A Phù là hộ vệ của ta, bản lĩnh không tồi, là người trầm tính, luôn theo sát ta từ xa. Ta thường quên mất sự tồn tại của người này. Sau khi Thẩm Hoành làm sư phụ của ta, A Phù càng không có đất dụng võ.
Sau khi ăn sáng xong, ta liền cho Đào Chi và Lê Tâm lui xuống, một mình nghỉ ngơi trong đình nghỉ mát của Vương phủ.
A Phù mặc áo đen, đứng thẳng dưới cây đại thụ đang rụng lá, bàn tay đặt trên vỏ kiếm, ánh mắt cảnh giác như tùy thời tùy khắc đều có thể rút kiếm ra.
Ta vẫy tay gọi hắn.
“Ta có nhiệm vụ giao cho ngươi.” Ý bảo hắn cúi đầu xuống, ta nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần đi theo ta nữa, mà hãy đi theo Đào Chi, nhớ đừng để nàng phát hiện. Nàng mỗi ngày đi đâu đều phải báo cho ta biết.”
“Dạ, Quận chúa.”
Vài ngày trước, ta cố tình thưởng hương liệu cho Đào Chi và Lê Tâm, để xem người chạm vào cây trâm là Lê Tâm hay Đào Chi. Nay đã có kết quả, ta lại không nghĩ ra vì sao Đào Chi phải chạm vào cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du cho ta.
Mà trùng hợp thay, khi cây trâm còn hơi ấm, ta lại vừa vặn nằm mơ thấy Tần Mộc Viễn.
Trong giấc mộng trước, sau khi nhìn thấy Tần Mộc Viễn lấy ra một cây trâm giống y hệt trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ, ta liền giật mình tỉnh lại. Ngẫm nghĩ lại, lần đầu mơ thấy Tần Mộc Viễn là khi cây trâm được cất ở trong vạt áo.
Ừm, hình như các việc lạ đều có liên quan đến cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ Tư Mã Cẩn Du cho ta.
Ta chống cằm, xem xét quá khứ của Đào Chi thật kỹ.
Vì nhà nghèo khó nên mới bán mình làm nô tỳ, mới được năm tuổi đã vào Vương phủ, trong nhà có người cha ham cờ bạc và mẹ mắc bệnh nặng, cũng không có huynh đệ tỷ muội nào. Đến năm mười tuổi thì cha mẹ lần lượt qua đời.
Cứ ngày mười lăm hàng tháng thì Đào Chi lại đốt giấy tiền vàng, chắc là bái tế cha mẹ của nàng. Chỉ là... vì sao Đào Chi phải chạm vào cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ kia?
Bỗng dưng, linh quang chợt lóe, ta liền có một ý tưởng.
Ta vội vàng trở về viện của mình, đi như bay vào khuê phòng, “rầm” một tiếng đóng hết cửa phòng lại, ta cao giọng nói:
“Không có bản Quận chúa dặn, không ai được tiến vào.”
Ta tìm cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Ta đá hài, ngay cả áo cũng không cởi liền trực tiếp nằm xuống giường, chậm rãi nhắm mắt lại, phỉ thuý đỏ trong lòng bàn tay dần nóng lên.
…
Ta mở mắt ra nhìn chung quanh, không kiềm được niềm vui trong lòng, quả thực như ta đoán.
Cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ chính là nguyên nhân ta mơ thấy Tần Mộc Viễn.
Ta nhìn xung quanh, muốn đi tìm Tần Mộc Viễn. Lần trước vẫn còn là phủ đệ đầy màu xanh, lần này lại là cảnh núi rừng trời đông tuyết phủ, nơi nơi đều là một mảnh trắng xoá, trên cành cây sương hoa nặng nề, gió Đông thổi một cái, bông tuyết tuôn rơi rơi.
Ta không thấy lạnh chút nào.
Ta như con ruồi không đầu bay loạn trong núi rừng, bỗng dưng ta nhìn thấy dấu chân thú trên mặt tuyết, hơi trầm ngâm liền đi theo dấu móng ngựa. Ước chừng được một nén nhang, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai gian nhà, cách nhau bởi rào tre, trước hai gian nhà đều có một cây đào, dưới mỗi cây đào đều có một ngôi mộ.
Ta nhìn một cái, trên bia viết sáu chữ “Mộ của ái thê Tạ Uyển”.
Ta đến gần nhìn kỹ, phía dưới còn có bốn chữ —— Phu Thẩm Yến khắc.
Ta lại đến gần ngôi mộ kia, mặt trên cũng viết sáu chữ “Mộ của ái thê Tạ Uyển”, nhưng phía dưới lại là —— Phu Tần Mộc Viễn khắc.
Tình cảnh này... không khỏi hơi quái dị…
Tranh khi còn sống thì không nói, mất rồi mà còn lập hai ngôi mộ, nếu xuống Địa phủ, cũng không dễ nhận người thân đâu.
Khi ta còn đang cảm thán thì bỗng nhiên “cót két” một tiếng, có người đẩy cửa ra, là Bích Đồng đã nhìn thấy lần trước. Bích Đồng cầm chổi quét tuyết trước mộ, ta nhìn kỹ, phát hiện nàng không còn là tiểu mỹ nhân tươi ngon mọng nước như lần trước nữa mà đã có vài nếp nhăn nơi khoé mắt.
Ta hơi ngẩn ra.
Lại “cót két” tiếng nữa.
Tần Mộc Viễn xuất hiện, bộ dạng của hắn cũng không thay đổi, nhưng đã nhìn thấy dấu vết thời gian lưu lại trên người hắn, nhất là tóc, thoáng nhìn liền thấy có tóc bạc.
Xem ra giấc mộng lần này cách lần trước một thời gian khá dài.
Tần Mộc Viễn liếc nhìn Bích Đồng, “Thẩm Yến xuống núi?”
Bích Đồng thở dài, “Tần công tử, ngài hãy tha cho tiểu thư và công tử nhà tôi đi. Sao ngài phải khổ như vậy chứ?”
Tần Mộc Viễn khẽ hừ một tiếng, “Ta cứ không cho Thẩm Yến sống tốt đấy, bản công tử nói rồi, Thẩm Yến làm một việc thiện, ta liền huỷ một việc.”
Bích Đồng nắm chặt cán chổi, tay nổi hết gân xanh, có thể nhìn ra đang tức giận, “Những năm qua, ngươi đã phá hủy hơn ngàn việc, nếu không tại ngươi, công tử đã sớm đoàn tụ với tiểu thư rồi!”
Tần Mộc Viễn lại nói: “Thẩm Yến muốn công đức viên mãn? Muốn làm đủ chín ngàn chín trăm chín mươi chín việc thiện? Ta cố tình không để hắn được toại nguyện.” Nói xong, Tần Mộc Viễn thâm tình chân thành nhìn ngôi mộ bên cạnh, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay quét bông tuyết trên bia, nhẹ giọng nói: “A Uyển, đợi ta năm năm nữa. Năm năm sau ta sẽ tìm nàng, nhất định sẽ nhanh hơn Thẩm Yến.”
Bích Đồng thở dài, không thèm để ý tới Tần Mộc Viễn nữa, chỉ quét hết tuyết trước mộ rồi vào trong nhà. Còn Tần Mộc Viễn vẫn si ngốc ngồi trước mộ.
Chợt có tiếng vó ngựa vang lên, ta ngước mắt nhìn, là một bà lão tóc bạc đầy đầu, tay chống quải trượng bằng gỗ lim, run rẩy đi tới trước mặt Tần Mộc Viễn. Tần Mộc Viễn run người, nghẹn ngào gọi một tiếng, “Mẫu thân.”
Đôi mắt của bà lão đỏ lên, “Cẩn Du, về nhà thôi.”
Ta ngẩn ra, trùng hợp vậy sao? Tên tự của Tần Mộc Viễn là Cẩn Du, mà tên của Thái tử cũng là Cẩn Du...
Bà lão lại nói: “Cẩn Du, tiểu thư nhà họ Tạ đã khuất, người chết cũng không thể sống lại, con cũng bỏ ý định đó đi. Cha con đã không quan tâm đến việc năm đó con gạt mọi người cưới tiểu thư nhà họ Tạ nữa rồi, Cẩn Du, cha con đã lớn tuổi rồi, thường nhắc đến con lắm.”
Xem ra lần trước nhìn thấy Tần Mộc Viễn cưới A Uyển là gạt mọi người, chắc là thừa dịp mọi người đều ra ngoài, hèn chi chỉ có hạ nhân mà không có người thân nào cả.
Tần Mộc Viễn cố chấp lắc đầu, hắn đột nhiên quỳ xuống đất, dùng sức dập đầu lạy ba cái, “Mẫu thân, con bất hiếu.” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà vào trong nhà.
Bà lão ho khan vài tiếng, mắt nhìn gian nhà, rồi nhìn ngôi mộ, bà khàn giọng, nói: “Tạ Uyển, nếu thật sự có kiếp sau, cô phải đối xử tốt với con ta. Cô hại nó người không ra người, quỷ không ra quỷ, đây là cô nợ nó.”
Ta xuyên tường vào trong nhà, Tần Mộc Viễn đang vân vê lợi khí[1] gì đó trong tay, hình dạng quái dị, cũng không biết là vật gì. Qua một hồi lâu, Tần Mộc Viễn mới bỏ lợi khí trong tay xuống, hắn khẽ vuốt ve cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ, miệng lẩm bẩm:
“A Uyển, nhiều năm như vậy mà nàng cũng chưa từng gọi tên ta. Ta lấy đồ ăn ngon, đồ chơi vui dụ nàng gọi một tiếng Cẩn Du ca ca nàng cũng không chịu. Kiếp sau, ta sẽ trực tiếp gọi là Cẩn Du, nàng không muốn gọi cũng không được.”
[1] Lợi khí: công cụ, vũ khí sắc bén.
Tư Mã Cẩn Du...
Ta nháy mắt đi ra ngoài.
Ta không tin kiếp trước kiếp này, nhưng giấc mộng quái dị này, cây trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ quỷ dị, còn có Tần Mộc Viễn, đều khiến ta không thể không tin.
…
Khi ta tỉnh lại thì vừa vặn tới giờ dùng bữa trưa.
Đào Chi và Lê Tâm luôn chờ ngoài cửa phòng, khi nhìn thấy ta đi ra đều thở phào nhẹ nhõm, Đào Chi nói:
“Lan Phương cô cô vừa qua đây mời Quận chúa sang Thiên các dùng bữa trưa ạ.”
Lê Tâm nhìn ta, nói: “Quận chúa, búi tóc của người bị rối rồi kìa.”
Ta sờ sờ, “Đào Chi, muội vào búi lại giúp ta đi.”
Đào Chi búi tóc rất được, tay khá khéo, chỉ một lát sau, một búi tóc Tường Vân kế tinh xảo đã hoàn thành. Đào Chi vươn tay lấy trâm cài tóc ta vừa tháo xuống, ta cười cười, nói:
“Không cần cái này.”
Ta khẽ chỉ tay, “Dùng trâm phỉ thuý khắc hoa màu đỏ.”
Đào Chi nghe theo, khi cài trâm phỉ thuý màu đỏ lên búi tóc, tay nàng hơi cứng ngắc, ta thấy rõ nét mặt Đào Chi qua gương đồng, mặt ta không thay đổi, cười hỏi:
“Đào Chi, muội cảm thấy bản Quận chúa đối xử với muội thế nào?”
Đào Chi cắn cắn môi, “Quận chúa đối xử với Đào Chi rất tốt ạ.”
Ta lại hỏi: “Muội sẽ phản bội ta chứ?”
“Sẽ không ạ.” Đào Chi trả lời rất nhanh.
Ta lại hỏi: “Muội cảm thấy Thái tử thế nào?”
Đào Chi ngẩn ra, ta lại cười hỏi: “Không phải muội thường nói ta với Thái tử điện hạ xứng đôi đó sao?”
Đào Chi đáp: “Thái tử điện hạ là rồng phượng trong loài người, nếu Quận chúa có thể gả cho Thái tử, một thời gian nữa sẽ thành Mẫu nghi thiên hạ ạ.”
Ta nói: “Cả Nam triều đều biết cha ta đứng bên Tam hoàng tử, nếu ta gả cho Thái tử, chẳng phải đã tát thẳng vào mặt cha?”
Đào Chi cúi đầu, “Đào Chi không hiểu những việc này ạ.” Nàng lại ngẩng đầu lên, nói: “Không phải Thế tử gia cũng đứng bên phía Thái tử à? Sao Quận chúa...”
Ta cười như không cười nói: “Ta cũng không hiểu những việc này.”
…
Khi dùng bữa trưa, cha và huynh trưởng đều đã trở lại, nhưng sắc mặt của hai người rất kỳ lạ. Mặt cha đen thui, còn huynh trưởng lại có vẻ quật cường. Cảnh tượng như này cũng không hiếm thấy trong mấy tháng nay, từ khi huynh trưởng mời Dịch Phong tới, cho thấy lập trường của mình, cha liền không cho huynh trưởng sắc mặt hoà nhã nữa.
Bữa ăn trưa có chút nặng nề, mẹ vẫn luôn nhẹ giọng dỗ cha và huynh trưởng, nhưng cũng không thấy hiệu quả.
Thẩm Hoành từng nói cho ta biết, cha rất được Tam hoàng tử tin tưởng, mà huynh trưởng cũng là tâm phúc bên cạnh Thái tử, sau này dù ai lên ngôi thì cũng không bị nguy hiểm đến tánh mạng, xui lắm là bị cách chức, không được tân hoàng tin tưởng thôi.
Mẹ đột nhiên nói: “Mấy ngày trước, ta tiến cung hầu chuyện với Hoàng hậu, Hoàng hậu nói Bắc triều hình như có ý muốn qua lại với Nam triều chúng ta, muốn thay đổi tình trạng nước sông không phạm nước giếng…”
Ta cảm thấy chuyện này có chút quái lạ. Bắc triều có ý qua lại với triều ta, nghe thế nào cũng là việc của triều đình. Trong cung có luật, nữ quyến hậu cung không được bàn chuyện triều chính, Hoàng hậu thân là Quốc mẫu sao lại dẫn đầu việc này cơ chứ?
Trừ phi Bắc triều muốn hoà thân với Nam triều…
Quả nhiên, mẹ lại nói: “Bắc triều có ý muốn cưới Thái tử phi ở Nam triều chúng ta.”
Cưới Thái tử phi? Nói cách khác là hôn sự của Thái tử Bắc triều. Thái tử phi, tương lai sẽ là Quốc mẫu, nếu triều chúng ta muốn biểu đạt thành ý thì đi hòa thân nhất định là Văn Dương công chúa, đích nữ của Hoàng hậu nương nương.
Nghĩ đến Văn Dương công chúa phải gả xa đến Bắc triều, trong lòng ta lại có vài phần sảng khoái, đợi Văn Dương công chúa gả xa thì nàng không thể thường xuyên đến kiếm chuyện với ta nữa rồi.
Cha nghe được tin này, khuôn mặt đen thui hơi có ý cười, bộ râu ngắn cũng run lên, bầu không khí trên bàn ăn tốt lên không ít, “Thái tử Bắc triều văn có thể định quốc, võ có thể an bang, chính là rồng trong loài người.”
Ta kinh ngạc hỏi: “Sao cha biết được? Không phải Thái tử Bắc triều thuở nhỏ không khoẻ nên được đưa tới Bồng Sơn thanh tu tĩnh dưỡng sao?” Ngày thường giao tiếp cùng quý nữ, các nàng thích nói về Thái tử hai triều nhất. Thái tử Bắc triều hành tung bí ẩn, nghe nói đến nay cũng không có mấy người thấy được mặt thật của hắn.
Cha vuốt vuốt bộ râu ngắn, nói: “Lời đồn không thể tin.”
Ta liếc nhìn biểu cảm của cha, người không biết còn tưởng Thái tử Bắc triều mới là cốt nhục của cha cơ. Bình thường nhắc đến huynh trưởng cha cũng không có vẻ tự hào như vậy đâu.
Dùng xong bữa trưa, ta lén kéo huynh trưởng vào góc, nhỏ giọng hỏi: “Ai đặt tên cho Thái tử điện hạ vậy?”
Huynh trưởng không hiểu gì liếc nhìn ta một cái, “Tất nhiên là bệ hạ rồi.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ, chắc trùng hợp thôi.
“Cũng không hẳn là vậy, trên danh nghĩa là bệ hạ đặt, nhưng trên thực tế là do bản thân Thái tử điện hạ chọn.” Ngừng một chút, huynh trưởng lại nói: “Khi điện hạ sinh ra, vì là con trưởng nên bệ hạ rất vui, đặt tên cũng đặc biệt nghiêm túc, triệu tập người của Lục bộ nghĩ ngày nghĩ đêm đặt rất nhiều tên. Mới đầu, bệ hạ chọn không phải là cái tên Cẩn Du này. Bệ hạ mới gọi Thái tử, Thái tử liền gào khóc. Mọi người cảm thấy kỳ quái, Hoàng hậu lên tiếng, có lẽ Thái tử không thích tên này. Sau đó bệ hạ đổi rất nhiều tên, Thái tử vẫn gào khóc như cũ, khi đến hai chữ Cẩn Du thì Thái tử mới ngừng khóc. Vì thế, tên cũng cứ được chọn như vậy.”
Huynh trưởng cười dài nói: “Nói đến cũng lạ, lúc ấy Thái tử cũng chỉ là trẻ sơ sinh mà đã biết chọn tên để đặt rồi.”
Ta nghe mà hoảng sợ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lời Tần Mộc Viễn nói trong mộng lại vang lên —— Kiếp sau, ta sẽ trực tiếp gọi là Cẩn Du, nàng không muốn gọi cũng không được.