Đạo trưởng Thanh Tiêu kêu đói, chuyện trời sập xuống cũng phải xếp hàng ở phía sau.
Tiểu vương gia như bị sét đánh, con ngươi trợn tròn.
Hắn không chút nghĩ ngợi dắt tay đạo sĩ, cũng không thèm quay đầu lại mà lôi đạo trưởng của hắn chạy ra ngoài cung, trước khi đi còn nhấc chân đạp một phần tường còn chưa hoàn toàn sụp đổ, quang minh chính đại bổ một đao.
Đến đây, vị hoàng đế bình ổn nội loạn và đánh đuổi giặc ngoài Mục Tông chính thức trở thành vị hoàng đế đầu tiên trong lịch sử Mục Thị không có cổng nhà.
(đứa em trai bất hiếu vl =)))))
Kinh thành sầm uất mười dặm, tiểu vương gia và đạo sĩ đi đứng lanh lẹ.
Bọn họ thừa dịp chạy loạn ra cửa cung chạy thẳng tới thành Nam.
Sự thay đổi đột ngột của cung thành đã hấp dẫn không ít sự chú ý, người xem náo nhiệt nên đường xá chật chội khó mà đi về phía trước được.
Tiểu vương gia vòng mấy con phố cũng không tìm được đường ra, nhất thời gấp đến độ dậm chân, chỉ hận bản thân quên dắt ngựa.
Ngay tại lúc hắn hết đường xoay sở, có người lại chủ động vòng lên eo hắn, cánh tay nhỏ trắng bệch hết sức ấm áp, ống tay áo rộng thùng thình không giấu được cổ tay trắng như ngọc.
Tiểu vương gia cảm thấy ngang hông nhẹ đi một chút, lúc hồi thần lại mới phát hiện ra hai chân mình đã cách mặt đất một khoảng.
Hắn ngơ ngác há hốc miệng, chỉ thấy thần tiên đạo trưởng mà hắn ngày nhớ đêm mong đang ôm lấy eo hắn, mang hắn nhảy lên giữa không trung rồi vút gió mà đi.
"Đạo, đạo trưởng...!Ô...!A a —— a a!!!"
Leo núi thuộc về leo núi, sợ độ cao thuộc về sợ độ cao.
Trời mới biết mỗi lần tiểu vương gia lăn xuống núi rốt cuộc có bao nhiêu sợ hãi.
Lầu Vọng Giang là tửu lầu tốt nhất toàn kinh thành.
Những kẻ mở tửu lầu để mua bán ở trong kinh thành đều không dễ đối phó chút nào.
Tiểu nhị ở trong tiệm có mắt nhìn, cũng đã gặp nhiều cảnh đời, nhưng quả thực gã chưa bao giờ thấy vị khách nào nhảy từ trên nóc lầu xuống.
"Oa a a a a a a a —— "
"...!Im miệng!!"
Tiểu vương gia Mục Hành, người mắc bệnh sợ độ cao nặng, một tên tiêu chuẩn kép chỉ biết bản thân kêu a a a, chứ không cho người khác kêu dù chỉ một tiếng.
Tiểu nhị khuất phục trước quyền quý, tủi thân cắn giẻ lau ở trong tay.
Vị vương gia được gọi là chiến thần của một nước run tay run chân vịn bàn ngồi xuống.
Tiểu nhị còn chưa nhìn ra điểm không đúng, sau khi cảm giác sợ hãi qua đi thì trong lòng liên tục cảm khái vương gia chính là vương gia, phương thức ra sân đúng là khác người.
Gã hít sâu một hơi, đang định đổi thành mặt mày vui vẻ hỏi vị khách quý này muốn ăn cái gì uống gì thì đạo sĩ – ngại tiểu vương gia quá ồn nên đã ném hắn xuống trước – vừa vặn từ trên nóc nhà xuống, giống như một con bạch hạc tinh tế, nhẹ nhàng nhanh nhẹn đáp xuống cửa sổ.
"A —— thần, thần tiên, thần tiên!! Là thần tiên! Vương gia! Vương gia người nhìn đi —— thần tiên đó! Thần tiên người phụ hộ cho con cưới được một cô vợ đi!!"
Tiểu nhị nghển cổ, thiếu chút nữa đã kêu lên thảm thiết, nhưng mà đạo sĩ quá đẹp trai, gã không cần đợi tới lúc tiểu vương gia tức giận đã cực kỳ tự giác mà bụm miệng lại, hai mắt sáng lấp lánh quỳ ở dưới đất ôm lấy đùi đạo sĩ mà dập đầu.
"..."
Trông cảnh này, tay chân của tiểu vương gia không còn nhũn ra nữa.
Hắn đứng dậy xách cổ áo tiểu nhị lên, xách tiểu nhị vì kích động mà nước mắt lưng tròng đi tới cửa, thả ở bên trên thang gác, một cước đạp xuống.
Không có tiểu nhị, tiểu vương gia tự mình đi lấy thức ăn.
Hắn vén tay áo lên chạy lên chạy xuống, lấy đầy cả một bàn thức ăn.
Gà vịt cá thịt đều được bày la liệt ở trên bàn.
Đạo sĩ ít khi dùng đũa, cũng không có kiên nhẫn để gắp thức ăn.
Tiểu vương gia bưng món ăn cuối cùng lên lầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy đạo trưởng thanh cao không vương khói lửa bụi trần của hắn một tay cầm một cái đùi gà, ăn tới phồng má trợn mắt.
"Chậm một chút, chậm một chút...!Đều là của huynh hết, ta không cướp đâu.
Đạo trưởng, đạo trưởng huynh ăn chậm một chút thôi "
Tiểu vương gia đứng hàng tiểu bối song số tuổi và sự trải đời của hắn đã có thừa.
Hắn ở trong quân đội vừa được hai mươi tuổi, các đồng đội đều là một đám cao lớn thô kệch không dạy cho hắn được thứ tốt đẹp gì.
Hắn đỏ tai xua đi những hình ảnh đen tối xấu xa ở trong đầu mình, xấu hổ cẩn thận ngồi xuống cạnh đạo sĩ.
"Còn có cái này nữa, huynh nếm thử cái này một chút đi."
Tiểu vương gia cầm đũa trong tay đạo sĩ lên, chọn một miếng thịt cá, cố gắng đè ép lại tâm tư mấy phen, thật vất vả mới ổn định được động tác, vừa hiền huệ vừa khẩn trương đưa tới miệng đạo sĩ.
Hắn thích nhất cá của nhà này.
Bàn về việc kho cá thì tay nghề của đầu bếp trong cung còn kém hơn cả đầu bếp ở đây.
Lúc mẫu phi của hắn vẫn còn sống thỉnh thoảng sẽ mời đầu bếp nhà này vào cung làm vài món ngon cho hắn ăn, mỗi lần hắn đều sẽ nhai vỡ xương cá ra rồi hút vị cá.
Hắn muốn cho đạo trưởng nếm thử món hắn thích.
Đạo trưởng của hắn cuối cùng cũng tới chốn phàm trần thế tục của hắn rồi.
Hắn có một nghìn một vạn thứ đồ tốt muốn chia sẻ với đạo trưởng, con cá này chính là cái thứ nhất.
"..."
Nhưng đạo sĩ lại trừng mắt nhìn, không nhúc nhích quay đầu đi chỗ khác, vứt bỏ đùi gà đã bị gặm sạch sẽ đi, sau đó cầm một cái mới nhét vào trong miệng.
Động tác giơ đũa của tiểu vương gia trở nên cứng đờ lại, trái tim bé nhỏ yếu ớt bùm bùm vỡ tan nát.
Đạo sĩ chưa từng ăn cá, cũng chưa từng thấy cá.
Ở biên giới đều là núi đá lởm chởm chứ không có dòng sông.
Ở trên núi trọi mà y ở có một cái ao nước lạnh, có điều đó là do năm tháng trôi qua tuyết và nước dung hòa với nhau mà tạo thành, trừ y ra không còn sinh vật sống nào khác có thể chịu được.
Vì vậy y dựa vào bản năng, cẩn thận cân nhắc một chút về thịt cá mà tiểu vương gia đút cho hắn cùng đùi gà ở trong tay, như thế nào cũng thấy đùi gà ngon hơn.
Cũng may tiểu vương gia rốt cuộc vẫn là tiểu vương gia, tan nát cõi lòng nhanh mà tự mình chữa lành cũng nhanh.
Hắn suy sụp mất mấy giây, rất nhanh sau đó đã hít mũi khôi phục lại bình thường, đặt đũa xuống rót cho vị đạo sĩ ham ăn kia một li nước.
"Vậy huynh ăn từ từ thôi, kẻo bị nghẹn, không đủ thì ta bảo bọn họ làm tiếp."
" Ừ."
So với việc ăn một miếng cá thì đề nghị này hợp ý đạo sĩ hơn.
Y nuốt đùi gà ở trong miệng xuống, dùng bàn tay bóng nhẫy làm ra số mười, lại chạm tay của tiểu vương gia mà uống một hớp nước.
Uống nước phải nghiêng người, đạo sĩ theo đó mà rũ mi mắt, làm thản nhiên cực kỳ.
Lông mi dài nhỏ mềm như dệt cửi, mái tóc mềm mại đen nhánh rũ xuống đầu gối của tiểu vương gia.
Y uống nước hơi gấp, đôi môi đỏ nhạt kề sát đốt ngón tay của tiểu vương gia, mềm mại mà ấm áp, mang theo vết dầu của gà quay.
—— rõ ràng là một ngôi sao ở trên chín tầng mây lại lạc vào nơi phố phường ngập lửa và khói, trở nên tươi mới vô cùng.
Tim tiểu vương gia đập thình thịch.
Hắn duy trì động tác đút nước cho đạo trưởng thật lâu, lần nữa bắt đầu hoài nghi bản thân rốt cuộc có phải đang chìm ở trong mộng hay không.
"...!Tám cái cũng được."
Đạo sĩ rộp rộp nhai phần vỏ xương giòn rụm ở trên đỉnh đùi gà, thấy hắn không gật đầu liền lặng lẽ do dự một chút, có hơi tịch mịch nhấp mím môi, chủ động hạ thấp yêu cầu xuống.
Đạo sĩ không hiểu thường thức nhân gian, cũng không hiểu lưu thông tiền tệ lấy vật đổi vật.
Y nhớ lại cảnh trên đường cầm mấy cái bánh bao mà bị người ta đuổi theo khó khăn vô cùng, còn tưởng rằng tiểu vương gia cũng nghèo rớt mồng tơi như bọn họ, không có quá nhiều đồ có thể cho y, cho nên mới khổ não rầu rĩ.
"Vậy, vậy nếu không thì năm..."
Ly trà rơi xuống trên đất, đùi gà chưa gặm sạch cũng rơi ở trên đất, răng môi chạm vào nhau, một bên mang vị mặn của gà quay, một bên mang mùi thơm của thịt cá vừa mới thuận tay ăn trộm.
Đạo sĩ không kịp đau lòng vì đùi gà không đủ ăn, y hiếm thấy ngây dại.
Y kinh ngạc nhìn tiểu vương gia gần trong gang tấc, cặp mắt trong sáng xinh đẹp kia lại mở to không chớp mắt lần nào.
Xảy ra hành vi thân mật bất ngờ là việc y chưa bao giờ được cảm thụ qua.
Đường đột, tùy tiện, không đúng lúc, nhưng lại hết sức chân thành khiến cho người ta không nỡ.
Tiểu vương gia đưa tay ôm y vào trong ngực, ngực dán ngực, môi dán môi, không có một chút khe hở nào.
Đầu ngón tay thon gầy của đạo sĩ khẽ run, đầu óc luôn trấn tĩnh trước sau như một lại bỗng dưng trở nên rối loạn.
—— Y đột nhiên không đánh lại được người trước mặt.
Bọn họ giao thủ nhiều lần như vậy, rõ ràng lần nào y cũng có thể chiếm được thế thượng phong, nhưng lần này dường như y không thể nào tránh thoát được..