Vô Tâm

Quyển 1 - Chương 2




Tiếng trầm trồ khen ngợi của Đào Chi đã kéo suy nghĩ của ta về, ta dừng chân trước cầu đá, híp mắt đánh giá vị thần y được cha coi trọng này. Khoảng cách có hơi xa, ta chỉ có thể loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy dáng người, tuy nhiên, dựa vào chiêu Hoả nhãn kim tinh[1] mà bản Quận chúa đã mài luyện được từ trên người các tiểu quan ở Tần Lâu Sở Quán, thì tướng mạo của vị thần y này tuyệt đối hơn Dịch Phong.

[1] Hỏa nhãn kim tinh: phép nhận ra yêu quái của Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký.

Nam tử áo trắng thản nhiên tiến lại, trên người mang theo mùi thơm hoa đào, hành lễ với ta, “Thảo dân Thẩm Hoành bái kiến Quận chúa.”

Ta vốn nên nói hai chữ miễn lễ, nhưng nhìn hắn hơi hơi cúi đầu, khiến ta chợt nhớ lại giấc mộng đêm qua, ta nhất thời giật mình đứng lặng, chậm chạp không nói tiếng nào. Cho đến khi Đào Chi lại gần nói nhỏ mấy tiếng, ta mới hoàn hồn, khẽ ho vài tiếng, nói:

“Ngẩng đầu lên để bản Quận chúa nhìn mặt ngươi kỹ hơn nào.”

Đào Chi bị lời này của ta làm sợ tới mức ho sặc sụa, đến gã sai vặt cũng mang vẻ mặt kinh hoảng, lúc này ta mới nhớ là mình đến bái sư.

Nhưng Thẩm Hoành lại rất phối hợp với ta, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, ý cười lan tận miệng. Không thể phủ nhận, tướng mạo của Thẩm Hoành quả thực như ta dự đoán, xuất sắc khiến người ta phải thở dài.

Gã sai vặt vội vàng hạ giọng nhắc nhở ta, “Quận chúa, Vương gia kêu người đến tiếp đón sư phụ ạ.” Hai chữ “sư phụ” này hơi được nhấn mạnh thì phải.

Ta nheo mắt, quan sát Thẩm Hoành trước mặt từ trên xuống dưới, thờ ơ hỏi: “Ngươi có thể dạy ta cái gì?” Ta năm nay đã mười sáu, những gì cô nương nên học đều đã học cả rồi, tuy không giỏi nhưng cũng biết sơ qua. Nay cha kiên quyết muốn đưa cho ta một sư phụ cũng không thèm hỏi ta có đồng ý hay không, nên đối với Thẩm Hoành, trong lòng ta tất nhiên không phục.

Cho nên lần này ta muốn khích tướng để hắn bỏ chạy về nơi rừng sâu núi thẳm kia, ta đã lường trước mấy người tự xưng thần y đều có chút kiêu ngạo, bản Quận chúa ngang ngược không coi ai ra gì như thế, Thẩm Hoành chắc chắn sẽ tức giận xoay người bỏ đi.

Không ngờ Thẩm Hoành không tức giận cũng chẳng kiêu ngạo, chỉ lẳng lặng nhìn ta, khóe môi hơi nhếch, bày ra bộ dáng kiên nhẫn, “Quận chúa muốn học cái gì?”

Ta muốn làm khó hắn, “Kỳ môn độn giáp thuật[2].”

[2] Một trong ba thuật tiên đoán cổ đại của Trung Quốc, bao gồm: Kỳ môn, Thái ấp và Lục nhâm.

“Có thể.”

Ta lại nói: “Vu cổ thuật.”

Sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh không chút do dự nào, “Có thể.”

Ta cười nhạo: “Nói thì dễ, đến lúc dạy không được thì không phải làm trò cười cho người khác à.”

Lúc này, Thẩm Hoành mới liếc nhìn Đào Chi và gã sai vặt đang đứng sau lưng ta một cái, ống tay áo vung lên, có hai tia sáng bạc chợt lóe, ta kinh hãi. Thẩm Hoành nhìn về phía sau ta bằng ánh mắt thâm trầm, giọng khàn khàn vang lên:

“Các ngươi tạm thời lui qua một bên.”

Ta quay đầu nhìn Đào Chi, ánh mắt Đào Chi trống rỗng như con rối bị khống chế, động tác cứng nhắc lùi đến phía sau cầu đá.

Ta quay đầu, trong lòng bàn tay Thẩm Hoành đã có thêm mấy con sâu nhỏ màu trắng bạc dài bằng ngón tay cái, có hai điểm tối đen chớp động như đang làm nũng. Ta vội la lên:

“Ngươi làm gì vậy?”

Thẩm Hoành nói: “Đây là trùng cổ trong Vu cổ thuật, nhưng Quận chúa cứ yên tâm, trùng cổ này không nguy hiểm cho con người, lát nữa sẽ tự động rời khỏi cơ thể.” Thẩm Hoành vừa thu hồi con trùng nhỏ, vừa nhẹ giọng nói: “Vườn đào trong Vương phủ chính là chốt mở của Càn khôn trận[3].”

[3] Càn Khôn trận: một trong các trận pháp được dùng trong chiến tranh cổ Trung Quốc.

Ta giật mình, kinh ngạc nhìn hắn. Từ ngày cha được phong thành Vương gia khác họ thì càng ngày càng cẩn thận, sợ ngày nào đó bệ hạ sẽ tìm cớ tịch thu cả nhà, bèn ngầm tìm những kỳ nhân dị sĩ về Vương phủ thiết lập trận pháp và đào mật đạo, nếu thật sự có ngày đó, cha sẽ mở trận pháp để ngăn cản quan binh nhằm kéo dài thời gian cho chúng ta trốn thoát.

Biết được bí mật này cũng chỉ có người nhà họ Tiêu chúng ta.

Mà giờ đây, Thẩm Hoành lại thoải mái thả trùng cổ và nói ra trận pháp, khiến ta không thể không tin hắn thật sự hiểu rõ Vu cổ thuật và Kỳ môn độn giáp thuật.

Ta thật sự tâm phục khẩu phục, nhưng chợt thấy chân mày của Thẩm Hoành có ý cười, đáy lòng lại mơ hồ có chút không phục, muốn hắn phải khó chịu một lần. Ta suy nghĩ, nhân tiện hỏi:

“Thuật phòng the, ngươi có thể dạy chứ?”

Chắc Thẩm Hoành chưa từng nghĩ tới một thiếu tử chưa xuất giá như ta sẽ hỏi cái này, nên ánh mắt mới lộ ra vài phần quái dị, tai hắn cũng hơi hơi ửng hồng. Ta thu hết vẻ mặt của hắn, cảm thấy sảng khoái cả người.

Nhưng lúc này hình như có móng vuốt mèo đang gãi gãi cổ họng ta, ngứa quá làm ta ho khan không ngừng. Không biết cha đã tới đây từ khi nào, sắc mặt đại biến, sốt ruột hỏi:

“Sao lại bị bệnh rồi?”

Mẹ cũng lo lắng hỏi: “Đêm qua lại mơ thấy giấc mộng kia hả?”

Ta ho đến nỗi mắt đỏ lên, muốn nói lại không nói nên lời, đành phải gật đầu. Cái gật đầu này của ta khiến cả nhà sợ tới mức run lên, ta thật không hiểu chuyện này có gì đáng sợ mà mỗi khi ta mơ thấy giấc mộng kia, sắc mặt của cha mẹ lại giống như ta sắp chết ấy.

Rõ ràng giấc mộng đó chỉ hơi quái dị thôi mà.

“Thần y, mau bắt mạch cho con gái ta.” Mẹ vội la lên.

Thẩm Hoành nói: “Nơi này không tiện bắt mạch, vẫn nên đổi một chỗ yên tĩnh hơn.”



Huynh trưởng cõng ta về khuê phòng, ta được đặt nằm xuống giường, cha mẹ vây quanh ta, ta miễn cưỡng đưa tay phải ra, Thẩm Hoành đặt ngón tay ấm áp lên cổ tay gầy gò của ta.

Cha mẹ khẩn trương, ánh mắt luôn đảo quanh ta và Thẩm Hoành, vẻ mặt của huynh trưởng cũng khá chăm chú, cũng chỉ có đương sự là ta đây lại mang vẻ mặt ung dung như người ngoài cuộc.

Thẩm Hoành bắt mạch hơi lâu, sắc mặt ta hơi mất kiên nhẫn. Hai mắt mẹ đỏ ửng, hỏi ta:

“A Uyển đáng thương của mẹ, đây là lần đầu tiên từ tháng Tư tới nay?”

Ta yên lặng suy nghĩ, gật đầu.

Cha mẹ liếc nhìn nhau một cái, ánh mắt kia ta hiểu, bọn họ đang nhớ lại số lần ta mơ thấy giấc mộng kia.

Cha dùng giọng bình tĩnh hỏi ta: “Không có giấu giếm?”

Ta thành thật trả lời: “Con vốn muốn giấu giếm, nhưng tối hôm qua chính là lần nằm mộng duy nhất từ tháng Tư tới nay ạ.” Nói xong, ta lại cười hì hì, “Cha mẹ đừng lo, không phải chỉ là một giấc mộng thôi sao, giờ cũng mời thần y tới rồi, sẽ sớm được chữa khỏi thôi mà.”

Lúc này Thẩm Hoành cũng thu tay về, chắp tay với cha ta, nói: “Bệnh của Quận chúa cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là bệnh phong hàn bình thường thôi.”

Ta cũng phụ họa nói theo: “Đúng đó đúng đó, chỉ là phong hàn bình thường thôi. Cha mẹ không cần lo lắng đâu ạ.”

Cha liếc nhìn ta một cái, nhưng khi nhìn Thẩm Hoành thì lại mang vẻ mặt khách khí, “Bút mực ở ngoài, mời qua bên này.” Cha làm động tác mời, mẹ lấy khăn lau hốc mắt ửng hồng, cũng nhiệt tình nói: “Thần y không ngại từ ngàn dặm xa xôi tới đây, Vương phủ đã làm yến tiệc tẩy trần cho thần y, cũng mong thần y cho vài phần mặt mũi mà chớ ghét bỏ.”

Ta rất kinh ngạc, dù y thuật của Thẩm Hoành cao siêu, nhưng cha mẹ ta cũng là Tây Lăng vương và Tây Lăng vương phi, là hai người nổi danh trong thành Kiến Khang, dù tiến cung yết kiến Hoàng đế, cha ta cũng không cẩn thận từng li từng tí thế này. Thẩm Hoành này rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?

Thẩm Hoành được cha mẹ mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta với huynh trưởng.

Ta liếc huynh trưởng một cái, vào thẳng vấn đề: “Thẩm Hoành là ai?”

Huynh trưởng lườm ta, “Là sư phụ muội.”

Ta nói: “Còn chưa bái sư đâu.” Trong lòng ta khá tò mò, “Không phải huynh đi với cha mời hắn rời núi à?”

“A Uyển, muội chớ nghĩ nhiều, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt là được.”

Ta bất mãn, “Mọi người luôn gạt muội. Mới vừa rồi cha còn mời Thẩm Hoành ra ngoài, nhất định là có điều muốn nói phải tránh né muội. Rõ ràng là thân thể của muội, tại sao mọi người luôn không nói sự thật cho muội biết chứ? A Uyển đã tới tuổi cập kê rồi, đâu còn nhỏ nữa.”

Huynh trưởng mỉm cười xoa đầu ta, “Phải phải phải, A Uyển đã không còn nhỏ nữa, rất nhanh sẽ có thể tìm được đức lang quân như ý rồi.”

Ta bĩu môi, lườm huynh trưởng, “Tiêu Tầm, huynh đừng coi muội là đứa trẻ ba tuổi mà qua loa với muội!” Trong cơn tức giận, ngay cả huynh trưởng ta cũng không gọi mà gọi thẳng kỳ danh[4].

[4] Kỳ danh: tên cúng cơm.

Huynh trưởng cũng không giận, chỉ cười ha hả.

Ta hừ một tiếng, dứt khoát nghiêng đầu, xoay gáy về phía huynh ấy. Huynh trưởng cũng không nói gì, chỉ nói “Nghỉ ngơi cho tốt” rồi rời khỏi sương phòng của ta. Khi Đào Chi tiến vào, ta còn đang hờn dỗi, nàng tiến lại gần, mang theo ý cười nói:

“Quận chúa, muội báo cho người biết một tin tốt.”

Ta rầu rĩ hừ một tiếng.

Đào Chi nói: “Yến tiệc tẩy trần tối nay không phải để thiết đãi thần y sao? Thế tử biết Quận chúa thích nghe Dịch Phong công tử đàn, nên đã đặc biệt mời công tử ấy đến đánh đàn góp vui đó.”

Ta vừa nghe đã bật dậy, vội ho khan vài tiếng mới hỏi: “Thật chứ?”

“Đào Chi nào dám lừa Quận chúa ạ.” Đào chi cười hì hì, tiến lại gần, tựa hồ muốn cẩn thận quan sát nét mặt của ta thật kỹ. Một hồi lâu sau mới cẩn thận hỏi: “Quận chúa hết giận Thế tử chưa?”

Ta chán nản liếc Đào Chi một cái, đúng là thuyết khách[5] huynh trưởng phái tới mà. Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần huynh trưởng chọc ta tức giận thì luôn để Đào Chi tới dỗ ta. Nhưng thôi kệ đi, ta là người cơn giận tới cũng mau mà đi cũng nhanh, sống mười sáu năm cũng chưa từng đặc biệt để ý cái gì, cứ vô tâm vô phế[6] sống qua ngày thôi.

[5] Thuyết khách: người dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo.

[6] Vô tâm vô phế: không tim không phổi, thường chỉ người vô tâm nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.