Ta liên tục gặp ác mộng mấy đêm liền. Những giấc mộng này rất chân thật, Tư Mã Cẩn Du và Tần Mộc Viễn thay nhau ra trận, lúc thì nói muốn cùng ta đời đời kiếp kiếp, lúc lại vừa bóp cổ ta vừa nói chết liền có thể ở bên nhau vĩnh viễn.
Mỗi ngày tỉnh dậy, ta đều thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Lê Tâm nghĩ ta lo lắng huynh trưởng và cha mẹ bất hòa, nên ba lần bốn lượt khuyên giải an ủi ta. Có lẽ do nhiều đêm không được ngủ ngon, nên sắc mặt của ta không được tốt cho lắm.
Lê Tâm chú ý tới, liền hỏi: “Hay mời Thẩm công tử qua đây ạ?”
Nhắc đến Thẩm Hoành, ta liền nhớ tới lời cảnh cáo của Tư Mã Cẩn Du. Thẩm Hoành không tranh giành quyền thế, lại không tham dự vào tranh giành đảng phái của bọn họ, cũng không biết Thẩm Hoành đã chọc hắn chỗ nào. Nhưng Tư Mã Cẩn Du từ trước đến nay đều không hành xử theo lẽ thường, ta cũng không mong Thẩm Hoành sẽ vì ta mà chết nơi đất khách quê người.
Thẩm Hoành có thể nấu đồ ăn rất ngon, lại còn biết ủ rượu nho, quan trọng nhất là hắn đàn hay hơn Dịch Phong.
Nếu Thẩm Hoành chết, ta sẽ phải tốn nhiều công sức mới có thể tìm được một người sư phụ như vậy.
Chắc chắn trong Vương phủ có người của Tư Mã Cẩn Du, nhớ tới thích khách lần trước, ta nói với Lê Tâm:
“Không cần, sau này ít nhắc tới sư phụ trước mặt ta.”
Lê Tâm kinh ngạc hỏi: “Sao vậy ạ?”
Ta không đáp lại, làm biếng ngáp một cái. Lê Tâm đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Quận chúa cãi nhau với Thẩm công tử hả?”
Ta liếc Lê Tâm một cái.
Lê Tâm bỗng nhiên căm giận nói: “Quận chúa, có phải Thẩm công tử không chịu trách nhiệm với người hay không? Người Bắc triều bọn họ xem thường người Nam triều chúng ta phải không? Quận chúa của chúng ta thông tuệ động lòng người, chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt, khuynh quốc khuynh thành, chỗ nào không xứng với người Bắc triều chứ?”
Ta càng nghe càng thấy thái quá, hỏi: “Có ý gì?”
“Lần trước muội gặp Lan Phương cô cô, Lan Phương cô cô không cẩn thận nói ra hết rồi.” Lê Tâm nhìn trái nhìn phải một cái, nhỏ giọng nói, “Quận chúa, chuyện này người đừng nói là muội kể cho người nghe đó.”
Ta gật đầu, “Muội nói đi.”
Lê Tâm nói: “Lan Phương cô cô nói Vương gia có ý muốn gả người cho Thẩm công tử.”
Ta vừa nghe, chợt cảm thấy cực kỳ hoang đường.
“Mẹ ta nói sao?”
“Lan Phương cô cô nói, nàng hầu hạ Vương phi nhiều năm, nên nhìn từ nét mặt của Vương phi, thì Vương phi cũng mở cờ trong bụng với chuyện này ạ.” Lê Tâm cười đùa một tiếng, lại nói: “Quận chúa, theo suy đoán của muội thì không lâu nữa người sẽ thành tân nương rồi. Không biết Thẩm công tử có quay về Bắc triều không, hay ở lại Nam triều đây.”
Ta bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nay mẹ đổi thái độ với Thẩm Hoành, lúc đầu mẹ cũng không muốn gặp Thẩm Hoành, bây giờ thì mỗi khi nhắc tới Thẩm Hoành, mẹ đều cười tủm tỉm, biểu cảm trong mắt thấy thế nào cũng giống cảnh mẹ vợ đánh giá con rể tương lai.
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến mẹ thay đổi?
Ta nghĩ, câu trả lời không thể không liên quan tới cha. Từ khi đón Thẩm Hoành vào phủ, cha đã cực kỳ tôn sùng Thẩm Hoành, từng câu từng chữ đều không giấu được sự kính phục cùng hài lòng, mặc kệ Thẩm Hoành làm cái gì, dù là chuyện hoang đường, thì cha cũng sẽ nói cao nhân làm việc đều có phong phạm của cao nhân.
Nhưng mà... dù cao nhân có cao tới đâu, cha cũng không nên hồ đồ đến mức đến con gái cũng đưa ra ngoài chứ.
Ta nhướn mày, nghiêm túc nói với Lê Tâm: “Nhớ kỹ, không được nói cho người khác biết.” Nói xong, ta đứng dậy khỏi ghế quý phi, khoác áo choàng, rồi rời khỏi viện của ta.
Đi không lâu thì gặp gã sai vặt hầu hạ cha, gã sai vặt đang muốn thi lễ với ta, ta khoát tay miễn, sắc mặt không tốt hỏi:
“Cha ta đang ở đâu?”
Gã sai vặt nói: “Bẩm Quận chúa, Vương gia đang ở trong đại sảnh...”
Ta nghe thấy hai chữ “đại sảnh”, cũng không chờ gã sai vặt nói xong liền vội chạy tới đại sảnh. Sắp Trung thu, hoa quế trong Vương phủ đã nở rộ, mùi thơm của hoa quế lan toả trong không khí dọc theo đường ta chạy, nhưng ta không có thời gian để thưởng thức.
Khi đến đại sảnh, có hai cái gã sai vặt đang canh giữ ngoài cửa. Chắc vẻ mặt của ta không tốt đã dọa bọn họ, khiến bọn họ quên cả thi lễ, ta trực tiếp đá văng cửa ra, vội xông vào, nhìn người đối diện là cha đang ngồi trên ghế gỗ thưởng trà mà nói:
“Cha, cha không thể gả con cho sư phụ, con không muốn!”
Sắc mặt của cha đột nhiên thay đổi, ánh mắt vội vàng nhìn về phía bên phải sau lưng ta, ta cũng không thèm để ý, vội nói hết trước khi cha kịp lên tiếng.
“Cha quên rồi sao? Thẩm Hoành là sư phụ của con, một ngày làm thầy, cả đời làm cha.” Nhớ tới Thẩm Hoành không thích ta nói câu này, ta lại nói: “Dù không phải cả đời làm cha, thì cũng cả đời làm huynh. Ở trong lòng A Uyển, sư phụ cũng giống như cha và huynh trưởng. Sao cha có thể không để ý đến luân thường đạo lý mà gả con cho sư phụ chứ? A Uyển không muốn gả cho sư phụ.”
Kỳ thật gả cho ai cũng không sao, nhưng Thẩm Hoành không giống.
Trong mắt ta, Thẩm Hoành giống như người thân vậy, bảo ta gả cho Thẩm Hoành, có khác gì bảo ta gả cho huynh trưởng? Nghĩ đến việc phải loạn luân với huynh trưởng, ta vừa sợ vừa muốn buồn nôn.
Sợ cha quá mức tôn sùng Thẩm Hoành, ta đành phải nói một lời thật nặng.
“Nếu cha không đáp ứng A Uyển, A Uyển tình nguyện tìm cái chết!”
Cha đập bàn, mặt xanh mét. Ta hiểu rõ tính tình của cha, kế tiếp chắc chắn cha sẽ mắng ta một trận, nhưng ngoài dự kiến của ta là ánh mắt của cha lại nhìn về phía bên phải sau lưng ta, vẻ mặt lúc này có thêm vài phần kích động cùng xấu hổ.
Ta cuối cùng cũng chú ý tới, nhìn theo ánh mắt của cha thì thấy Thẩm Hoành ta vừa nhắc đến đang cầm quyển sách trong tay, năm ngón tay thon dài trắng bệch, gân xanh nổi lên, xem ra Thẩm Hoành đã ngồi ở đó được một lúc rồi.
Vẻ mặt Thẩm Hoành hồn bay phách lạc, màu sắc của mặt có thể sánh với bức tường phía sau lưng hắn.
Ta cũng không kinh ngạc với biểu cảm này của Thẩm Hoành, hắn chắc chắn cũng không biết cha có suy tính như vậy. Ta rất vui mừng, bây giờ có người chung phe với ta, càng có thể đúng lý hợp tình gạt bỏ ý niệm hoang đường trong đầu cha ra.
Lông mày nhướn lên, ta gọi một tiếng “Sư phụ”, rồi đi tới kéo Thẩm Hoành qua, khi không cẩn thận chạm vào ngón tay Thẩm Hoành, ta không không khỏi kinh hãi, tuy sắp đến Trung thu, nhưng ngón tay Thẩm Hoành lại lạnh như nước hồ đóng băng tháng Chạp, lạnh đến mức ta không nhịn được phải co rúm người lại.
Ta và Thẩm Hoành đứng trước người cha, cha im lặng, không nói tiếng nào.
Ta mở miệng nói: “Cha có điều không biết, sư phụ đã có người trong lòng rồi, tục ngữ đã nói thà phá bỏ mười toà miếu cũng không nên phá huỷ một cuộc hôn nhân, cha tội gì phải loạn điểm uyên ương[1] chứ? Cần gì phải phạm vào tội lớn của thiên hạ để con và sư phụ cùng làm loạn luân thường đạo lý chứ? Con biết cha lo lắng hôn sự của con sẽ bị Thái tử và Tam hoàng tử lợi dụng, con cũng biết cha tốn sức để giúp con tránh xa vòng xoáy tranh đấu của triều đình. Nhưng nam nhân trong thiên hạ còn ngàn vạn người, cha không thể vì A Uyển mà hủy cả đời của sư phụ.” Ngừng một chút, ta nhớ tới những lời Thẩm Hoành đã nói lúc ở trong sơn động, mắt ta sáng lên, rất đúng lý hợp tình nói: “Cha ơi, cha có điều không biết, trước đây sư phụ đã từng đồng ý với con là sau này sẽ ở chung một chỗ với con, rồi tìm cho con một sư mẫu biết thương con nữa.”
[1] Loạn điểm uyên ương: thành ngữ Trung Quốc mang ý vợ chồng kết hôn sai người hay lung tung phối hợp nhân duyên.
Cha ngạc nhiên nhìn Thẩm Hoành.
Thẩm Hoành chẳng nói câu nào, mặt cứng lại, môi hơi nhợt nhạt.
Ta nói: “Cha xem kìa, cha loạn điểm uyên ương làm sư phụ tức đến không nói được gì kìa. Nếu cha thật sự thích sư phụ thì nhận người làm con nuôi cũng được mà.” Ta nhìn Thẩm Hoành, “Sư phụ, người cảm thấy đề nghị của A Uyển thế nào?”
Nét mặt của Thẩm Hoành bi thương, hình như không nghe thấy câu hỏi của ta, hồi lâu sau vẫn không trả lời ta.
Cha tức giận đập bàn nói: “Ta đang bàn chuyện chính sự với sư phụ của con, con chưa được cho phép đã xông vào, càn quấy! Quá càn quấy rồi! Đi ra ngoài! Về viện của con đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa tháng! Không được rời nửa bước!”
Vẻ mặt của cha rất dọa người, ta run lên, lui lại mấy bước rồi trốn sau lưng Thẩm Hoành.
Dạo này tính tình của cha nóng nảy hẳn, hay cùng huynh trưởng ầm ĩ rồi thích đập đồ. Dù sao Thẩm Hoành cũng ở đây, cha cũng phải để ý, chắc sẽ không giận đến nóng đầu rồi ném chén trà vào người ta.
Ta nhô đầu ra, nói: “Cha không đáp ứng con thì con không đi đâu.”
Có Thẩm Hoành che trước người, ta chẳng sợ đâu.
Cha thật sự tức giận đến râu cũng dựng đứng, ta chớp mắt, “Cha đáp ứng A Uyển thì A Uyển sẽ lập tức trở về suy nghĩ lỗi lầm ngay.”
“Con…” Cha cầm chén trà lên, ta sợ tới mức vội rụt đầu về.
Lúc này, Thẩm Hoành cuối cùng cũng mở miệng, “Vương gia, Quận chúa còn nhỏ tuổi, chỉ nhất thời nghịch ngợm. Vương gia không nên nóng giận, còn chuyện...” Cánh tay của Thẩm Hoành giật giật, ta cảm giác được Thẩm Hoành đang ra hiệu với cha, chẳng qua ta không hiểu nó mang ý nghĩa gì.
Ta nhô đầu ra, cơn giận trên mặt cha đã giảm xuống, ánh mắt nhìn ta rất có ý tiếc nuối rèn sắt không thành thép, nhưng rất nhanh lại thành vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
“Thôi, chuyện này bàn sau.”
Ta biết cha đã nhượng bộ, sau này nhắc lại cũng đỡ hơn lúc này liền gả ta cho Thẩm Hoành.
Ta cười hì hì, nói: “Cha anh minh.”
Mắt thấy mặt cha sắp có xu hướng đen lại, ta vội nói: “A Uyển về suy nghĩ lỗi lầm ngay ạ.” Sau khi rời khỏi đại sảnh, tâm tình của ta tốt lên hẳn, cuối cùng cũng gạt bỏ được suy nghĩ hoang đường trong đầu của cha.
May mà ta đi trước một bước, nếu không thì thật sự phải gả cho Thẩm Hoành rồi, vậy thì quá đáng trách mà.
Lúc nãy không rảnh thưởng thức hoa quế, hiện giờ có tâm tình, ta thong thả bước chân vừa đi vừa ngắm hoa cỏ sắc thu. Mới không được bao lâu, bỗng nhiên giọng của Thẩm Hoành từ sau vang lên, “A Uyển...”
Ta quay đầu nhìn, cười híp mắt gọi “Sư phụ”. Nhớ tới lời của Tư Mã Cẩn Du, ta lại vội vàng nhìn ngó chung quanh, không thấy ai mới an tâm đi tới, “Sư phụ, người đừng trách cha con, chắc dạo này cha cãi nhau với huynh trưởng đến hơi hồ đồ, nên mới có thể làm mấy chuyện điên rồ như vậy.”
Vẻ mặt Thẩm Hoành thờ ơ như không muốn nhắc đến chuyện này. Lá thu ào ào rụng xuống, ta nhìn cảnh này cũng cảm thấy bóng dáng Thẩm Hoành hơi pha chút tịch mịch thê lương. Ta nói:
“Sư phụ có thể yên tâm, nếu cha thật sự ép người cưới con thì người chỉ cần về Bắc triều là được.”
Ánh mắt Thẩm Hoành nhìn ta như hàm chứ thiên ngôn vạn ngữ, còn có cảm xúc ta xem không hiểu.
“Sư phụ, người bị sao vậy?” Dừng một chút, ta lại hỏi: “Có phải Thái tử đã làm gì người rồi?” Nói câu này xong, ta lại vội hỏi: “Sư phụ, thích khách lần trước người đã tra ra chưa?”
Giọng Thẩm Hoành rất khàn, “Là người của Thái tử.”
Ta cân nhắc một phen, rồi kể hết lời Tư Mã Cẩn Du đã nói vào ngày đó cho Thẩm Hoành nghe, cuối cùng, ta thở dài:
“Nhất định là kiếp trước con đã làm nhiều việc táng tận thiên lương, nên kiếp này mới bất hạnh như vậy.”
Ta biết sư phụ là cao nhân, nhưng dù sao Tư Mã Cẩn Du cũng là Thái tử một triều, nếu Tư Mã Cẩn Du thật sự muốn đối phó Thẩm Hoành, thì quả thật dễ như trở bàn tay. Ta nói:
“Thái tử là người âm tình bất định[2], người đừng dây dưa với hắn.”
[2] Âm tình bất định: cảm xúc không ổn định, thay đổi thất thường khiến người khác không thể đoán được.
Thẩm Hoành kinh ngạc nhìn ta, “A Uyển đang lo lắng cho ta?”
Ta cười hì hì nói: “Người là sư phụ của con, con thân là đồ đệ tất nhiên phải lo lắng cho sư phụ rồi. Nếu sư phụ đi thì ai tới đánh đàn cho A Uyển nghe chứ?”
Vẻ mặt mong chờ của Thẩm Hoành biến thành thất vọng, cuối cùng lại đổi thành vẻ mặt kiên định, như người rơi xuống nước ôm lấy cây gỗ cứu mạng cuối cùng.
“... Cũng được.”
Cũng được? Được cái gì?
Thẩm Hoành nhẹ giọng nói: “A Uyển không cần lo lắng, thời gian này Tư Mã Cẩn Du sẽ không rảnh để ý đến con, con cứ an tâm chăm sóc bản thân, không cần nghĩ nhiều.”