Thẩm Hoành, “Tất nhiên rồi, Lê Tâm với Bích Dung cũng không có cự long.”

Thẩm Hoành lại giữ tay ta, “Cũng không được nói trước mặt nam nhân khác trừ ta.”

Ta ngước mắt nhìn Thẩm Hoành, “Được rồi được rồi, không nói thì không nói, con cũng không biết nhiều nam nhân, trong Bắc triều cũng chỉ có sư thúc, à, Thẩm An cũng miễn cưỡng tính là một người.” Ta nhỏ giọng than thở một câu, “Cự long của các người đều giống nhau chứ?”

Thẩm Hoành đen mặt, “A Uyển, nghĩ cũng không được.”

Ta nghĩ trong lòng!

“Trong lòng cũng không được nghĩ.”

Ta nói: “Sư phụ, người keo quá à.” Thấy núi nhỏ đã thành núi lớn, ta thoát khỏi tay Thẩm Hoành, “Người có cho con nhìn không?”

Thẩm Hoành bất đắc dĩ hỏi: “A Uyển, nàng không thấy xấu hổ à?”

Ta liếc mắt xem thường Thẩm Hoành, “Sư phụ, người nói nhiều quá! Người biết nhiều thứ, vậy mà không biết câu ‘Thực sắc tính dã[1]’ hả?”

[1] Thực sắc tính dã: ăn uống, sắc dục là bản chất của con người.

Thẩm Hoành cười thành tiếng, cuối cùng cũng cởi tiết khố như ta mong muốn.

Ta nhìn chằm chằm không chớp mắt, sau khi thấy rõ ràng, ta hơi thất vọng nói: “Thoại bản gạt người! Thứ này xấu quá!”

Thẩm Hoành đen mặt lại.

Ánh mắt của ta từ dưới chuyển lên trên, vừa thấy đã nói: “Sư phụ, vẫn là mặt người đẹp nhất.”

Ánh mắt Thẩm Hoành sáng rực nhìn ta, lại hôn má ta. Ta nhớ tới đông cung đồ ma ma theo hồi môn đã cho ta xem, trong đó có tư thế nữ trên nam dưới.

Ta xưa nay rất ham học hỏi, đầu óc vừa chuyển tới cảnh đó, liền lập tức bổ nhào vào người Thẩm Hoành, cưỡi lên người hắn.

Nhìn Thẩm Hoành dưới thân, tóc đen mềm mại tôn lên da thịt trắng mịn như bạch ngọc, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác thỏa mãn. Ta cứ như vậy nhìn Thẩm Hoành chằm chằm, Thẩm Hoành cũng mỉm cười nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, giống như dù giờ phút này ta có xâu xé hắn, thì hắn cũng vui vẻ chịu đựng.

Sau khi thưởng thức mỹ sắc xong, ta cúi đầu gặm miệng Thẩm Hoành mấy cái như gặm chân gà, rồi cùng đầu lưỡi của hắn dây dưa khó chia lìa.

Ta cảm thấy cả người Thẩm Hoành vẫn là miệng ngon nhất, mềm mềm dẻo dẻo, nếu so Thẩm Hoành với bánh hạt dẻ ta thích ăn nhất, vậy môi Thẩm Hoành chính là tầng trong cùng của bánh hạt dẻ, hương vị ngọt ngào mà mềm mại.

Chờ ta nếm đủ môi Thẩm Hoành xong, vừa định nói chút chuyện với Thẩm Hoành, thì bỗng nhiên cảm nhận được dưới mông có vật vừa cứng lại nóng như gậy sắt.

Ta tò mò vươn tay nắm chặt, Thẩm Hoành bỗng nhiên nặng nề thở gấp, ta lại nắm chặt hơn, thì cảm giác vật kia càng to ra và dựng đứng hơn, một bàn tay gần như nắm không hết.

Thẩm Hoành thống khổ gọi ta một tiếng.

Ta ngước mắt nhìn hắn một chút, lại dời mắt xuống, quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới.

Vật này xấu thì hơi xấu, nhưng nhìn lâu cũng thấy bình thường, chỉ là rất kỳ lạ, trên đỉnh như hai mũ nấm, còn thường chảy ra nước trắng.

Ta chìa tay chọc chọc.

Nó giật giật.

Giọng Thẩm Hoành khàn khàn, “A Uyển, xem đủ chưa?”

Ta nói: “Chưa đủ.”

Ta dùng đôi mắt lấp lánh nhìn Thẩm Hoành, “Sư phụ, thật ra nhìn lâu cũng rất thú vị.”

Thẩm Hoành như đang cố gắng đè nén ngọn lửa dục vọng, khàn giọng: “Nàng... tiếp tục...”

Ta lại chìa tay ra chọc tiếp, nó như to thêm. Ta nghĩ đến việc vật này sẽ hoàn toàn tiến vào giữa hai chân ta giống trong đông cung đồ, thì nhất thời hơi sợ hãi và khủng hoảng.

Ta đo chiều dài của nó, rồi cảm thấy có chút không dám tin.

“A Uyển, cầm nó.” Thẩm Hoành bỗng nhiên nói.

Ta nhìn hắn, hắn thoạt nhìn như đang bị lửa hành hạ. Ta chần chờ một lát, rồi cũng vươn tay cầm vật cứng như gậy sắt kia, người Thẩm Hoành lập tức run lên.

“Chuyển lên trên đi.”

Ta làm theo, rồi Thẩm Hoành lại nói: “Dời xuống.”

Ta nháy mắt mấy cái, cũng làm theo. Ta cứ chuyển lên chuyển xuống như vậy riết cũng thấy thú vị, sau đó Thẩm Hoành còn chưa mở miệng, thì ta đã tự lên xuống vài lần. Ta phát hiện chỉ cần ta tăng tốc, thì ánh mắt của Thẩm Hoành sẽ vô cùng mê người, còn rên rỉ thành tiếng.

Một lúc sau, có dòng nước trắng bị bắn ra.

Ta cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, Thẩm Hoành tiện tay lấy khăn tay lau sạch nước dính vào tay ta, rồi xấu hổ đỏ mặt nói:

“Bẩn, ta lau giúp nàng.”

Nhớ tới nam nhân vật chính trong thoại bản dù đại chiến mấy trăm hiệp vẫn hùng phong không giảm như cũ, đều là lâu ơi là lâu mới bắn ra mấy thứ này. Ta đành nói với Thẩm Hoành:

“Sư phụ, có phải người không được hay không…”

Thẩm Hoành biến sắc, ánh mắt cũng dần cực kỳ thâm thuý.

“Được hay không, nàng sẽ biết ngay.” Thẩm Hoành đè lên người ta, vật cứng để giữa hai chân ta, ta chỉ cảm thấy cả người như nóng lên.

Ta thật thà nói: “Nhưng người vừa mới...”

Thẩm Hoành xụ mặt nói: “Lần đầu tiên đều như vậy!”

Ta hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì...” Thẩm Hoành bỗng ngừng lại, trên mặt xuất hiện vẻ mặt thẹn quá hoá giận rất hiếm thấy, “Không tại sao hết!” Còn chưa nói xong, Thẩm Hoành đã chặn môi của ta lại, ta thích môi của Thẩm Hoành nhất, hắn vừa cắn là ta liền quên mất mình vừa muốn hỏi cái gì.

Thẩm Hoành hôn hồi lâu, ta chỉ thấy giữa hai chân ướt át như có nước chảy ra, trong bụng trống rỗng, lại có chút vội vàng xao động.

Thẩm Hoành bỗng nhiên tách hai chân ta ra, lần đầu tiên để lộ nơi tư mật trần trụi trước mặt người khác, trong lòng cảm thấy hơi là lạ, liền muốn khép chân vào.

Không ngờ Thẩm Hoành lại đè chân ta xuống, không cho ta nhúc nhích, lại còn cực kỳ dịu dàng:

“Đừng nhúc nhích, để ta nhìn.”

Lời này làm giữa hai chân càng ướt át tràn ra nhiều hơn.

Thẩm Hoành với ngón tay chạm vào, ta thấy có chất lỏng trong suốt sềnh sệch dính vào đầu ngón tay hắn, còn kéo thành đường cong dài. Ta nuốt nước miếng. Thẩm Hoành bỗng nhiên nhét ngón tay vào, ta cảm giác được có vật lạ tiến vào, làm ta đau đến kêu lên.

“Đau!”

Thẩm Hoành ngừng tay.

Ta ngấn lệ nhìn Thẩm Hoành, “Sư phụ, đau.”

Thẩm Hoành nói: “Ráng nhịn.”

Hắn hơi dùng sức, lần thứ hai vô sâu hơn nửa ngón, ta đau đến chảy nước mắt, “Thoại bản gạt người, không mất hồn gì hết, không triền miên gì hết, chỉ đau muốn chết thôi.”

Trên mặt Thẩm Hoành có nét không đành lòng, ta nói: “Sư phụ, không làm, đau.”

Thẩm Hoành nhẹ giọng dỗ: “Thử lần nữa, rất nhanh sẽ không đau.”

Ta dùng sức lắc đầu, “Không thử.”

Thẩm Hoành nói: “A Uyển ngoan, thử lần nữa nhé. Không phải Lưu Uyên đã cho nàng cầm phổ à? Mai ta đàn cho nàng nghe. Rồi làm đồ ăn ngon cho nàng. Nàng nhịn một chút, rất nhanh sẽ hết đau.”

Nói xong, Thẩm Hoành rút ngón tay về, hắn cúi người hôn ta, dịu dàng hôn môi ta, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt ta, rồi nói:

“Ngoan, A Uyển ngoan.”

Ta mở to mắt.

Vật cứng nóng kia của Thẩm Hoành tiến vào giữa hai chân ta, hắn cọ cọ, ta cắn chặt răng.

Bỗng dưng, Thẩm Hoành động thân đưa vào, vừa mới vào đến cửa, ta đã đau khổ tột cùng kêu lên, “Đau quá! Đau hơn trúng tên nữa!” Nước mắt của ta lại trào ra, ta đáng thương nói: “Sư phụ, đau quá, người ra ngoài đi...”

Thẩm Hoành cắn răng nhìn ta.

Ta hít hít mũi.

Thẩm Hoành hít sâu một hơi, rút ra ngoài. Ta vui vẻ, “Không làm nữa?”

Thẩm Hoành nằm cạnh ta, ôm ta, rồi than thở: “Thấy nàng đau vậy, ta không nhẫn tâm nổi.”

Ta giật giật.

Thẩm Hoành cứng người nói: “Nàng đừng động, để ta ôm một cái.”