Chuyện trọng yếu nhất đã căn dặn hết, Mục Tông thở ra một ngụm trọc khí, trút hơi thở cuối cùng.
Sinh tử trước mặt chẳng phân biệt đế vương hay bách tính, khi thần chết tới gõ cửa, thái y và cung nhân nối đuôi nhau tiến vào trong tẩm điện, bắt đầu cảnh tượng thương tâm hỗn loạn như những gia đình bình thường.
Tiểu vương gia bị người chen người chúc đẩy sang một bên, lão thái y chữa bệnh cắn răng nghiến lợi lấy bao châm ra, nỗ lực muốn nối tiếp một đoạn quang âm cho Mục Tông, cung nhân thông thạo dùng khăn gấm lau đi những vết máu bẩn thay hắn, mà Liễu Thanh tập tễnh trở lại trong điện lại từ chối tất cả.
Hắn cúi người đi, vỗ nhè nhẹ một cái lên bả vai lão thái ý.
Lão thái y thường ngày có thể mặt không biến sắc đút thuốc đắng, hạ ngoan châm cho bọn họ giờ đây lại trở nên mù quáng, giờ đây trên mặt lão đầy những nếp nhăn của tuổi già.
Liễu Thanh rũ mắt nhìn lão rồi khẽ lắc đầu một cái, sắc mặt trắng bệch trông không khá hơn Mục Tông trên giường là bao.
Lưng lão thái y run lên, bàn tay cầm châm cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt.
Sau một lát, cung nhân đỡ lão rời đi.
Liễu Thanh cầm khăn gấm nhuốm máu ở trong tay, cẩn thận tỉ mỉ lật ngược lại, đổi mặt khác lau rửa cho Mục Tông.
Người đáng lẽ ra phải suy sụp nhất giờ lại bình tĩnh đến lạ thường, Liễu Thanh vén bào giác lên ngồi ở bên giường, áo vải hiếm khi mặc làm mềm đi những đường nét góc cạnh trên gương mặt, nửa đoạn nến soi sáng nửa bên ngũ quan y.
Y ôm Mục Tông tiều tụy thon gầy vào lòng, dùng thân thể thật mệt mỏi chằng chịt những vết trọng thương của mình để chống đỡ lấy chủ tử cả đời đoan chính ung dung đi qua đoạn đường vẻ vang cuối cùng.
"Mệt rồi thì cứ ngủ một chút đi, đã có thần ở đây rồi".
Y gục đầu dựa vào mi tâm Mục Tông, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn, cung nhân ở ngoài điện thay họ buông xuống lớp mành lụa mỏng, ánh nến sáng mờ, che giấu đi sắc mặt ảm đạm của Mục Tông.
Mất tiếng đến nỗi phân không phân biệt rõ câu chữ theo dòng máu đỏ tươi cùng sặc ra khoang miệng, có lẽ là lời xin lỗi vì sự ràng buộc giữa hai người.
Liễu Thanh không thèm quan tâm, rũ cổ tựa vào người Mục Tông, máu loãng ấm áp thấm ướt tóc mái y, đó có thể là tia nhiệt độ cuối cùng mà Mục Tông để lại cho Liễu Thanh.
Y xuất thân không cao nhưng có thể coi là một tiểu thế gia ở trong kinh thành, y từng nghĩ bản thân sẽ giống như sư phụ, rong ruổi chiến trường bảo vệ quốc gia, hắn có dòng máu quân nhân chảy trong người, còn có lòng can đảm và bản lĩnh của một người lính, mười lăm tuổi y vác theo hàng lý kiến công lập nghiệp danh dương thiên hạ, nhưng y không đi được.
Liễu Thanh nhớ tới thuở thiếu thời, chuyện đại nghịch bất đạo nhất mà hai người đã từng làm chính là vào một đêm nào đó cùng nhau lén lút trèo lên trên thành cung, cũng kề sát nhau đếm sao như thế này.
Sao sáng đầy trời không bì kịp nụ cười thoáng qua của thiếu niên, sau đêm hôm đó, y từ bỏ hết mọi ý niệm rời khỏi kinh thành.
Y không nỡ rời xa Mục Tông, bất cứ lúc nào quyền lực cũng là vòng xoáy bẩn thỉu nguy hiểm nhất, mà tiểu chủ tử y luôn tâm tâm niệm niệm lại chỉ là một chú thỏ ngốc nghếch gầy yếu văn nhã, ngay cả tiểu vương gia cũng có thể tè ướt thân hắn, nếu như y đi rồi, người khác sẽ ức hiếp Mục Tông mất.
Chưa một lần Liễu Thanh cảm thấy mình sai, Mục Tông trong mắt y vĩnh viễn là điện hạ thanh nhã đơn bạc của năm đó.
Y xoa lên gương mặt trắng nhợt của Mục Tông, ngón tay chứa đầy vết chai nhẹ nhàng dịu dàng, giống như chỉ là một buổi tối bình thường trị thủ trong tẩm điện.
"Điện hạ, người an tâm ngủ nhé, tỉnh ngủ rồi, thần lại dẫn người đi ngắm sao".
Ánh nến lẳng lẳng thiêu đốt càng lúc càng ngắn, Mục Tông được Liễu Thanh kề bên nét mặt an bình, ngọn lửa yếu dần như phác họa đường nét hai người tựa vào nhau Tiểu vương gia từ đầu đến cuối vẫn không rời tẩm điện, hắn đứng ở cách đó không xa yên lặng trông coi, hai tay nắm thành quyền, lòng bàn tay bị khoét thành những vết thương máu thịt be bét.
— Tất cả mọi người đã tiếp nhận sự thật này rồi, tất cả mọi người đã chuẩn bị đầy đủ cho việc Mục Tông băng hà.
Tại thời khắc an tĩnh đến tuyệt vọng này, chỉ có hắn từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì, cũng chỉ có hắn cảm thấy không cam lòng.
Hắn đã kìm nước mắt cả một đoạn đường dài, thế nhưng khi đạo sĩ nắm lấy tay hắn lại dốc gan dốc ruột mà khóc, tiểu vương gia thậm chí cũng không rõ bản thân đến cùng là khóc vì cái gì, là nỗi bi thương khi mất đi người cùng huyết thống cuối cùng, hay là vì hắn đã không biết được bệnh tình của ca ca, hay là rốt cục hắn đã thấy hổ thẹn vì vai diễn hỗn thế ma vương từ nhỏ đến lớn của mình.
Tiểu vương gia cắn chặt môi dưới đến mức chảy máu, hắn không khống chế được giọt nước mắt như thể hai người đã cắt đứt quan hệ, khóc đến nỗi không thở được, khóc nức nở toàn thân phát run.
"Thanh Tiêu...!Thanh Tiêu...!Ta không có ca ca...!Thanh Tiêu...!Đạo trưởng, ta không có ca ca."
Tiểu vương gia khóc giống như một đứa trẻ ba tuổi, bởi ở trước mặt Mục Tông hắn mãi mãi có thể là một đứa trẻ ba tuổi.
Ngay giờ khắc này, bức tường vững chắc nhất đứng che chắn cho hắn đã ầm ầm sụp đổ, từ nay về sau, trên đời này không còn ai che chở hắn trước vòng xoáy gian trá xảo quyệt nữa.
Trưởng thành đứt gân tỏa xương, là từ trong khe hở huyết xương mọc ra chi mầm, mỗi một tấc đều mang nỗi đau đớn tê tâm liệt phế, từng cành từng lá đều sẽ uống cạn nhiệt huyết trong tim người thiếu niên.
Người trong tình cảnh bi thống sẽ không còn chút lý trí nào, tiểu vương gia lúc này còn không ý thức được chính bản thân hắn đã gần như thay đổi cả cuộc đời của đạo sĩ.
Hắn chỉ run rẩy hai vai, đứng ở bên người đạo sĩ khóc tê tâm liệt phế.
Hắn không có cơ hội để yếu đuối, đây là một lần cuối cùng hắn được tùy ý phát tiết tình cảm, chỉ cần hắn bước ra khỏi cánh cửa điện này, hắn sẽ gánh vác trách nhiệm Mục Tông giao lại cho hắn, đến lúc đó nếu hắn lại khóc nữa, Mục Tông nhất định sẽ hiện về đập chết hắn.
"..."
Đạo sĩ có khả năng ngôn ngữ rất kém cỏi, y trầm mặc tự tay tiếp nhận nước mắt của tiểu vương gia.
Đọc truyện hay tại [ Тгu mTruуen.V N ]
Giọt nước mắt nho nhỏ mặn chát, trong suốt, ẩm ướt lại nóng bỏng khiến lòng bàn tay y như phát đau, y mở to hai mắt, hai con ngươi đen láy co rút cực kì lợi hại, giống như là chú mèo bị hoảng sợ vậy.
Sinh ly tử biệt, nhân thế khó khăn, những điều này không liên quan tới y, y không hiểu, cũng chưa từng trải nghiệm qua.
Mục Tông đối với y đáng lẽ ra chỉ là một kẻ qua đường bình thường.
Y vô hỉ vô bi, không nhiễm bụi trần, chỉ vì tiểu vương gia biết đau biết khóc, mượn sự đồng cảm làm cơ hội giao thoa, mạnh mẽ tạc vào trái tim vốn không bận tâm điều gì của y.
Y không muốn tiểu vương gia thương tâm khổ sở, vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì, vô luận là ý trời khó phạm hay vận mệnh quá kém, y đều không muốn thấy A Hành phải khổ sở.
Đạo sĩ cúi đầu, rút tay lại vào trong ống tay áo.
Y không có mở lời an ủi, không có ôm lấy tiểu vương gia đang vụn vỡ, mà y chọn việc kề vai cùng hắn vượt qua.
Ánh nến trước khi tàn không thể soi sáng dung mạo của hắn, cuối mùa thu loài côn trùng cũng theo Mục Tông mà mai danh ẩn tích, chỉ có tiếng ngã xuống đất nặng nề khó chịu là âm thanh cuối cùng trong cả cung thành.
Nội lực thuộc về đạo sĩ tùy ý bộc phát từ trong tẩm điện, gió lạnh uy áp trên đỉnh núi trọi lặng lẽ ăn mòn từng góc một.
Tiểu vương gia ngẩn ngơ quỳ rạp xuống đất, ánh trăng trắng sáng chiếu rọi bóng lưng đạo sĩ.
Hắn nhìn đạo sĩ đẩy Liễu Thanh đã mất đi ý thức đang đè lên Mục Tông ngực ra, hắn ở chỗ u minh ý thức được đạo trưởng tựa như đã có cách xử lý, nhưng hắn đồng thời cũng cảm nhận được một loại bất an từ tận xương tủy không cách nào nói thành lời.
— Đó không phải đạo trưởng của hắn, đó không phải là đạo trưởng người mà đã vượt ngàn dặm để mang bánh bao tới cho hắn, không phải đạo trưởng thích ăn cá kho và bánh mè..