Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 21




Trên mặt đất hỗn độn một đống, rượu trái cây ta ôm tới cũng vãi đầy mặt đất. Ta hơi tiếc nuối, sớm biết vậy đã dặn Lê Tâm chuẩn bị thêm một vò nữa rồi. Khi Thẩm Hoành thay xiêm y sạch rồi đi ra ngoài, trong tay đã cầm thêm vò rượu.

Ta ngước mắt nhìn, ánh mắt lập tức sáng ngời, “Sư phụ, là rượu nho hả?”

Nhớ lại mùi rượu nho trên môi Thẩm Hoành lúc nãy, con sâu rượu trong bụng ta nhất thời trỗi dậy, nhảy qua đống lộn xộn trên mặt đất, nhảy đến trước mặt Thẩm Hoành, sáp lại gần rồi ngửi, đúng là mùi ngọt này.

Ta kích động nói: “Đúng lúc bên ngoài trăng sáng, chúng ta ra ngoài sân nha.”

“Đợi đã.” Thẩm Hoành đưa rượu nho trong lòng cho ta, tiện tay cầm áo choàng sạch khoác lên người ta, một loạt động tác, Thẩm Hoành làm cực kỳ tự nhiên, như đã làm vô số lần rồi.

“Bên ngoài lạnh.” Thẩm Hoành lại nhét lò sưởi tay cho ta.

Khóe miệng của ta run lên, nói: “Sư phụ, bây giờ là mùa thu đó!”

Thẩm Hoành kiên trì nói: “Người con không khoẻ, vẫn nên ôm vào.”

“Con khoẻ lắm rồi mà.” Tuy than thở vài câu, nhưng ta vẫn nghe lời Thẩm Hoành. Cùng Thẩm Hoành ra ngoài đi dạo, vừa vặn gặp A Thanh đang chuẩn bị tiến vào. Ánh mắt quỷ dị của A Thanh đảo quanh người ta và Thẩm Hoành, cuối cùng hắn nuốt nuốt nước miếng, “... Quận... Quận chúa...”

Ta nghĩ thầm thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, liền nói: “Lúc nãy ngươi không thấy gì cả.”

Ta không thèm để ý mấy lời đồn nhảm, ta chỉ sợ mẹ nói ta thôi.

A Thanh điên cuồng gật đầu như gà mổ thóc.

Ta hài lòng gật đầu, “Rất tốt.” Thẩm Hoành nói với A Thanh: “Trong phòng hơi bừa bộn, ngươi đi dọn đi. Dọn xong thì đi nghỉ ngơi, không cần canh giữ ở đây.”

Chẳng biết A Thanh đang nghĩ gì trong đầu, mà ánh mắt lại sợ hãi, gương mặt lại ửng hồng.

Ta cùng Thẩm Hoành đi tới bàn đá cẩm thạch dưới tàng cây, ta ôm lò sưởi tay, nói nhỏ:

“Sư phụ, gã sai vặt này của người thật cổ quái.”

Thẩm Hoành cười nói: “Hắn xưa nay đã vậy rồi, A Uyển không cần để ý.”

Sau khi uống vài chén rượu nho với Thẩm Hoành, Thẩm Hoành mới hỏi ta: “A Uyển có tâm sự?”

Thẩm Hoành đúng là hoả nhãn kim tinh, ta ôm hai má hỏi: “Sư phụ, nếu người bị một người thân thiết nhiều năm phản bội thì người có tức giận không? Tức giận nhiều đến mức đau lòng chứ?”

Thẩm Hoành trầm ngâm chốc lát, nói: “Nếu người đó thật sự làm chuyện không thể tha thứ thì chẳng việc gì phải tức giận. Cùng lắm là trách mình không có mắt nhìn người.” Thẩm Hoành nhìn ta, “Đào Chi là người của Thái tử?”

Ta gật đầu. Nói chuyện với sư phụ quả nhiên thoải mái, ta còn chưa nói thì hắn đã hiểu. Ta lại nói:

“Sư phụ, Đào Chi nói con vô tâm vô tình. Con vốn không tin, nhưng ngẫm lại cũng thấy Đào Chi nói đúng. Con quen biết Dịch Phong mấy năm, hắn nói muốn cắt đứt quan hệ với con, lúc cắt đứt còn nói mấy lời con chẳng hiểu nổi, lúc ấy, con chỉ thấy tiếc vì không thể nghe Dịch Phong đàn nữa, nhưng sau đó Dịch Phong lại nói người còn đàn hay hơn hắn, con liền một chút tiếc nuối đó cũng không còn nữa. Lúc ấy Đào Chi còn hỏi con, tình bạn nhiều năm như vậy, nói cắt liền cắt, thật sự không buồn tí nào à?”

Thẩm Hoành lắng nghe ta nói, sắc mặt khá bình tĩnh.

Ta nhấp một ngụm rượu nho, tiếp tục nói: “Bây giờ nghĩ lại, con thật sự từ đầu tới cuối ngay cả chút buồn bã cũng không có. Đào Chi phản bội rời đi, con cũng chẳng thấy gì. Con cảm thấy, dù là Dịch Phong cũng được hay Đào Chi cũng thế, con cũng nên có cảm xúc, nên có sự thay đổi tình cảm mới phải. Nhưng con không có. Sư phụ, có lẽ con thật sự là người vô tâm.”

Nhớ tới biểu cảm của cha mẹ và huynh trưởng khi ta nhắc tới chữ tình, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Sư phụ, chuyện năm đó Liễu Không đại sư nói với mẹ chắc chắn không liên quan đến việc lập gia đình.” Ta yên lặng nhìn Thẩm Hoành, “Sư phụ, người đừng gạt con nữa, năm đó Liễu Không đại sư có phải đã nói con sinh ra đã là người vô tâm? Nên con mới ngu dốt chuyện tình cảm như vậy, dù con có cố gắng học tập đến đâu cũng không hiểu được.”

Thẩm Hoành im lặng hồi lâu, mới than nhẹ một tiếng, nói: “Phải.”

Lòng ta run lên.

Thẩm Hoành lại nói: “Nhưng chuyện này có quan hệ gì? A Uyển, con không hiểu ta liền dạy cho con hiểu, cho dù con cả đời cũng không hiểu, ta cũng dạy con cả đời. Với lại, vô tâm với con cũng không phải chuyện xấu. Vô tâm thì không có tình, con sẽ không bao giờ bị tổn thương nữa.”

Giờ này khắc này, ta bỗng nhiên nhớ tới giấc mộng đã quấn ta mười sáu năm qua.

Cô gái trong mộng cũng kêu A Uyển, dưới bầu trời nhuốm đầy màu máu, nàng oán hận nói:

“Nếu có kiếp sau, A Uyển cũng muốn làm người vô tâm, vô tâm thì không có tình, vô tình sẽ không còn đau lòng nữa.”

Dường như có hình ảnh sinh động được hiện ra.

Nếu nói Tư Mã Cẩn Du là Tần Mộc Viễn, vậy... Thẩm Yến là ai?

Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Hoành.

Hắn bỗng nhiên đến gần ta, rồi nhẹ giọng nói: “A Uyển, không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, sư phụ sẽ giúp con giải quyết phiền não. Con muốn cái gì, sư phụ sẽ cho con cái đó.”



Đêm qua, ta uống không ít rượu, say mất, cuối cùng về viện của mình thế nào cũng không nhớ rõ. Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao. Lê Tâm đang hầu hạ bên giường, thấy ta tỉnh lại liền bưng đến một chén canh giải rượu.

Khi ta đang uống thì Lê Tâm cười tủm tỉm nói: “Đêm qua là Thẩm công tử đưa Quận chúa về ạ.” Hơi hơi dừng lại, Lê Tâm nhìn ta, nhỏ giọng nói: “Quận chúa, hiện tại toàn bộ Vương phủ đều đang bàn tán chuyện người đêm qua sắc tâm nổi dậy, bổ nhào vào Thẩm công tử đang tắm...”

Phụt ——

Canh giải rượu bị phun ra ngoài, ta bị sặc mạnh, “Cái gì?”

Lê Tâm nói: “Quận chúa, chắc người không biết chứ miệng của A Thanh lớn nhất Vương phủ đó, đừng nhìn vẻ mặt luôn mơ hồ của hắn, mấy chuyện này vào miệng hắn là không giữ được đâu.”

Ta thầm kêu không xong rồi, nhận khăn lau miệng Lê Tâm đưa, hỏi: “Mẹ tới chưa?”

“Chưa tới ạ.”

“Cha đâu?”

“Cũng chưa tới ạ.”

“Vậy… huynh trưởng của ta đâu?”

Lê Tâm thở dài một cái, “Quận chúa, người dậy trễ nên đã bỏ lỡ một việc. Bây giờ chắc không ai để ý đến chuyện của người nữa đâu. Sáng sớm hôm nay, sau khi hạ triều, Vương gia và Thế tử gia liền ầm ĩ một trận lớn, Thế tử gia nói muốn ra ngoài tự lập môn hộ ạ.”

Ta khiếp sợ hỏi: “Đã ra ngoài chưa?”

Lê Tâm gật đầu, “Thái tử điện hạ thưởng cho Thế tử gia một tòa phủ đệ có sẵn, nửa canh giờ trước, Thế tử gia đã dọn qua rồi. Vương gia tức giận đến té xỉu, Vương phi khóc sưng cả mắt. Hiện giờ Vương phủ rối loạn cả lên, Quận chúa có thể yên tâm, so với chuyện của Thế tử gia, thì chuyện hoang đường đêm qua của người không là gì đâu.”

Ta cực kỳ kinh ngạc. Cứ nghĩ cha và huynh trưởng sẽ vẫn ồn ào đến khi tân hoàng đăng cơ, không ngờ hôm nay huynh trưởng đã ra ngoài tự lập môn hộ.

Ta hỏi: “Mẹ đang ở đâu?”

Lê Tâm trả lời: “Sau khi Vương gia té xỉu, Thẩm công tử liền đi qua xem. Chắc bây giờ Vương phi đang ở bên Vương gia ạ.”

Ta vội rửa mặt chải đầu rồi chạy nhanh qua đó. Còn chưa bước vào viện của cha mẹ, đã gặp Thẩm Hoành đang bước ra. Ta hỏi:

“Cha sao rồi ạ?”

Thẩm Hoành nói: “Cũng không sao, chỉ là nhất thời nóng giận làm đau đầu. Hết giận liền không sao.”

Ta gật gật đầu, khi chuẩn bị đi vào thì Thẩm Hoành lại kéo ta lại, hắn nói: “Vương gia và Vương phi cần yên tĩnh một chút.”

Ta nhìn sắc mặt bình tĩnh, tuyệt không hoảng loạn của Thẩm Hoành. Xem ra việc này cũng không nghiêm trọng như ta tưởng. Ta kéo Thẩm Hoành vào một góc nhỏ hẻo lánh, “Sư phụ, con cảm thấy việc này hơi kỳ quái. Con hiểu huynh trưởng, dù huynh ấy có giận, cha có nóng hơn nữa thì huynh ấy cũng sẽ không làm ra chuyện tự lập môn hộ.”

Thẩm Hoành mỉm cười, “Vậy A Uyển cảm thấy việc kỳ quái này do đâu?”

Nhìn nét mặt của Thẩm Hoành, ta càng cảm thấy phán đoán của ta chính xác, ta thử thăm dò hỏi:

“Hay cha và huynh trưởng đang diễn khổ nhục kế?”

Thẩm Hoành gật đầu.

“Vương gia và Thế tử đều là người tâm phúc của hai vị Hoàng tử, nhưng vì là quan hệ cha con, nên Thái tử và Tam hoàng tử đều có chút cố kỵ. Nếu Vương gia và Thế tử muốn chiếm được niềm tin tuyệt đối của hai vị Hoàng tử, thì đoạn tuyệt quan hệ là cách rõ ràng lưu loát nhất. Hoàng đế Nam triều không sống được lâu nữa, màn khổ nhục kế này cũng không diễn lâu đâu, A Uyển cứ yên tâm.”

Ta nói: “Sư phụ, người thật lợi hại.” Ngay cả Hoàng đế không sống được lâu nữa cũng biết, đúng là cao nhân mà.

Thẩm Hoành sờ sờ đầu ta, ta cũng để hắn sờ, mấy ngày nay bị Thẩm Hoành sờ riết cũng quen. Hắn lại cười nói:

“Nhưng A Uyển phải nhớ kỹ, chớ để lộ chân tướng trước mặt người ngoài.”

“Con biết mà.” Ở trước mặt người ngoài phải giả vờ tức giận mới được.

Chà, bây giờ huynh trưởng đã chuyển ra ngoài tự lập môn hộ, như vậy người làm muội muội như ta cũng nên hổn hển lao ra ồn ào với huynh trưởng một trận, sau đó khóc chạy về Vương phủ mới phải. Ta nói:

“Sư phụ, con ra ngoài một chuyến.”

Thẩm Hoành nói: “Cẩn thận mọi chuyện.”



Tới chỗ huynh trưởng diễn kịch, rồi tiện thể tới chỗ Tư Mã Cẩn Du gây ầm ĩ, tỏ vẻ ta là Bình Nguyệt quận chúa không hiểu chuyện, thuận tiện trả lại trâm phỉ thuý khắc hoa cho Tư Mã Cẩn Du, rồi giải thích cho hắn chuyện kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, Tần Mộc Viễn cũng thế, Tư Mã Cẩn Du cũng vậy, đều không có quan hệ gì với Tiêu Uyển ta.

Ta vào nhà bếp cắt tỏi sống, nước mắt rơi ào ào, ta làm ra vẻ tức giận chạy ra khỏi Vương phủ.

Lê Tâm cũng không biết chuyện, nhưng thấy bộ dạng này của ta, liền vội đến mức vừa đuổi theo vừa kêu:

“Quận chúa Quận chúa!”

Ta hỏi: “Phủ đệ của huynh trưởng ở đâu?”

Lê Tâm thở hồng hộc nói: “Quận chúa đừng vội Quận chúa đừng vội, từ từ nói chuyện ạ.”

Ta nhíu mày nói: “Nói mau.”

Lê Tâm chỉ chỉ ngã tư đường bên cạnh, ta lại bắt đầu chạy như điên, mãi đến khi thấy một tòa phủ đệ còn chưa kịp treo hoành phi thì mới dừng chân, gã sai vặt trông cửa hình như muốn chặn ta lại, ta ngang ngược nói:

“Mắt chó bị mù à, bản Quận chúa mà cũng dám chặn hả?”

Ta cảm khái trong lòng, bản Quận chúa điêu ngoa cũng giống đấy chứ.

Gã sai vặt bị ta hù sợ, ta hừ một tiếng, vọt thẳng vào, sau lưng là Lê Tâm vừa chạy vừa thở hổn hển không ngừng. Khi ta thấy huynh trưởng, cũng không nhìn hạ nhân ở chung quanh mà lập tức căng họng:

“Huynh trưởng, uổng công muội kính trọng huynh, kết quả huynh lại làm chuyện bất hiếu như vậy. Cha mẹ nuôi huynh hơn hai mươi năm, vậy mà chỉ vì lòng trung thành, đến hiếu đạo huynh cũng không cần sao? Đến đứa muội muội này huynh cũng không cần sao?”

Củ tỏi lúc nãy lợi hại thật, ta chạy lâu như vậy mà vẫn còn nồng làm nước mắt ta cứ chảy ròng ròng.

Đôi mắt ta đẫm lệ, ngón tay run run chỉ vào huynh trưởng đang im lặng.

“Từ hôm nay trở đi, Tiêu Uyển ta coi như không có người huynh trưởng này!”

Ta dậm chân một cái, lệ rơi đầy mặt chuẩn bị về Vương phủ. Không ngờ có tiếng vỗ tay vang lên, Tư Mã Cẩn Du từ trong núi giả đi ra, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt phượng là vẻ lười biếng, hắn dựa vào núi đá, mày dài nhướn lên.

“A Uyển, ta chờ nàng đã lâu.”

Ta nhớ đến Tần Mộc Viễn trong mộng, khi hắn ôm xác Tạ Uyển cũng là thần sắc như vậy.