Sau khi về phủ, ta nói với mẹ việc ta cho Đào Chi tự do. Mẹ cười cười, chỉ nói: “Đào Chi là người của con, con thích làm sao thì làm, mẹ không can thiệp.”
Sau khi Lê Tâm nghe nói Đào Chi rời đi thì hơi mất mát, ta nhìn ra được Lê Tâm bởi vì Đào Chi không từ mà biệt mà rầu rĩ không vui. Khi Lê Tâm hầu hạ ta cởi áo đi ngủ thì than thở, “Đào Chi thật không có tình nghĩa gì cả, đi cũng không thèm chào muội một tiếng, hại muội khó chịu trong lòng.”
Ta hỏi: “Lê Tâm, muội đau lòng à?”
Lê Tâm trả lời rất nhanh: “Dĩ nhiên đau lòng ạ, dù sao cũng đã chung sống mười năm. Chẳng những đau lòng, mà còn rất tức giận ạ.”
Ta nghe vậy, hơi im lặng, tay xoa ngực, tiếng tim đập chậm mà mạnh mẽ, giống như bình thường, không vì hành động của Đào Chi mà cảm thấy đau lòng hay tức giận, thậm chí đến một chút cảm giác cũng không có.
Khi Lê Tâm đốt hương an thần, ta bỗng nhiên nói: “Không cần đốt, chuẩn bị một vò rượu. Ta muốn qua viện của sư phụ.”
Ta cũng không biết đã hình thành thói quen này từ khi nào, nhưng cứ khi nào gặp phải nghi ngờ sẽ theo bản năng muốn tìm Thẩm Hoành. Lê Tâm chuẩn bị cho ta một vò rượu trái cây rất nhanh, ta không cho Lê Tâm đi theo, chỉ một mình ôm vò rượu đi tới viện của Thẩm Hoành.
Đêm thu hơi lạnh, ta bước nhanh hơn, ôm chặt rượu trái cây vào lòng.
Trên đường đi qua viện của huynh trưởng, bên ngoài có không ít gã sai vặt và nha hoàn đang thầm thì rỉ tai nhau. Ta dừng chân một lát mới đi tới, nhíu mày hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vương gia và Thế tử…” Lời còn chưa dứt, nha hoàn đang trả lời ta quay đầu lại, thấy ta mà như thấy quỷ, sợ đến mức mặt tái không còn giọt máu, nàng vội vàng hành lễ, “Quận… Quận chúa vạn phúc.”
Nàng gọi to như vậy, những người còn lại cũng phát hiện ra ta, đều luống cuống hành lễ với ta, không chờ ta hỏi, tất cả đã nhanh chóng tản ra, trong sân chỉ còn một mình ta.
Ta thấy đầu óc mờ mịt.
Lúc này, trong viện của huynh trưởng đột nhiên phát ra tiếng đồ sứ bể tan tành.
“Thằng bất hiếu!”
Ta nghe thấy ba chữ này rõ ràng.
Ta bước tới nhìn coi, trên cửa sổ giấy có bóng hai người, một người là cha, người còn lại là huynh trưởng.
Việc cha và huynh trưởng cãi nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, ta cũng không thấy kinh ngạc, đang nghĩ thầm có nên đi vào khuyên nhủ hay không thì “chát” một tiếng, rõ ràng là tiếng tát vang dội.
“Tao sinh mày ra làm gì!” Là tiếng tức giận đến khó thở của cha.
“Con do mẹ sinh.”
“Mày…”
Ta suy nghĩ, cha và huynh trưởng cãi nhau ta không nên gia nhập. Nếu cha muốn nện huynh trưởng bằng nghiên mực, ngộ nhỡ không cẩn thận nện trúng ta, vậy cũng quá oan rồi. Ta dừng ý nghĩ khuyên can lại, ôm rượu rời khỏi viện của huynh trưởng.
Dù sao huynh trưởng và cha bất hòa cũng không phải chuyện ba ngày hai ngày, bọn họ gây lộn cũng là chuyện vô bổ. Xét đến cùng, mọi chuyện đều do Tam hoàng tử và Thái tử. Tân hoàng một ngày chưa lập, chắc cha và huynh trưởng còn phải tiếp tục ồn ào.
Mẹ cũng không tới khuyên, con gái như ta càng không cần đi vào.
Chẳng qua… hình như có cái gì đó không đúng.
Giờ này, sao cha lại ở trong phòng huynh trưởng? Nếu nói cha đứng bên Tam hoàng tử, mà huynh trưởng lại đứng bên Thái tử, hai người đều là tâm phúc của hai vị Hoàng tử, tuy là cha con, nhưng lập trường không giống nhau, hai người hẳn nên kiêng kỵ mới phải.
Ta trái lo phải nghĩ, nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra nguyên do tại sao, đành phải quăng ra sau đầu.
…
Trong viện của Thẩm Hoành còn đốt đèn, ngoài cửa cũng không có gã sai vặt nào trông coi. Ta bước tới, lấy tay gõ cửa. Rất lâu không có ai lên tiếng trả lời, ta hơi giật mình, chẳng lẽ sư phụ đi vắng?
Nhưng trong phòng vẫn đang đốt đèn mà.
Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng đẩy cửa vào.
Hơi nước bốc mù mịt sau tấm bình phong vẽ hạc trắng, tiếng nước được múc lên róc rách, giọng Thẩm Hoành thản nhiên truyền tới, “Xoa bóp vai giúp ta.”
Bóp vai? Bóp vai cho Thẩm Hoành đang không mặc y phục?
Trong đầu ta lập tức nghĩ đến trước kia trong Tần Lâu Sở Quán, lúc nhìn thấy hoa khôi cùng một nam tử đang quấn lấy nhau trong thùng tắm[1] như uyên ương nghịch nước, ta chớp chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt. Bản Quận chúa thích mỹ nhân, Thẩm Hoành là mỹ nhân, mà còn là sư phụ của ta, dù lỡ nhìn thấy cái gì không nên nhìn chắc cũng không sao…
[1] Thùng tắm: thùng để tắm được làm từ gỗ.
Hơn nữa, ta thân là đồ đệ của sư phụ, cũng nên hầu hạ sư phụ.
Ta bước tới, đi vào phía sau tấm bình phong.
Thẩm Hoành gác hai tay lên thùng tắm, để lộ bả vai, da Thẩm Hoành trắng như ngà voi, trong sương mù lại có vẻ quốc sắc thiên hương[2]. Ta đặt rượu trái cây trong lòng xuống, nhớ lại khi còn bé đã bóp vai cho huynh trưởng như nào, rồi vươn tay đặt lên hai bờ vai bóng loáng của Thẩm Hoành.
[2] Quốc sắc thiên hương: dùng để hình dung người vô cùng xinh đẹp tuyệt trần.
Còn chưa bắt đầu xoa bóp, ta đã cảm thấy người Thẩm Hoành cứng đờ, hắn cũng không quay đầu lại, “… A Uyển?”
Ta nói: “Là con, sư phụ.”
Thẩm Hoành quay đầu lại, nước trong thùng rất trong, ánh mắt của ta vô tình liếc tới hai điểm đỏ trước ngực Thẩm Hoành. Sư phụ cũng như huynh trưởng, toàn thân huynh trưởng từ trên xuống dưới có chỗ nào ta chưa thấy chứ, thình thịch thình thịch tiếng tim đập chậm lại.
“A Thanh đâu?”
A Thanh là gã sai vặt trong viện này, ta đã thấy vài lần, hơi mơ hồ, thường ngủ gà ngủ gật. Ta nói:
“Lúc con đi vào đã không thấy hắn. Chắc ngủ rồi ạ.”
Trên mặt Thẩm Hoành cũng không có vẻ xấu hổ, cũng không có gì không ổn, mà rất ngay thẳng. Hắn bình tĩnh nhìn rượu trái cây dưới chân ta, cười hỏi:
“Tìm sư phụ uống rượu?”
Ta sợ Thẩm Hoành không cho ta uống, vội nói: “Là rượu trái cây, không có mùi rượu đâu ạ.”
Thẩm Hoành nói: “A Uyển chờ một lát, ta mặc y phục xong rồi uống.”
Ta nói “Dạ”, khi vừa rời đi, chợt nghe thấy tiếng vang rất nhỏ trong không trung, cùng với một tiếng “A Uyển” đầy sốt ruột của Thẩm Hoành, ngay sau đó cổ tay truyền đến một lực đạo, ta chỉ thấy trước mắt trời đất nghiêng chuyển, ừng ực ừng ực, mũi miệng đã bị vào không ít nước.
“Ưm…”
Ta không biết bơi, chỉ biết vùng vẫy dưới thùng tắm, cũng không biết đụng vào cái gì, mềm mềm, rất có tính đàn hồi. Nhưng mà rất nhanh, ta lại có thể hô hấp lần nữa, ta thở hổn hển toàn thân vô lực bám vào người Thẩm Hoành, ho khan vài cái, mới hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Hoành nửa ôm ta, “Vừa rồi có thích khách.”
Ta nghe xong, mắt trợn to, nhìn kỹ chung quanh, nơi nơi đều là phi tiêu năm cạnh, nói vậy ban nãy ta trốn dưới nước, Thẩm Hoành đã đối phó đám ám khí như mưa xối xả kia.
Ta hỏi: “Thích khách muốn giết ai? Là người hay con?”
Ta trầm ngâm nói: “Hẳn không phải muốn giết con, giết con không cần dùng nhiều ám khí như vậy. Mà con tới chỗ sư phụ cũng do nhất thời nổi hứng, thích khách tuyệt đối sẽ không nghĩ đến. Chẳng qua… vì sao phải ám sát sư phụ? Hay sư phụ đã gây thù ở ngoài?”
“Ta sẽ tra rõ, A Uyển đừng lo.”
Ban nãy mắt ta ngâm trong nước nên cảm thấy hơi cay, ta vừa định dụi mắt, Thẩm Hoành đã nắm tay ta, nói:
“Đừng dụi, không tốt cho mắt. Nhịn một chút.”
Ta nói: “Nhưng khó chịu lắm.”
Thẩm Hoành dịu dàng dỗ: “Ta thổi giúp con, đừng dụi.” Nói xong, Thẩm Hoành rất cẩn thận thổi vài hơi vào mắt ta.
Ta gắng sức chớp mắt, có nước mắt chảy ra, chảy qua con mắt khô khan, lập tức dễ chịu hơn hẳn.
Ta nói: “Cảm ơn sư phụ.”
Ta cũng chưa ý thức được ta với Thẩm Hoành đang trong tư thế mập mờ, cho đến khi “bùm” một tiếng, ta nhìn thấy A Thanh vứt thùng nước trong tay xuống, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài, ta mới khẽ ho khan vài tiếng.
Nhưng Thẩm Hoành cũng không thả ta ra, chỉ hỏi: “Cổ họng khó chịu à?”
Ta lại khụ một tiếng, nói: “Không có, sư phụ người nên thả con ra.”
Thẩm Hoành thoạt nhìn có chút lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng thả ra, ta đứng thẳng, nói:
“Nguy rồi, vừa nãy A Thanh nhìn thấy hai chúng ta như vậy, chắc chắn sẽ hiểu lầm, ngày mai trong phủ nhất định sẽ có không ít lời ra tiếng vào. Nếu mẹ nghe thấy, nhất định sẽ nói con thất lễ.”
Ta chuẩn bị bước ra khỏi thùng tắm, chỉ là ta cũng không ngờ đáy thùng tắm lại trơn như vậy, ta giẫm xuống, cả người lại bổ nhào lên người Thẩm Hoành lần nữa. Thùng tắm này vừa mới trải qua một trận tập kích nên không chịu nổi sự va chạm này, nhoáng một cái các tấm ván gỗ đã rời rạc rơi vỡ tứ tung, nước tràn hết ra ngoài.
Trên người Thẩm Hoành chỉ có một cái tiết khố[3], mà ta lại toàn thân ướt đẫm ngã lên người hắn. Không khéo chính là, môi của ta vừa vặn đè lên môi Thẩm Hoành. Môi Thẩm Hoành hơi lạnh, có mùi vị rất dễ chịu, ta vô ý thức lè lưỡi liếm liếm, vui mừng nói:
“Sư phụ, người vừa mới uống rượu nho!”
[3] Tiết khố: quần lót người xưa hay dùng.
Lại “bùm” tiếng nữa, ta lần nữa nhìn thấy A Thanh vứt thùng nước trong tay xuống rồi lại hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài.
Đôi mắt Thẩm Hoành sâu thẳm, như chứa cả bầu trời, cánh tay ôm eo ta nóng hổi, giọng khàn khàn gọi:
“A Uyển.”
Ta khôi phục tinh thần, ý thức được chuyện vừa rồi hơi không ổn. Ta từ trên người Thẩm Hoành đứng dậy, xin lỗi hắn.
Thẩm Hoành hỏi ta: “Sao A Uyển lại xin lỗi?”
Ta sờ sờ mũi, “Vừa nãy con không nên làm như vậy, trên sách nói chuyện này chỉ tình nhân mới có thể làm. Con và sư phụ không phải tình nhân, không thể làm chuyện như vậy.”
Thẩm Hoành cũng cười thành tiếng, hỏi: “Con xem từ sách nào?”
Ta nghĩ nghĩ, “Trong thoại bản đều viết như vậy.”
“Thoại bản viết như vậy mà con cũng tin?”
Ta nói: “Mẹ cũng nói, chuyện này chỉ có thể làm với phu quân của con.”
Thẩm Hoành khẽ vuốt môi dưới, ta bỗng dưng nhớ tới vị ngọt ban nãy, trong lòng không khỏi có chút rộn rạo. Mùi vị hôn môi thật tuyệt, chẳng trách mọi người trong Tần Lâu Sở Quán đều thích ôm ấp hôn tới hôn lui.
Mẹ nói chỉ có thể làm với phu quân tương lai, nhưng ta thấy cô nương ở Tần Lâu Sở Quán hôm nay hôn nam tử này, ngày mai lại hôn nam tử khác…
Ta nói: “Kỳ thực con cũng không hiểu lắm…” Ta nghiêm túc hỏi Thẩm Hoành, “Sư phụ, rốt cuộc nên làm với ai ạ?”
Thẩm Hoành khẽ ho một tiếng, ánh mắt dần thâm thúy.
Hắn nói: “Vương phi nói không sai, nhưng cũng không đúng hết. Chuyện này trừ phu quân của A Uyển ra, còn có thể làm với sư phụ. A Uyển cũng không được tìm những người khác. Nếu sau này A Uyển muốn…” Thẩm Hoành dừng một chút, mới nhỏ giọng nói, “Tìm sư phụ là được rồi.”
Cha nói nghe sư phụ nhất định không sai.
Ta trịnh trọng gật đầu, “Sư phụ, sau này con có nhu cầu sẽ tới tìm người.”
Thẩm Hoành ho khan vài tiếng, thần sắc có vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh lại trở nên kiên định, hắn nói: “Y phục con ướt rồi, thay bộ khác đi.” Thẩm Hoành kéo áo bào từ trên bình phong xuống, khoác lên người. Giây lát sau, không biết hắn lấy đâu ra một bộ y phục màu xanh biếc, “Thay đỡ đi.”
Ta hơi sững sờ, sao trong phòng Thẩm Hoành lại có y phục của con gái?
Thẩm Hoành lại nói: “Là đồ mới, mấy ngày trước đi ngang tiệm y phục vừa vặn nhìn thấy, cảm thấy thích hợp với con liền mua. Bây giờ đúng là có đất dụng võ, đừng lo lắng, nhanh thay đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh mất.”
Khi ta đổi lại xiêm y rồi đi ra ngoài, thần sắc Thẩm Hoành nhu hòa, ta dang hai tay nhìn trái nhìn phải, kinh ngạc nói:
“Sư phụ, mắt người chuẩn thật, đúng là số đo của con, không rộng không chật, may thật vừa vặn.”
Ý cười trong mắt Thẩm Hoành như ánh trăng bên ngoài.